Chương 16

Tôi sững người quay lại nhìn Vân Nhu, mặt nàng đã tái nhợt nét sợ hãi tràn ngập trong mắt. Tôi nhíu mày, nghiến răng tức giận. Tên này thật quá đáng. Hắn xem Vân Nhu như một món quà để trao đổi sao?! Mọi người xung quanh đều có cùng cảm xúc tức giận như tôi. Đám con gái ngồi xuống xoa dịu trấn an Vân Nhu.

– Bấm nút gọi service đi.

Nghe tôi nói Văn Khiêm cũng không chần chừ, bấm nút trên tường. Chỉ vài giây gã bồi khi nảy lập tức xuất hiện như đã chờ sẵn ngoài cửa.

– Tôi muốn tính tiền. Ra bill đi… – Tôi nói với giọng lạnh băng.

– Vậy được. Đây là hoá đơn tính tiền.

Gã bồi đưa ngay một tờ hoá đơn như có sẵn trong túi. Dễ dàng như vậy sao?! Tôi bắt đầu nghi ngờ. Nhận lấy tờ hoá đơn, liếc mắt qua, tôi nhếch mép cười. Như tôi dự đoán, hoá đơn này đã kê giá gấp mười lần để làm khó chúng tôi.

– Bao nhiêu?! – Văn Khiêm chụp lấy tờ hoá đơn, chỉ nhìn qua con số cuối cùng, nó ngã ngửa ra ghế.

Quyền mập giành lấy tờ hoá đơn từ tay Văn Khiêm, nó hít một hơi khóc thét lên:

“Cái gì?! Tám mươi bảy triệu… Tụi mày muốn gϊếŧ người hả?!”

Đám con gái rùng mình mặt mũi tái mét, ngồi co ro sợ hãi. Vân Nhu mặt đã không còn chút huyết sắc, nàng níu tay tôi mấy lần nhưng tôi đang tức giận không để ý. Tôi lấy lại tờ hoá đơn, rút túi quần lấy điện thoại. Chụp hình.

– Tôi muốn gặp quản lý… – Tôi nói với gã bồi.

– Xin lỗi… Quản lý giờ này không ở đây… – Gã bồi liên tục toát mồ hôi.

– Quản lý không có ở đây sao?! Tôi không tin. Chúng ta đi xuống tìm quản lý.



Tôi nắm tay Vân Nhu đứng lên. Đám bạn học cũng nhao nhao đứng dậy. Gã bồi sợ hãi lùi qua một bên cho chúng tôi tiến ra cửa.

Cánh cửa đột nhiên bật mở. Một gã thanh niên cao lớn đi đầu dẫn theo mười thằng đầu trâu mặt ngựa bước vào. Vân Nhu gần như ngay lập tức nép người sau lưng tôi.

– Không cần tìm quản lý làm gì?! Ở đây tao làm chủ… – Gã thanh niên hất hàm xấc láo, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Vân Nhu, rồi dừng lại trên mặt tôi.

Đám bạn cùng lớp đều im thin thít sợ hãi không dám lên tiếng. Dĩ nhiên đứa nào cũng nhận ra người thanh niên trước mặt là ai.

– Ra thế… Cậu Phương ah. – Tôi buông tay Vân Nhu, bước lên trước. – Tôi đoán không nhầm thì đây là cơ ngơi của gia đình anh.

Thì ra, Vân Nhu đã nhận ra điều này trước, muốn nói với tôi nhưng không có cơ hội.

– Mày biết là được rồi. – Phương nheo mắt nhìn tôi. – Dám nắm tay bạn gái tao, lẽ ra tao phải đập nát bàn tay mày… Nhưng hôm nay tao vui, Vân Nhu đã đến đây, tao tha cho mày và đám cóc nhái kia… Để Vân Nhu lại, rồi cút đi… Tao bố thí cho tụi mày cả chầu Karaoke đó.

– Ha ha… Ha… Ha…

Tôi bỗng nhiên cười, cười càng lúc càng lớn tiếng. Phương và đám lưu manh nhíu mày nhìn tôi như thằng điên. Đám bạn cùng lớp cũng ngạc nhiên không kém. Có lẽ chỉ có đám bạn thân dưới Sóc Trăng mới hiểu rằng tôi cười vì tôi đang tức giận đến cực điểm. Đôi mắt tôi long lên, đỏ ửng nhìn thẳng vào Phương gằn từng tiếng:

– Tao sẽ đi… Vân Nhu cũng đi. Tất cả đám bạn tao cùng đi. Không một ai ở lại. Không một ai về trước.

– Tốt… Gặp nhau là anh em… Tao chơi khô máu với mày…

Thằng Quyền mập chụp chai nước ngọt trên bàn bước đến đứng bên cạnh tôi. Văn Khiêm nghiến răng, mặt xanh như tàu lá cũng bước đến bên cạnh. Rồi thằng hòa, Đông, Minh… đủ chín thằng con trai trong lớp cùng đứng vững bên nhau.



– Chà… Chà… Ghê bây… Y như phim Hàn Quốc… Ha ha… – Phương vỗ tay, rồi quay lại với đám lưu manh cùng nhau cười hô hố.

– Để tao xem tám thằng con trai cùng một cái lu thì làm được gì?!

– Lu cái con bà mày… – Quyền mập tức giận chửi lại.

“Ai nói chỉ có chín người?!” – Đột nhiên một giọng con gái the thé run rẩy hô lớn.

Con Trang Lớp trưởng đứng phắt dậy. Theo sau là lố nhố hơn hai mươi chị em và cả Vân Nhu cùng nhau bước đến.

Thằng Phương nhíu mày có vẻ khó xử. Trước lực lượng đông đảo, kiến cắn chết voi, đám đàn em sau lưng cũng thấy chùn bước. Khí thế giương cung bạt kiếm đã đến đỉnh điểm…

“Dừng lại ngay…”

Từ cửa phòng một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước vào. Đi theo sau ông ta là gã bồi bàn khi nảy. Gã có lẽ thấy chuyện sắp biến lớn nên âm thầm đi gọi người quản lý.

– Đây là chuyện của cháu. Chú Bảy ra ngoài đi. – Phương cũng phải nể mặt người đàn ông này.

– Cậu Phương. Đây là cơ sở ông bà giao cho tôi quản lý. Cậu nể mặt tôi, bỏ qua đi… – Ông ta có vẻ rất bất mãn với hành động của Phương, nhưng vẫn kìm nén xuống nước.

– Không được… – Phương gắt lên.

Người đàn ông tức giận đến mặt đỏ gay gắt. Ông ta mím môi kìm nén, xương hàm gồ lên những đường cứng rắn. Nhìn ánh mắt ông ta, Phương thoáng rùng mình lùi lại.

– Hừ… Xem như tụi mày may mắn.