Chương 25

– Khoan đã… – Tôi chợt hô lớn.

Mọi người cùng ngạc nhiên quay lại, phát hiện thằng Phương đã được kéo ra khỏi vòng vây của chúng tôi. Một tên đàn em vác nó lên vai, chuẩn bị đưa đi.

– Điện thoại đâu?! – Thanh Thuỷ hỏi gấp.

Một gã đàn em hầm hầm tức giận, rút điện thoại Phương từ túi nó, mở khóa mã, đưa qua. Thanh Thuỷ kích động nhận lấy. Cô bé siết chặt chiếc điện thoại trong tay quay qua tôi, ấp úng nói:

– Cảm ơn anh… Em… sau khi xóa xong… Em sẽ đưa điện thoại cho anh.

Tôi gật đầu, chợt nghĩ đến một khả năng, hô lớn:

– Ngăn chúng lại… Hình của Thuỷ có thể còn bản sao… – Tôi gằn giọng.

Đám bạn ngay lập tức hiểu ra lời tôi nói. Thời buổi công nghệ này lưu giữ hình ảnh nhạy cảm trong điện thoại thật khó có thể đảm bảo không có cá lọt lưới… Đám Văn Khiêm, Quyền mập, Minh hòa… tám đứa con trai và cả Thanh Thuỷ lao ra chặn đường rút lui của đám lưu manh.

– Giao hết điện thoại ra đây! Bọn tao phải kiểm tra…

– Bọn mày điên à! Muốn đánh nhau hả?! – Gã đàn em vừa cầm điện thoại Phương khi nảy gắt lên. – Ở đây bọn tao có mười hai người… Bọn mày nhìn lại mình đi.

Văn Khiêm, Quyền mập cùng nhặt lên mấy tảng đá lớn… Bên kia lại rút ra mấy cây côn nhị khúc. Hai bên giằng co gay gắt. Ngay lúc này, thằng Phương đang nằm trên vai của đàn em chợt tỉnh lại. Nó xua xua tay để đàn em bỏ nó xuống. Phương nhổ ra một bãi nước bọt đầy máu, rồi nhìn qua tôi:

– Tao không cho đứa nào hình của Thuỷ. Ngay cả tấm hình trên máy tao đưa cho bọn chúng xem cũng không phải của Thuỷ… Nàng đã tin tưởng tao, thì tao sẽ không làm chuyện bôi nhọ nàng. Chủ đích cuối cùng của tao chỉ là lôi mày lên sàn đấu.

– Tao nói mày có thể không tin. Vậy thì… tao còn giao dịch cuối cùng… Tao muốn hình tờ hoá đơn kia… Mày xóa đi… Tao đổi bằng mười hai cái điện thoại còn lại của đám bọn tao. Mày có thể đem về tự kiểm tra hay ngâm nước tùy ý.

Thanh Thuỷ hơi ngỡ ngàng trước lời nói của Phương. Mọi người xung quanh cũng im lặng suy nghĩ. Riêng tôi đã có chủ ý buông tay với bằng chứng Nmode kia…

– Được… Giao điện thoại ra đây.

Một bên giao điện thoại, còn tôi đưa điện thoại mình cho thằng Phương tự xóa tấm hình đó. Sau vài phút, giao dịch phát sinh cuối cùng cũng chấm dứt. Thằng Phương nhìn tôi và Vân Nhu bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi lê bước đi theo đám đàn em ra ngoài.



– Liệu hắn có giữ lời không?!

Vân Nhu ôm chặt tay tôi, giọng lo lắng. Tôi mỉm cười nhìn nàng:

– Anh tin rằng lưu manh cũng có quy tắc của lưu manh. Để thời gian xem sao.

– Chạy xe làm sao mà để té dữ vậy?!

Dĩ nhiên khi về nhà chiều hôm đó tôi phải tìm một lý do cho vẻ nhếch nhác của mình. Bộ dạng tôi cũng không khác mấy vừa lăn lộn trên mặt đường vài chục vòng. Cũng may hai bác đi công việc chưa về, mọi chuyện dễ đối phó hơn nhiều.

