Chương 42

Tôi hơi ngẩng người nhìn cô Ngọc Nhi. Tên Nhi và khuôn mặt xinh đẹp này rõ ràng là cùng một người ah. Dù hôm nay cô không mặc áo dài mà chỉ là bộ đồ ở nhà kín đáo, tôi vẫn chắc chắn mình không thể nhầm lẫn. Thậm chí khi mới thấy chị Ngọc Trâm tôi còn ngỡ như đã gặp… Giờ hai chị em đứng cạnh nhau rõ ràng là cùng nét mặt nha. Vậy mà bây giờ cô Ngọc Nhi lại cứ như không quen biết tôi.

Cô Ngọc Nhi đến bên giường, cẩn thận tháo tấm giấy nội quy, rồi dán lên một tấm khác. Cô quay lại, nhìn qua tôi nói:

– Các quy định trước là dành cho bạn nữ trước kia ở đây! Còn cái này cho em… Em đọc kỹ giúp chị nha.

– Dạ… cô… chị… – Tôi hơi chưa quen kiểu xưng hô này. – Có khác gì nhau không ạ?!

– Khác chứ… Em là nam, phải có quy định cho nam. Chìa khóa nhà chị Trâm sẽ đưa cho em… Không về nhà trễ hơn 10h00. Không về phải gọi báo trước 9h00. – Cô Ngọc Nhi nói, rồi quay người đi ra cửa.

Đến ngạch cửa, hơi nghiêng mặt, cô nói ngoái lại sau:

– Tiền thuê phòng em mỗi tháng 1, 5 triệu. Đưa trước đầu tháng. Em cứ đưa cho Ngọc Trâm mang cho chị là được.

– Dạ. – Tôi nhìn theo bóng lưng mềm mại, dáng người tuyệt đẹp của cô Ngọc Nhi đến khi khuất sau cửa.

Không nhịn được tôi quay qua hỏi chị Ngọc Trâm:

– Cho em hỏi chị Nhi dạy trường nào?!

– Ah… phổ thông trung học Hồng Nghĩa ah. – Chị Trâm trả lời với giọng tự hào. – Trường điểm của thành phố nha.

Không lý nào?! – Tôi nhíu mày như gặp ma giữa ban ngày.

– Sao vậy?! Em gặp qua chị Nhi sao? – Thuỳ Vi hỏi.

– À, không… Không có. Chắc do em nhầm lẫn.



Thứ Hai – Lời giải đáp.

Tôi gửi xe bước vào trường hơi ngạc nhiên nhận ra mình đến sớm. Cả sân trường vắng tanh chỉ có vài bác lao công đang quét lá. Nhìn lại đồng hồ tôi cười khổ một mình. Hôm qua vừa chuyển nhà đến gần trường, tôi lại theo thời khóa biểu cũ cứ dậy sớm mà đi học.

Đêm qua tôi trằn trọc cả đêm vì lạ chỗ, cũng vì trong đầu ngổn ngang câu hỏi về cô Ngọc Nhi. Tôi khẳng định mình không nhìn nhầm. Vậy thì cô Nhi nào là thật ah?! Đã thức khuya, lại dậy sớm… Tôi quyết định đến căn tin trường uống một ly cafe.

Vừa chạm cửa căn tin trường, bên trong một bóng áo dài xanh nhạt thướt tha bước ra. Tôi nhận ra cô Ngọc Nhi. Cô có vẻ cũng hơi sững người lúng túng khi gặp tôi. Tôi hơi cúi đầu thay lời chào hỏi, đi lướt qua.

– Này… Tuấn Phong. – Cô Ngọc Nhi chợt gọi.

Tôi quay lại, hơi chần chừ cũng bước đến.

– Cô tìm em?!

– Qua đây nói chuyện với cô một chút đi!

