Chương 68

_ Thằng kia ! tao nói mày sao mà mày còn bén mảng đến đây hả ! mày muốn chết à ! – Nhìn gương mặt hung hãn của hắn , người tôi bắt đầu run lên vì sợ…

_ em…em đến…. – tôi lắp bắp

_đến làm cái chó gì ! muốn lợi dụng nó nữa hả , mày tin tao đập chết mẹ mày không ! – gã hét lên . hai con mắt long sọc lên vì tức giận , tay gã thì lăm lăm cú đấm như sẵn sàng quất vào mặt tôi bất cứ lúc nào ..tự đằng sau những kẻ đi theo Linh cũng chạy tới níu tay gã lại , từ phía sau đào cũng kéo tôi lùi lại

_thôi…có gì từ từ nói , làm gì nóng vậy mày !

Linh thì vẫn đứng đó…né tránh ánh mắt của tôi….

_h máy có cút không ! – gã đưa ra yêu cầu …

_em muốn nói chuyện với Linh – lấy hết can đảm , tôi nói

_chuyện gì mà nói , đéo có nói gì hết , thằng mất dạy , mày lợi dụng nó chưa đã hay sao h còn chuyện gì nữa mà nói .- những kẻ xung quanh bắt đầu nhìn tôi như một thằng bệnh hoạn hèn hạ, , những tiếng xì xầm vang lên….

tôi biết loại người phàm phu tục tử như gã dù có nói khô cổ họng cũng không có ích gì …còn em thì …vẫn đứng đó ko dám nhìn về phía tôi…

_ Linh ơi ! T có chuyện muốn nói thật mà ! – tôi né người qua gã , định tiến về phía em nhưng ko cho tôi có cơ hội lại gần , chụp lấy cổ áo tôi gã giật mạnh

_ Dm mày lì à – gã đẩy mạnh tôi một cái làm tôi té ngửa ra sau .

_ Anh làm cái trò gì vậy ! Bạn tui muốn gặp Linh thì liên quan gì đến anh mà anh hung hăng vậy ! – Vừa đỡ tôi dậy , đào nhìn vào mặt hắn ta hét toáng lên …

_Tao là anh nó , tao ko cho gặp đấy , mày làm gì tao !

_ Là anh hả ! là anh kiểu gì mà để em mình bước vào cái chỗ ăn chơi này uống rượu say xỉn , giao du với những người ăn chơi này hả ! – Đúng là đào của tôi ngày nào, sẵn sàng đứng ra bên vực cho tôi dù là tôi đúng hay sai…Đào ơi…anh cảm ơn em nhiều lắm ..

_Sao , có liên quan gì đến mày không ! mày làm như thằng bạn mày nó đàng hoàng lắm hả !

_ Ko biết có đàng hoàng hay không nhưng cũng không cư xử với người khác cái kiểu thô bạo cộc cằn như anh đâu – lại một lần nữa , gã giận tím mặt mày khi bị một cô bé ko quen ko biết làm cho quê độ trước đám đông …ko biết nói gì hơn gã hét lên

_ tụi bay cút nhanh !

_ thôi đi T , về , bỏ đi , đừng thèm – Đào đẩy tôi ra xe…tôi cũng ko muốn ở lại đây thêm chút nào nữa …ko muốn bị chửi bới bị sỉ nhục thêm chút nào nữa…

Ngoái lại…tôi thấy em…đứng đó…bất động như con búp bê vô hồn ….nhìn theo tôi…

Trời đã về khuya , trong trạm xe bus trước cổng trường , tôi và đào vẫn ngồi đó , nhìn ngắm ngôi trường của mình đang ngủ yên dưới những tán cây xà cừ rợp bóng

Ngả đầu vào vai tôi , em thở dài , hôn lên tóc em , tôi biết em còn đang buồn vì h này ngày mai , em sẽ đang ngồi trên chuyến xe trở về Bắc, định kể lại một câu chuyện nhí nhố nào đó trong quá khứ cho em nghe nhưng lại sợ làm em buồn thêm

_Đào…ngày mai, t chở đào ra xe nhen

_ hả…à…đào cũng muốn nhưng mà …có ông cậu đào chở ra rồi …

_uhm…vậy…t đi theo tiễn được không

_ tất nhiên là được rồi , mai 6 h đào đi t biết chưa !

_ 6 h lận hả , vậy ngày mai mình đi đâu chơi chút nữa rồi về đi , được không !

_ t…đào hỏi thiệt nhen …bị linh xa lánh …mà t ko cảm thấy buồn hả ?

cuối cùng thì tôi cũng không thể che mắt được em …câu hỏi của đào , làm khuôn mặt hớn hở của tôi yểu xìu trở lại . Làm sao mà không buồn cho được, từ ánh mắt, hành động , thái độ ,đến lời nói của Búp bê , tất cả đều lạnh nhạt và vô tình như với môt kẻ xa lạ không hề quen biết , và cách hành xử của thằng anh em đối với tôi chẳng khác gì là đang ngăn một thằng bệnh hoạn đến gần em gái mình … từ lúc ra khỏi vũ trường cho đến h , cảm giác đánh mất một phần cuộc đời , linh hồn mình cứ làm tôi nhức nhối không sao tả hết , chỉ muốn ngước mặt lên trời hét lên thật lớn để giải tỏa những áp bức trong đầu , nhưng có đào bên cạnh, tôi đành chôn giấu , ngày mai đào đi rồi, và tối nay em đã làm tất cả những gì có thể để giúp tôi, tôi không muốn làm em buồn thêm chút nào nữa , vì tôi nợ đào quá nhiều , không muốn nặng thêm nữa .

_ Thôi…đừng có buồn…t đưa số linh đây , sáng mai đào gọi linh ra nói chuyện là được mà, còn nếu không thì vào đó đào gọi cho linh cũng được, đừng có lo – nắm tay tôi em nói

_ không cần thiết phải làm vậy đâu !

_ tại sao ko …chả lẽ t ko muốn quay lại với linh nữa hả

_ đào càng làm vậy , t càng thấy mình có lỗi thêm với đào đấy …

_trời…có phải t còn ân hận chuyện bỏ đào theo linh ko …đừng có buồn nữa , đào đã nói rồi , đào chỉ đùa thôi , chứ đào ko có giận t đâu mà, cũng tại đào bỏ t đi trước mà …h chuyện quá khứ cho qua đi ok ?

_ giá mà đào cứ chửi cứ đánh t còn làm t thanh thản hơn …

_ thôi t đừng có giá mà này nọ nữa , đã làm thì đừng có hối tiếc, nếu t còn yêu đào còn nghĩ mắc nợ với đào thì chứng minh cho đào thấy đi , đừng có ngồi đó dằn vặt nữa !

_ bằng cách nào đây !

_ cách nào…thì tự t nghĩ đi…còn nếu không nghĩ ra được thì …coi như mình chưa từng là của nhau…

em nhìn tôi bằng ánh mắt đầy trăn trở và suy tư , dường như em muốn tôi bằng tình yêu của mình dành cho em , phải cố hiểu ra những gì em muốn nói , và khi tôi chỉ vừa mới bắt đầu hiểu ra loáng thoáng điều gì đó , thì em đã làm tôi thấy rõ câu trả lời

_ t à…đào…đã nộp đơn vào Sài gòn đê học, chứ ko ra Hà nội nữa….