Ngồi trong phòng ngủ của chị, tôi nghe chị Vi vừa càu nhàu vừa đau xót dùng bông thấm cồn lau qua những vết trầy xước trên tay mình.

– Ây da…

– Đau không?! – Chị Vi xuýt xoa như chính chị bị đau.

Tôi cười cười một mình. Lâu lâu cảm giác được làm nũng cũng vui lắm. Tôi thích chí nhìn mái tóc đen óng của chị, rồi lén nhìn vào vùng da trắng ngần lộ ra giữa cổ áo chị…

– Sao mà trầy vào đến trong tay áo vậy… Em cởϊ áσ ra đi…

Không để ý nhiều tôi làm theo lời chị Vi. Cởi chiếc sơmi trắng, vứt sang bên cạnh. Chị Vi hơi ngừng tay một chút rồi tiếp tục. Chị chợt hỏi:

– Em té xe như thế nào ah?!

– Thì… đang vào cua, bánh xe em trượt cát, rồi té thôi. – Tôi hơi chột dạ, trả lời.

Chị Vi vẫn không ngẩng đầu lên, tay tiếp tục chậm chậm bông cồn, hỏi tiếp:

– Vậy trước khi té có cởϊ áσ ra cất đi… Té xong lại mặc vào không?!

– Ah… Ha ha… – Tôi phì cười vì bị bắt bài đang nói dối.



Vết dơ trên người tôi đã được Vân Nhu lau chùi khá kỹ, nhưng những vết trầy xước trên người với cái áo sơmi lành lặn thật là “lạy ông tui ở bụi này”.

– Em sơ ý quá… đúng là phải trau dồi thêm kỹ thuật nói dối. – Tôi gãi đầu cười giả lả.

– Hừ… đi đánh nhau còn dám nói dối chị…

Chị Vi quắc mắt nhìn tôi giận dữ. Chị ném luôn miếng bông gạc vào người tôi, quay người đứng lên. Tôi vội nắm tay chị kéo xuống, để chị ngồi lên đùi, buông lời dỗ dành:

– Em xin lỗi mà… Lần sau em sẽ gọi điện báo trước, để chị ở nhà chuẩn bị bông băng, được chưa?!

– Đi chết đi… – Chị Vi gắt lên, nghiến răng nhéo vào bụng tôi.

– Ây da… Đau quá…

– Đau thật hả?! Em bị đánh ở đây?! – Chị xoa xoa bụng tôi, rồi giận dữ nói. – Ai đánh em?! Mai chị vô trường báo…

– Thôi thôi, bỏ đi. Nó còn thảm hơn em nhiều… Chị mà báo cáo trường, có khi người bị kỷ luật là em đó.

Thuỳ Vi nhìn tôi rồi như suy nghĩ gì đó. Chị bĩu môi hỏi tiếp:

– Mới đi học hai ngày đã đánh nhau… Có phải vì con gái không?

Tôi chưng hửng nhìn chị. Quả thật phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu nhạy cảm hơn đàn ông. Tôi cũng không muốn giấu diếm, gật đầu:

– Không phải tranh giành gái như chị nghĩ đâu… Cô bé đó là… là bạn gái em. Thằng kia lại cứ quấy phá cô ấy… Nên…

– Mới… Mới đi học hai ngày… Em có bạn gái rồi?! – Chị Vi sửng sốt, hỏi lại.

– À, không hẳn, cũng chưa chính thức, mà cũng có thể xem như vậy…

Đang nói chợt thấy ánh mắt chị Vi hơi thất thần lạc lõng. Tôi chợt muốn chửi mình ngu ngốc. Mối quan hệ của tôi và chị vừa xảy ra hôm qua còn chưa rõ ràng… Tôi lại vô tâm đến mức không nghĩ đến cảm xúc của chị