Chương 40

– Bạn cùng lớp nha! Em cũng đâu muốn nó dãn dây nứиɠ liệt dương ah! Giúp nó một chút đi… Dùng tay cũng được mà…

– Ưm… – Thanh Thuỷ lắc đầu, gò má đỏ bừng lên, cả người không ngừng rung lắc theo nhịp của tôi.

Quyền mập cởϊ qυầи xong cứ lóng ngóng đứng đó. Bụng nó to quá, chỉ thấy một cái đầu đỏ hỏn nhô ra dựng đứng. Thanh Thuỷ nhìn tôi như oán trách, rồi cũng không nhìn đưa tay qua phía Quyền mập. Sờ soạng đâu cũng thấy cái bụng, Thanh Thuỷ gắt lên:

– Đưa qua đây?!

– Đây… Nó đây… Ah…

Quyền mập vội dúi dươиɠ ѵậŧ nó vào bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thuỷ. Được nàng nắm lấy sục liên tục, mặt nó nghệch ra khoan khoái… Có tư cách thành viên dù ở ghế dự bị, Quyền mập cũng tự tin hơn hẳn. Có cởi phăng áo sơ mi ném đi, tồng ngồng đứng sát mép bàn đưa dươиɠ ѵậŧ cho Thuỷ. Rồi nhìn nhìn hai bầu vυ" mơn mởn trống trải của Thuỷ, nó liếʍ mép nhìn qua tôi như hỏi ý.

– Sờ đi… Thuỷ thích mà…

Thuỷ thở hổn hển, nhắm mắt không phản kháng. Quyền mập run run đặt tay lên hai bầu vυ" căng tròn của nàng, xoa bóp nhẹ nhàng. Cảnh tượng trước mắt này cũng làm cho máu nóng tôi sôi lên. Tôi nghiến răng, bóp chặt eo Thanh Thuỷ, tăng tốc.

– Ưm… Ôi… Anh ơi… Em thích quá…

Thanh Thuỷ rên siết mãnh liệt. Nàng mê mang nắm lấy tay Quyền ghì chặt lên ngực mà chà sát.

Nó cũng không khách sáo cúi xuống ngậm lấy bên đầṳ ѵú nàng mà mυ"ŧ say mê.

– Ưm… Ah…

Thanh Thuỷ ôm ghì lấy đầu Quyền mập trên ngực nàng. Bên trong nàng co thắt làm tôi sướиɠ rêm người. Tôi rút dươиɠ ѵậŧ ra, gõ gõ lên bờ mu trắng nõn thưa thớt lông của Thuỷ. Xuất tinh ồ ạt.

Quyền mập mặt đỏ lựng ê a một tiếng cũng rùng mình.

“Cạch”.

Ngay lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên. Tôi như có phản xạ tự nhiên ngồi thụt xuống sàn. Khối thịt mỡ to lớn của Quyền mập tỏ ra rất hữu dụng ah!

Vân Nhu xoa xoa hai bên đầu, mở cửa bước vào. Nàng dụi dụi mắt nhìn rõ khối to lớn lù lù trên mặt bàn… Thanh Thuỷ lim dim tê dại cả cơ thể trần trụi, cặp đùi mở rộng tênh hênh trên bàn. Quyền mập quần tuột dồn cục dưới chân, mặt áp lên ngực Thuỷ còn say mê ngậm mυ"ŧ…

– Á… Trời ơi… Thuỷ… Quyền… Hai người…

Vân Nhu mặt đỏ bừng hét lên, quay phắt người lại chạy ra cửa. Thanh Thuỷ mặt đỏ tới mang tai, đẩy Quyền mập ra khỏi người lồm cồm ngồi dậy…

“Anh Phong đang ở đâu?” – Tiếng Vân Nhu vọng vào từ ngoài cửa.



– Anh Phong… Phong…

Thuỷ Quyền cùng lúc nhìn xuống thấy tôi đang ngồi trên sàn chắp tay xá xá hai người như tế sao. Thằng Quyền mặt giật giật rồi đưa lên ngón tay cái với tôi, nó lớn tiếng nói:

– Thằng Phong đau bụng đi ỉa rồi…

“Thô bỉ” – Tiếng Vân Nhu vọng lại.

– Mịa… – Tôi nghiến răng nhìn nó, rồi vội vàng mặc quần áo.

Thanh Thuỷ còn mặc quần áo vội hơn hai đứa tôi. Vuốt vuốt mái tóc, chợt thấy dinh dính đưa tay lên ngửi… Mặt nàng đỏ bừng nhìn thằng Quyền, rít lên:

– Ông dám ra trên tay tôi?!

Thanh Thuỷ lao đến, trét trét tay lên áo Quyền mập.

