Chương 59: "Vũ Thần, chúng ta sinh một đứa con đi?”

Nửa giờ sau, Doãn Mộ Tư mang theo cơm, dắt theo Tiểu Vũ xuất hiện ở phòng tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị.

Các thư ký nhìn thấy Tiểu Vũ đều muốn đến gần cưng nựng, khen cậu nhóc quá đẹp trai, chỉ tiếc Tiểu Vũ không thích người lạ chạm vào người, gương mặt trở nên lạnh lẽo không vui khiến các cô thư ký bỏ chạy, đúng là không hổ danh con trai của đại ác ma.

Doãn Mộ Tư đưa Tiểu Vũ vào phòng tổng giám đốc, Lục Vũ Thần vẫn còn ngồi trên máy tính xử lý công việc, sắc mặt băng lãnh khó gần.

“Vũ Thần, ăn cơm thôi.” - Doãn Mộ Tư ngồi ở bàn khách mở các hộp cơm đặt lên bàn, phân chia chén thành ba phần.

Nhưng Lục Vũ Thần làm như không nghe thấy, tiếp tục xử lý công việc.

Doãn Mộ Tư nhìn Lục Vũ Thần ngó lơ cô, liền đưa mắt nhìn Tiểu Vũ ra hiệu.

Tiểu Vũ đang nhìn xung quanh, lúc nhìn về phía Doãn Mộ Tư liền hiểu ý.

Cậu nhóc nhảy xuống ghế, chạy đến bàn làm việc của Lục Vũ Thần, nắm lấy vặt áo của Lục Vũ Thần kéo. Cậu nhóc dường như không hề sợ đại ác ma mà cứ kéo thật mạnh, rốt cuộc thì đại ác ma cũng chịu đứng lên.

Cuối cùng Lục Vũ Thần cũng đến ngồi xuống bàn, Doãn Mộ Tư bỗng nhiên cảm thấy không khí quá nặng nề, liền bắt chuyện:”Vũ Thần, hôm nay tôi đến bãi xe Nam Sơn.”

Lục Vũ Thần bày ra vẻ mặt không quan tâm.

Doãn Mộ Tư liền nói tiếp:”Hôm nay Tiểu Vũ còn cùng tôi chạy vài vòng ở sân tập, thằng bé dường như cũng thích moto.”

Tiểu Vũ ngồi kế bên liền phụ họa gật đầu lia lịa.

Ánh mắt Lục Vũ Thần chỉ nhìn qua con trai một cái, rồi lại trầm mặc ăn cơm.

Doãn Mộ Tư không muốn không khi bị hắn đóng băng, liều mạng tiếp tục nói:”Anh biết đoàn xe Hoàng Tước không? Là của chiến thần Trình Khải, Hoàng Tước lúc đâu rất huy hoàng khi có con trai ông ta là Trình Kha, cũng từng là một chiến thần chỉ tiếc bị dính scandal, nên hiện tại có xuống dốc.”

“Trình Khải là người tốt, trước kia làm không biết bao nhiêu chiến dịch từ thiện, Trình Kha cũng không phải là dạng người dùng chất kí©h thí©ɧ… tôi cảm thấy bọn họ từng là anh hùng không đáng bị cảnh sa sút, bị người khác hà hϊếp như vậy?

Lục Vũ Thần đột nhiên mở miệng cắt ngang:”Cho nên cô muốn gia nhập Hoàng Tước.”

Doãn Mộ Tư mỉm cười gật đầu:”Đúng vậy, tôi cảm thấy anh hùng không đáng bị kết cục như vậy, Trình Khải là chiến thần đào tạo không biết bao nhiêu tay đua kiệt xuất, tôi cũng muốn trở thành một tay đua kiệt xuất, vả lại Hoàng Tước là một đoàn đua lâu đời của một chiến thần, nó không nên điêu tàn như vậy, anh nói đúng không?”



Chỉ thấy Lục Vũ Thần buông đôi đũa xuống, lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén, cả người tỏa ra hơi lạnh khϊếp người:”Cô xác định nguyên nhân gia nhập Hoàng Tước không phải vì Trình Khải và Tống Tư Hàn đều kẻ bị gia tốc bỏ rơi, muốn nâng đỡ.”

Lời này của Lục Vuc Thần khiến Doãn Mộ Tư không hiểu hắn đang nghĩ cái gì?

Một lúc sau, Doãn Mộ Tư mới chậm rãi nói:”Anh cảm thấy tôi còn lưu luyến Tống Tư Hàn, nhìn thấy Trình Khải chật vật bị gia tộc bỏ rơi giống như Tống Tư Hàn năm đó nên mới muốn giúp ông ta, vì thế mới gia nhập đoàn xe của ông ta để giúp đỡ.”

Ý của hắn là như vậy? Nên gương mặt mới lạnh nhạt với cô?

