chương 1

"Tư Lâm Niên, cậu ngẩn người làm gì đó." Lâm Huyền Âm tung tăng nhảy nhót, giống như một con bướm nhỏ đang bay lượn, bất ngờ xuất hiện, nghịch ngợm mà đυ.ng vào trong lòng ngực của Tư Lâm Niên, ở khóe miệng hắn hôn nhẹ một cái.

Đánh lén thành công! Lâm Huyền Âm cong con mắt thiếu chút nữa cười ra tiếng.

"Bảo bối ngốc" Tư Lâm Niên dang tay, đem ôn hương noãn ngọc ôm vào lòng ngực, một lần nữa mà yêu thương dán đôi môi lên cánh môi mềm của Lâm Huyền Âm, đầu lưỡi dùng sức mà thâm nhập, cạy ra hàm răng, như muốn khám phá hết bên trong cánh môi của thiếu nữ, câu dẫn dụ hoặc đầu lưỡi của cô phải cùng hắn chơi đùa, sau đó đem miệng của cô miệng đảo đến rối tinh rối mù, mật tân bốn phía.

Cảm nhận được hơi thở sạch sẽ thoải mái thuộc về Tư Lâm Niên, Lâm Huyền Âm quả nhiên như là bị dụ hoặc, đem đầu lưỡi ngọt như mật đường của chính mình dương ra, cùng đầu lưỡi của Tư Lâm Niên dây dưa triền miên.

Mùi thơm của cơ thể Lâm Huyền Âm như hương hương hoa của anh đào, vốn dĩ là thơm ngọt đến muốn mệnh, hiện tại lại càng là trở nên câu dẫn, Tư Lâm Niên ánh mắt tối sầm lại, tim đập bắt đầu loạn nhịp, muốn được càng gần cô hơn để cảm thụ cô...... Vuốt ve cô...... Nhưng ngay sau đó suy xét đến rốt cuộc hiện tại vẫn là ban ngày ban mặt, hơn nữa hai người còn ở trường, Tư Lâm Niên khắc chế một chút cảm giác muốn ngẩng đầu dưới hạ thân, dường như muốn trừng phạt mà cắn cái lưỡi Lâm Huyền Âm một cái.

Trước đó một giây còn hôn môi đến tình nồng mà tiếp theo đó nam sinh đã bị nữ sinh đẩy ra, "Tư Lâm Niên, cậu cầm tinh con chó à, cắn em làm gì!" Lâm Huyền Âm dùng ngón tay thon dài mà vuốt ve miệng mình khi bị khẽ cắn một cái ở đầu lưỡi.

"Đây là trừng phạt, xem em còn dám như vậy nữa không." Tư Lâm Niên cười xấu xa một tiếng, này cười lên cũng là một gương mặt trắng nõn tuấn tú, hắn duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ, "bảo bối ngốc, có đau hay không, tới, lão công sờ sờ xem sao."

"Cút cút cút, kêu tỷ tỷ biết không?" Lâm Huyền Âm trừng lớn đôi mắt nhìn Tư Lâm Niên, chóp mũi nhếch lên cùng miệng hơi hơi chu lên, mặt cũng ra sức biểu đạt vẻ ghét bỏ.

Nói Lâm Huyền Âm của A Đại ngũ quan tinh xảo diện mạo thanh lệ, ngực to, eo nhỏ, da trắng hồng như mỹ nhân, chiếc đùi mảnh khảnh kia dưới ánh mặt trời càng chông bắt mắt, khóe mắt hơi hơi dương lên khóe mắt làm cô trông như một thiếu nữ không rành thế sự vũ mị động lòng người, ở A Đại nam sinh càng là truyền nhau một câu, "Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, một huyền một trụ tư huyền âm."(huhuh tôi ko biết dịch chỗ nào sao nữa) Để cho bọn họ đối với nữ thần ngưỡng mộ, đem hết tình cảm dâng lên.

Đáng tiếc đáng tiếc, Lâm Huyền Âm cô lại có ý nghĩ của chính mình, không nghĩ trở thành tình nhân trong mộng của nam sinh trong trường, đại nhị học tỷ cô càng muốn thu phục thằng nhóc sinh viên năm nhất trước mắt chết tiệt này Tư Lâm Niên, cũng may Tư Lâm Niên cũng không ngượng ngùng, không đổ ở lần đầu tiên Lâm Huyền Âm ra chiêu, ở quảng các bạn học nam lệ ròng ròng, trước mắt hai người đã cho nhau ám hiệu thông qua ánh mắt cấu kết với nhau làm việc xấu.

Nói đến Tư Lâm Niên, Lâm Huyền Âm cũng không biết chính mình rốt cuộc coi trọng hắn ở chỗ nào, chỉ có thể nói chính do cái nhan sắc này hại cô đi, Tư Lâm Niên khuôn mặt mê hoặc cô, lúc sau kết giao mới biết người này ác liệt quả thực không như vẻ bề ngoài, Lâm Huyền Âm giờ này khắc này tâm tình chính là, mình nhìn nhầm người rồi sao? Mẹ nó cái trí tuệ này.

Như phảng phất đọc hiểu được sự ghét bỏ của Lâm Huyền Âm, Tư Lâm Niên một phen bế cô lên, theo lý thuyết thiếu nữ thân cao có 167 không nên dễ dàng bị trực tiếp bế lên như vậy, nhưng ai kêu Tư Lâm Niên cao 185, lại còn tập qua Tae Kwon Do.

"Làm gì vậy." bị ôm một cách mạnh mẽ xong còn theo kiểu công chúa Lâm Huyền Âm mặt ửng đỏ, lập tức hồng tới sang hai bên tai, ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Tư Lâm Niên, "Cậu cái đồ ngốc này, chạy nhanh đừng để ta rơi xuống nha, nhiều người nhìn như vậy xấu hổ lắm đấy."

"Nha, hiện tại lại biết thẹn thùng, vừa rồi là ai trộm hôn tôi, ân?" Tư Lâm Niên dương lên đuôi lông mày, làm bộ duy trì bộ dáng chính nghĩa, kỳ thật sấn loạn nhéo một phen vào đầṳ ѵú Lâm Huyền Âm.

Lâm Huyền Âm mặt càng đỏ hơn, mở to mắt, "Cậu cậu cậu......" miệng liên tục nói Cậu đến nửa ngày, đối với cái tên tiểu lưu manh này nói không ra lời, chỉ là cảm thấy hiện tại thật sự là mắc cỡ, tránh thoát không được Tư Lâm Niên lại không còn biện pháp nào, đành dứt khoát tự sà vào chôn mặt trướng ngực Tư Lâm Niên, nhìn giống như 1 con đà điểu, nhưng mà, là con đà điểu biết cắn người.

Tư Lâm Niên chịu đựng trước ngực truyền đến cơn đau đớn tê dại, nhàn nhạt uy hϊếp đến vật nhỏ trong lòng, "Lại cắn? Lại muốn liền bị ném xuống." Vừa nói tay làm bộ như muốn buông ra, Lâm Huyền Âm sợ tới mức cũng không rảnh lo dùng răng nghiến nữa, đôi tay vội ôm chặt cổ Tư Lâm Niên.

Nguồn convert: huyentranghihii