– Thằng Phong nó còn ra trên bụng bà kìa… Sao không nói… – Thằng Quyền bức xúc cãi lại.

– Anh Phong khác… Ông… Ông chỉ là ăn ké thôi… – Thuỷ dậm chân gắt.

– Còn nói… Lần sau ông chích cho chết… – Quyền mập nghiến răng gầm gừ.

– Mơ tưởng… Mới cầm tay đã ra còn đòi… Hứ…

– Mẹ… nói mới nhớ… Đời trai của ông lại mất… trong tay nó… Là trong tay nó thật… Hu hu… Phong… Tao bắt đền mày… Hu hu…

– Suỵt suỵt… Trời ơi… Im đi… – Tôi tái mặt bịt miệng thằng mập, bịt luôn miệng Thuỷ.

Đối diện với Thanh Thuỷ quả thật tôi có chút áy náy. Dù nàng là người chủ động trước, nhưng chính tôi đã tình nguyện tham gia vào. Bây giờ lại để nàng mang tiếng không đúng về mối quan hệ với Quyền mập… Nhưng cũng may, người phát hiện ra chuyện này là Vân Nhu, nàng là người kín tiếng sẽ không nói ra ngoài.

– Em và Quyền ra trước dẫn Vân Nhu đi ra trước dùm anh… – Tôi ái ngại nói với Thanh Thuỷ.

Thanh Thuỷ khoanh tay, bĩu môi nhìn tôi, nói giọng nũng nịu:

– Lần này là anh mắc nợ em đó.

– Ừ… – Tôi thở phào nhẹ nhõm.

– Em mà qua tìm anh, anh không được từ chối người ta đâu… – Nàng nhìn nhìn khối u giữa hai chân tôi.

– Anh biết mà… – Tôi gật đầu cười khổ.



– Yên tâm đi… Nó từ chối em, anh sẽ nhận… – Quyền mập vỗ vỗ ngực cam đoan.

– Quên đi… Đáng ghét…

Về đến cửa nhà trời đã nhá nhem tối. Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện khi sáng, lòng nặng nề như đeo tạ. Vừa dắt xe qua cổng, ngay lập tức một cơn gió mát ùa đến… Một cơ thể mềm mại ôm cứng tôi từ phía sau.

– Chị chờ em cả buổi chiều… Chị sợ em không quay về nữa… – Chị Vi nói giọng nghèn nghẹn u uất.

Tôi thở dài vỗ vỗ tay chị đang ôm cứng mình. Chưa bao giờ chị Vi dám làm như vậy với tôi ngay trước cổng nhà. Giờ đây xem như đã ngửa bài, mọi bí mật đều bị công khai, chị không e ngại bất cứ chuyện gì. Nhẹ nhàng gỡ tay chị, tôi quay lại nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của chị.

– Chị đừng như vậy. Em chỉ chuyển ra ngoài… Chị nhớ em… Có thể qua thăm em mà…

Thuỳ Vi gật gật đầu, nói nhỏ giọng lo lắng:

– Ưm… Mà em phải hứa không được ghét bỏ chị!

– Không bao giờ có chuyện đó đâu.

Tôi xoa xoa đầu chị Vi, chị lại ôm tôi như hai đứa vừa hoán đổi vị trí cho nhau. Nhớ đến chuyện ban sáng, chị ngẩng đầu hỏi:

– Em tìm được nhà chưa?!

– Em… – Tôi không thể nói mình bỏ đi chơi cả ngày không làm gì.

– Nhà trọ đâu phải muốn tìm là có… Mai em dọn ra nhà nghỉ ở tạm vài ngày…

– Như vậy tốn tiền lắm… – Chị nhíu mày, cắn môi như suy nghĩ.

– Chị có nhà một người quen. Là bạn học cùng lớp… Căn nhà nhỏ thôi. Ở Quận 10 ngay đây… Hai chị em gái ở cùng một phòng. Phòng còn lại cho sinh viên thuê… Thường chỉ cho sinh viên nữ thuê thôi… Mà chị có thể thuyết phục cho em…

– Em nghĩ thôi đi… – Tôi nhăn nhó xua xua tay, nói đùa. – Chị biết em mà… Mắc công nửa đêm nhớ chị… lại lẻn vô phòng người ta.

– Hì hì… Đừng tưởng bở. Người chị của bạn chị rất nghiêm khắc ah… Nghe nói là giáo viên cấp 3, chưa chồng. Lúc đó coi chừng bị đè đầu thì đừng than nhá…

Tôi cúi đầu nói nhỏ vào tai Thuỳ Vi:

– Thì ban đầu không phải chị cũng đè đầu em sao? Sau lại bị em đè lại…

– Hứ… Đáng ghét.