chap 25

Tư Lâm Niên không nhịn được cười, bế Lâm Huyền Âm lên đem cô đến cái bàn bên cạnh, sau đó gặm một ngụm lên má cô, "Tôi chịu thua, sao lại có người như chị chứ."

Lâm Huyền Âm nhẹ nhàng ôm Tư Lâm Niên, sau đó ở sau lưng hắn lộ ra một nụ cười thành công xoay chuyển thế cục, sóng mắt lưu chuyển, sau đó có chút ủy khuất mà mở miệng, "Chính là cậu ức hϊếp tôi đem cổ người ta để lại bao nhiêu dấu hôn mà còn dùng sức rất mạnh.”

"Ân......" Tư Lâm Niên dùng môi mà vuốt ve bả vai mềm mịm của cô, phát ra một tiếng ân hừ không rõ ý tứ.

"Rất đau đấy, cậu mà còn như vậy tôi sẽ không cần cậu nữa." Lâm Huyền Âm uất ức mà nói.

Nghe xong lời này, đồng tử của Tư Lâm Niên chấn động, tâm theo đó mà nhói một cái, cả người giống như một khinh khí cầu tức giận bị xì hơi, "Đừng a, tôi sai rồi." giọng nói có chút hối hận thốt ra nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lâm Huyền Âm không làm bộ không nghe thấy sự khó xử của hắn, ân một tiếng, thuần phục nam nhân phải từ từ thực hiệ từng bước một, thứ cô có được không nhiều, hiện tại có được Tư Lâm Niên, vô luận là như thế nào cô đều không mất đi hắn, cho nên phải đem hắn biến thành đồ vật thuộc về mình mới được.

" Được rồi, vì cậu lớn lên vô cùng soái lên tôi nhân nhượng bỏ qua cho lần này." Những ngón tay thon dài của Lâm Huyền Âm nhẹ nhàng vỗ về mặt Tư Lâm Niên, sau đó nhắm ngay bờ môi của hắn mà hôn xuống, ngay sau đó Tư Lâm Niên cũng đáp lại khiến cho nụ hôn thêm nông nhiệt......

Thời điểm hai người rời khỏi phòng học thì cả mười ngón tay đan vào nhau, lúc này sắc trời đã đen, thời tiết giao giữa thu và đông trời thường tối sớm thoáng chốc đã đến giờ cơm chiều.

"Đúng rồi, hôm nay hai anh trai tôi mời chị đến nhà làm khách ăn cơm đó, một hồi chị cùng tôi về luôn.” Tư Lâm Niên mặt ửng đỏ, thần bí mà nói, "Tôi có một thứ muốn cho chị xem."

Lâm Huyền Âm nghe vậy do dự một chút, "Chính là trên cổ tôi có nhiều dấu hôn như này......hay để tôi quay lại ký túc xá thay một cái áo cao cổ đã."

Tư Lâm Niên ngoan ngoãn mà đưa Lâm Huyền Âm đến dưới ký túc xá, nhìn bóng dáng cô lên lầu, ánh mắt hơi ảm đạm, Lâm Huyền Âm thông minh lại mỹ lệ như vậy, khả năng giữ cô bên cạnh sẽ phải cảnh giác nhiều, bất quá hắn nhưng lại vô cùng tự tin về bản thân, chính là sợ bên ngoài có quá nhiều ong bướm đều nhìn chằm chằm vào đóa hoa này của hắn, hắn cũng không nên nhỏ mọn như vậy, chỉ là nghĩ đến, cô đang ở bên hắn còn như thê, kia nếu ở lúc không có hắn thì có bao nhiêu người bị cô hấp dẫn, muốn lại gần cô......

Hắn nên làm như thế nào đây?

Có phải hay không đem cô chơi hỏng rồi cô liền sẽ luôn luôn bên cạnh hắn?

Thời điểm Tư Lâm Niên đang đứng dưới ký túc xá Lâm Huyền Âm suy nghĩ miên man, màn hình di động của hắn bỗng sáng lên, cuộc gọi đến là của nhị ca hắn, nói muốn tới đón hắn cùng Lâm Huyền Âm cùng về nhà, Tư Lâm Niên nghĩ đến Lâm Hyền Âm rồi cự tuyệt, treo điện thoại có điểm nghi hoặc vì cái gì mà nhị ca luôn luôn nghiêm khắc với hắn hôm nay lại tình nguyện đi đón bọn họ về, có thể là đại ca bảo hắn đến đón, trừ lý do đó hắn ko thể nghĩ ra lý do nào khác.

Giờ phút này tuấn tú nam nhân vừa mới bị cự tuyệt đang ngồi trong xe một tay để ở tay lái một tay xoa xoa huyệt Thái Dương, nghĩ một hồi Lâm Huyền Âm sẽ đến nhà hắn, muốn gặp cô, lại không thể thấy cô, nhớ cô, lại không thể nghĩ đến cô, có ngọt ngào….Lại bực bội, không cẩn thận nhớ tới trước cô sẽ mỉm cười, sau đó lại trong nháy mắt thu hồi nụ cười, hai trạng thái tinh thần như muốn xé rách Tư Văn Hoa, hắn chỉ có thể mặt vô biểu tình mà đánh xe về nhà.

Buổi tối thời điểm bị Tư Lâm Niên mang về nhà hắn, tuy rằng không phải lần đầu tiên đến nhà hắn, nhưng Lâm Huyền Âm vẫn là có chút e lệ, so với thượng một lần xấu hổ mà lại không thể không đối mặt căng da đầu đi lên, lần này chính thức thấy gia trưởng cảm giác làm cô cảm thấy có chút nhàn nhạt vui sướиɠ lại có chút thấp thỏm.

------------------

Trưởng thành hình nữ chủ...... Trị trị Tư Lâm Niên vẫn là có thể, gặp được Tư gia hai cái lão nam nhân liền khó nói ha ha, kịch thấu một chút, nữ chủ cái thứ hai nam nhân là Tư Nhất Cẩm

Thượng chương phần sau bộ phận có gia tăng cốt truyện, nếu không thấy cùng này chương phải đối không thượng lạp, ái các ngươi, moah moah!