Lục Vũ Thần cười lạnh:”Không đúng sao?”

Doãn Mộ Tư thản nhiên không chút chột da:”Lục Vũ Thần, tôi tham gia Hoàng Tước không có liên quan gì đến Tống Tư Hàn.”

Đôi mắt của Lục Vũ Thần sắc bén như chim ưng có thể nhìn thấu lòng người.

Doãn Mộ Tư không né tránh, đôi mắt trong trẻo không chút sợ hãi.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Ngôn bước vào thì nhìn thấy một nhà đang ăn cơm.

Lục Vũ Thần nhìn về phía Tô Ngôn hỏi:”Chuyện gì?”

Tô Ngôn cảm thấy hơi lạnh đã truyền đến đỉnh đầu, hai vợ chồng ăn cơm sao mà thái độ của ông chủ khó ở như vậy?

“Đoàn người của Thương Hàn đã đến sân bay, Tống Tư Hàn đang đến đón bọn họ.”

Ánh mắt Lục Vũ Thần dừng lại trên người Doãn Mộ Tư:”Đã biết.”

Tô Ngôn nhanh chóng lăn ra khỏi hầm băng, di chuyển đặc biệt nhanh nhạy.

Luc này, Doãn Mộ Tư biết Lục Vũ Thần đang nhìn mình, cũng không biết nên nói cái gì, sợ nói sai một câu kết cục sẽ như hôm trước.

Vậy nên cô quyết định im lặng ăn cơm, còn tự mình gắp đồ ăn cho Lục Vũ Thần và Tiểu Vũ.

Thấy Lục Vũ Thần lạnh lẽo ngồi yên, Doãn Mộ Tư cũng không muốn anh ta nghĩ đến chuyện lạ kì nào đó mà dọa cô.



“Vũ Thần, anh nhớ hôm trước tôi đến nhà Hàn Dĩnh không, tôi luôn muốn hỏi anh một câu nhưng không có cơ hội.” - Doãn Mộ Tư nâng mắt nhìn hắn.

Lục Vũ Thần lạnh nhạt nói:”Câu gì?”

“Nếu có một cô gái câu dẫn anh, tôi vô tình đâm cô ta một dao, anh có phát tiết mắng tôi không?” - Doãn Mộ Tư chống cằm trông chờ câu trả lời của Lục Vũ Thần, đôi mắt lấp lánh.

“Có.” - Lục Vũ Thần nhếch môi hơi cười:”Đó không phải là việc cô nên làm.”

“Vậy tôi phải làm gì, để cô ta câu mất anh sao?” - Doãn Mộ Tư không hài lòng.

Lục Vũ Thần dùng ánh mắt đầy dọa người, miệng vẫn nhếch cười:”Nếu đã quyết tâm, sao chỉ một nhát.”

Ý hắn là muốn gϊếŧ, thì phải gϊếŧ chết.

Đã đâm, thì phải chục nhát.

Đại ác ma… đúng là đại ác ma.

Doãn Mộ Tư cảm thấy có chút sợ hãi, liền muốn đổi qua câu chuyện khác:”Vũ Thần, anh đúng là đàn ông của gia đình nha,hôm trước Hàn Dĩnh chỉ vô tình đâm trà xanh một nhát mà Cố Triết mắng cô ấy tàn độc.”

Lục Vũ Thần lúc này tâm tình có chút dãn ra, cũng không lạnh nhạt lắm, nhàn nhã ăn cơm nghe Doãn Mộ Tư kể chuyện.

“Họ kết hôn hai năm, Dĩnh Dĩnh lúc đầu cứ nói chưa muốn có con sớm… đến hiện tại muốn có lại không thể có.. Vũ Thần anh nghĩ xem, có phải vì cô ấy không có con nên Cố Triết mới ra ngoài có tiểu tam không?”

“Tôi từng nghe ba tôi nói, sau khi kết hôn phải sinh ngay hai ba đứa con… đúng là ba tôi luôn nói đúng.”

Cô đột nhiên nhớ lại lời ba cô nói, một du͙© vọиɠ mãnh liệt dâng lên, cô muốn có con.

Tiếp theo cô như nghĩ tới cái gì lại im bặt đi, vùi đầu vào chén cơm, không nói gì nữa.

Mặt Lục Vũ Thần trầm xuống, đoán chùng cô gái này lại nhớ đến chuyện ngày xưa giữa cô ta và Tống Tư Hàn. Nếu Tống Tư Hàn không tìm ra Hứa Doanh, chắc hiện tại đã kết hôn với Doãn Mộ Tư, không chừng còn chuẩn bị làm cha làm mẹ.

Đột nhiên, Doãn Mộ Tư ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Vũ Thần:”Vũ Thần, chúng ta sinh một đứa con đi?”