Cô Ngọc Nhi quay người bước về hướng chiếc ghế đá dưới gốc cây lớn. Tôi bước nhanh đến ghế đá ngồi xuống, cố ý giữ một khoảng cách nhỏ với cô Ngọc Nhi. Cô nhìn tôi cười nhẹ rồi vươn hai cánh tay hít sâu một hơi như rất thoải mái.

– Hôm qua chắc em lạ lắm… Cô như biến thành một người khác ha… – Cô Ngọc Nhi che miệng cười.

– Hôm qua… – Tôi sững người rồi lắc đầu cười khổ.

– Cô đúng là làm em không ngủ được. Em phải lên mạng tìm thông tin cả đêm đó.

– Tìm thông tin gì? – Cô Ngọc Nhi tròn mắt hỏi.

– Thì… về chứng tâm thần phân liệt. – Tôi nhe răng cười.

– Dám nói cô tâm thần hả?! – Cô Ngọc Nhi chống nạnh ra vẻ tức giận, rồi bật cười nắc nẻ.



Cô chợt trở nên trầm lặng, ánh mắt buồn buồn nhìn về phía dãy lớp học:

– Mà thật sự đôi khi cô cũng cảm thấy mình như vậy… Sống mà bên trong như có hai con người… Cô mệt mỏi lắm.

– Ba mẹ cô mất sớm khi Ngọc Trâm mới 8 tuổi. Cô trở thành mẹ của em gái mình khi còn học cấp ba… Có thể vì thế nên đối diện với Ngọc Trâm cô không bỏ đi được bộ mặt nghiêm khắc hắc ám của mình. – Cô Ngọc Nhi cười một mình.

– Cô… Trước đây cô có dạy Hồng Nghĩa sao?! – Tôi buột miệng hỏi.

– Oh, sao em biết… – Cô Nhi ngạc nhiên, rồi gật đầu. – Có, nhưng cô nghỉ lâu rồi. Chuyển sang đây cô cũng không nói cho Ngọc Trâm nghe.

– Tại sao cô không nói? – Tôi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Cô Ngọc Nhi thở dài, vân vê tà áo, chậm rãi nói:

– Hồng Nghĩa là trường điểm của thành phố, lương giáo viên có phụ cấp của trường nên thu nhập cao hơn nhiều so với những nơi khác… Khi đó cô rất tự tin với thu nhập của mình. Cô gửi Ngọc Trâm vào trường Đại học tốt nhất mà không quan tâm lắm đến học phí ah… Sau đó, cô… cô có ít vấn đề không phù hợp ở trường, chuyển về đây. Học phí của Ngọc Trâm trở thành một gánh nặng… nhưng cô không muốn con bé lo, nên không nói.

Tôi nhìn cô Ngọc Nhi không biết nói gì. Cả trường ai cũng thừa nhận cô đẹp, nhưng họ không biết rằng bên trong tâm hồn cô còn đẹp và cao cả hơn nhiều. Cô thay mẹ hy sinh nuôi dạy em gái, hy sinh đến mức quên mất vị trí người chị của mình. Sâu trong lòng tôi chỉ biết thở dài cảm thán.

– Cô nên nói với chị Ngọc Trâm… Chị ấy lớn rồi. Không bé bỏng nữa. Chị ấy có thể chia sẻ bớt áp lực cuộc sống cho cô.

Cô Ngọc Nhi quay qua nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên, rồi hiện lên chút bối rối, tránh đi.

– Nói chuyện với em… đôi khi cô cũng không nhớ em là học sinh Lớp 12 đấy. Không hiểu sao, cô nói rất nhiều ah… – Cô che miệng cười, hai gò má ửng đỏ xinh đẹp đến ngộp thở.

Lúc này trường đã có học sinh lục tục đi vào. Cô Ngọc Nhi nhẹ nhàng đứng lên, chỉnh lại tà áo dài, nhìn tôi nói:

– Chuyện hôm nay, em không được kể cho ai nha. Nhất là Ngọc Trâm.