Chương 11: Gài Bẫy Thành Công Rồi

Trên tấm danh thϊếp có ghi cái tên Nhất Thiên Môn, là một nhà hàng cấp S của thành phố Nam Sơn. Nơi này không quá phức tạp, Doãn Mộ Tư cũng từng lui tới nơi này vài lần cùng Tống Tư Hàn, cô nhớ anh ta rất thích đồ ăn ở Nhất Thiên Môn.

Bên nhau hai năm, thành phố Nam Sơn này cũng lưu lại không ít kỷ niệm của hai người. Nghĩ đến Tống Tư Hàn như trước kia cô sẽ tự động mỉm cười ngọt ngào, hiện tại chỉ cảm thấy tim như dao cắt, cô nhất định phải dọn dẹp hình ảnh người đàn ông đó ra khỏi tâm trí.

Chưa đến bảy giờ thi Doãn Mộ Tư và Trần Chí Kiên đã có mặt tại Nhất Thiên Môn, nhân viên nhìn thấy Doãn Mộ Tư bước vào liền nhìn nhau thấp thỏm không phải thái độ nồng nhiệt như mọi khi.

Bên ngoài, hai người từ từ tiến vào bên trong phía sau Doãn Mộ Tư, nhìn thấy cô liền có chút bất ngờ.

"Mộ Tư, em cũng đến bữa tiệc của Tư Hàn sao?" - Người phụ nữ bám vào tay người đàn ông bên cạnh kinh ngạc thấy Doãn Mộ Tư đứng cùng Trần Chí Kiên.

Trần Chí Kiên là bạn thân của Tống Tư Hàn, nên bọn họ nghĩ cô đến cùng Trần Chí Kiên không có gì là lạ.

Tống Tư Hàn hôm nay cũng ở đây?

Hèn gì mấy người nhân viên dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Thành phố Nam Sơn thật sự đã xem Doãn Mộ Tư là trò cười, bị Tống Tư Hàn vứt bỏ, bị người đời xem như là tiểu tam thất bại.

"Mộ Tư, dù hai người đã chia tay nhưng bọn anh vẫn xem em là bạn." - Hoắc Thiên Ân si mê nhìn Doãn Mộ Tư, mỹ nhân nổi danh đẹp nhất Nam Sơn chính là cô gái bị Tống Tư Hàn vứt bỏ, nhưng hắn thì muốn mà không có được.

"Cảm ơn Hoắc ca, hôm nay chỉ đến dùng bữa với bạn, không liên quan đến Tống Tư Hàn. Hai người có hẹn cứ đi trước, em có việc riêng cần bàn với bạn."

Nghe qua liền biết Doãn Mộ Tư đuổi bọn họ đi khiến Hoắc Thiên Ân có chút lúng túng. Hắn có nghe nói Doãn thị đang loạn như tơ vò, vậy mà cô gái này lấy đâu ra cái sự kiêu ngạo đó.

"Ân Ân, chúng ta đi thôi. Mộ Tư, chị khuyên thật lòng nếu em có muốn tìm người giúp đỡ thì nói với chị một câu chị sẽ giới thiệu các ông lớn cho em. Trần Chí Kiên không giúp nổi em đâu."

Từ ngày chia tay Tống Tư Hàn, cô và Chí Kiên như hình với bóng, khiến bọn chúng xuyên tạc tình cảm bạn bè của bọn họ.

Giới thiệu người giúp cô, là giới thiệu các ông tai to bụng phệ có vợ muốn tìm tình nhân để lăn giường thì có, đúng là lời nói vô sỉ không biết xấu hổ.



"Cảm ơn Chu tiểu thư, nhưng tôi dù sao cũng là con gái Doãn gia, không giống như cô được… làm quen với ông lớn thì thôi đi, không hợp."

Hai người bị Doãn Mộ Tư nói đến đỏ mặt rời đi. Trước kia cô ở bên cạnh Tống Tư Hàn, bọn chúng lúc nào cũng nịnh nọt lấy lòng, Doãn thị chỉ mới rơi vào khó khăn, đã bị bao nhiêu khinh khi.

"Đừng giận, anh cho người xử lý bọn chúng." - Trần Chí Khiêm nắm lấy tay Doãn Mộ Tư an ủi.

Sự thân mật này với hai người rất bình thường, nhưng người ngoài nhìn vào liền thấy mập mờ.

Doãn Mộ Tư tỏ ra không hề hấn gì khẽ cười nhạt lắc đầu, chỉ là hai bàn tay báu lại trắng toát đang phản bội cô… nơi này Tống Tư Hàn cũng đang có mặt, chỉ mới tháng trước bọn họ còn ân ân ái ái trước mặt bạn bè trong phòng bao chơi đùa, hôm nay lại bị coi là kẻ thừa thãi.

Thời thế biến hóa vô lường.

Bên ngoài ồn ào tiếng bàn tán xôn xao, một thân ảnh cao lớn mang khuôn mặt làm cho bao nhiêu trái tim phụ nữ phải thổn thức, sóng mũi thẳng táp, môi mỏng mê người, mắt đen mày rậm nhìn như một bức tranh chuyển động. Nhìn thấy anh tỏa ra một khí chất vương tôn cao quý nắm giữ tất cả quyền lực trong tay khiến những người xung quanh như bề tôi đợi lệnh.

Tiểu Vũ đi bên cạnh Lục Vũ Thần không yên cứ nhìn ngó xung quanh, nhóc con nghe chị Hân Nghi nói, cô xinh đẹp hôm nay cũng đến.

Ánh mắt Tiểu Vũ nhìn thấy là bàn tay của Trần Chí Kiên đang nắm lấy tay cô xinh đẹp, hai mắt cậu nhóc bỗng hơi ửng đỏ… cô xinh đẹp đã có bạn trai rồi sao?

Doãn Mộ Tư rút tay ra khỏi tay Trần Chí Kiên, nhìn Tiểu Vũ mỉm cười, đưa bàn tay bắn tim cho cậu nhóc.

Trái tim bị tổn thương liền được chữa lành ngay lập tức.

"Lục tổng, xin mời đi lối này." - Ông chủ của Nhất Thiên Môn lại đích thân đến chào đón.

Lục Vũ Thần bước đi ngang qua Doãn Mộ Tư, ánh mắt chỉ lướt qua cô như đang nhìn cảnh vật xung quanh, không một chút động tâm.

Lục Hân Nghi đi phía sau, liền nháy mắt cho Doãn Mộ Tư, sau đó nắm lấy tay Doãn Mộ Tư tham gia đoàn người bước vào bên trong thang máy.



Trần Chí Kiên muốn đi cùng, nhưng Doãn Mộ Tư nhìn anh lắc đầu… chỉ cần anh ở đây đợi cô… nếu có bị Lục Vũ Thần gϊếŧ thì hốt xác cô giúp.

Tiểu Vũ phát hiện Doãn Mộ Tư đi ngay phía sau lưng thì tủm tỉm, lâu lâu liền hơi xoay cái đầu nhỏ nhỏ len lén nhìn Doãn Mộ Tư.

Bên trong thang máy có sức chứa hơn hai mươi người, bên trong chỉ có ba người lớn một em bé nhưng Doãn Mộ Tư cảm giác thang máy quá chật chội, bởi ánh mắt của Lục Vũ Thần hiện đang hướng về thân ảnh của cô dán trên thang máy.

"Doãn tiểu thư, không biết xấu hổ?"

Nghe cô xinh đẹp bị baba mắng, ánh mắt Tiểu Vũ liền đanh lại nhìn baba, sau đó đưa tay ra sức kéo áo Lục Vũ Thần.

Lục Vũ Thần lại lờ con trai đi, tiếp tục sát thương:"Đừng bám theo tôi."

Lục Hân Nghi liền nói nhỏ vào tai Lục Vũ Thần:"Chú nhỏ, hôm nay đi gặp lão thái thái, sao chú không đưa một cô gái đến để lão thái thái an tâm, chú nhỏ không nhớ chuyện cũ sao."

Lục Hân Nghi không nhắc đến thì Lục Vũ Thần cũng đã quên mất chuyện cũ, đúng là không thể xem thường người mẹ này của anh rồi.

Hai năm trước vừa về Nam Sơn, mẹ của anh cảm thấy anh đã 30 tuổi mà chưa có bạn gái liền lo lắng không thôi ra sức hối thúc mang cả một trăm cô gái ở Nam Sơn mai mối nhưng bị Lục Vũ Thần cự tuyệt. Vậy nên bà liền suy nghĩ anh ta là gay nên vô cùng phiền lòng, sai một thân tính bỏ thuốc Lục Vũ Thần mang một nữ nhân đến bên cạnh xem anh có phản ứng hay không… chuyện sau đó thì không nên nhắc đến, cô gái bị anh đuổi cổ ra ngoài, cả một đêm muốn chết trong bồn tắm, từ đó quan hệ của hai mẹ con có phần xa cách.

Lục Hân Nghi đoán Lục Vũ Thần không đáp có nghĩa là đã đồng ý kế hoạch của cô ta liền nhìn Doãn Mộ Tư gật đầu.

"Doãn tiểu thư, vào bên trong cứ tùy cơ ứng biến… thành công chú nhỏ tôi liền cho cô mười phút."

Gài bẫy thành công rồi.

Lục Vũ Thần cũng không phản ứng.

Vậy là đã đồng ý rồi phải không?

Doãn Mộ Tư cảm thấy có chút hy vọng rồi, người bên trong là ai cô chưa rõ nhưng chắc chắn cô phải nắm giữ cơ hội này.