Chương 47

Bao nhiêu bực tức, uất ức của tôi dồn nén từ sáng đến giờ như một quả bóng bơm căng. Giờ lại gặp những lời lẽ dơ bẩn của gã đàn ông bôi nhọ người phụ nữ mình kính trọng, làm tôi như nổi điên. Tôi hầm hầm chỉ tay vào mặt gã, nghiến răng gằn từng chữ:

– Mày liệu hồn ngậm cái miệng chó của mày lại…

Gã đàn ông kia sau vài giây ngạc nhiên liền mặt đỏ bừng bừng, hai mắt long lên sòng sọc rít vào mặt tôi:

– Mẹ, thằng ranh con… Tao đéo muốn trả xe nữa. Cút ra cho tao… Mai kêu con đỉ kia lại cho ông cᏂị©Ꮒ một phát rồi lấy xe về…

“MÀY MUỐN CHẾT”.

Tôi gầm lên lao đến dùng hết sức bình sinh đấm thẳng vào mặt gã. Gã ôm mũi loạng choạng ngã ra sau, miệng hét lên như heo bị chọc tiết… Từ trong nhà lao ra ba bốn gã đàn ông khác miệng mồm còn ngồm ngoàm nhai cơm. Bọn chúng lao đến bao quanh tôi… Từng cú đấm, đá huỳnh huỵch rơi trên người tôi. Tôi đánh trả nhưng thậm chí không xác định được mình đánh trúng ai, trúng vào chỗ nào. Miệng tôi ngửi được mùi máu, ngực tôi như tắc nghẽn không thở nổi… Tôi gục xuống.

“Dừng lại…”

Ngay lúc này một tiếng hô lớn vang lên… Tôi chỉ thấy một màu xanh cảnh phục lướt qua, rồi mọi vật tối sầm.

Không biết qua bao lâu. Tôi mơ màng như nghe tiếng người gọi… Tôi vừa mở mắt liền nhận được cơn đau đớn ê ẩm khắp toàn thân. Tôi cắn răng ngồi lên, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng nhỏ. Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc cảnh phục xanh. Anh ta quay lại nhìn tôi, nói:

– Tỉnh rồi hả?! Dậy ký nhận tài sản rồi về đi…

– Em… đang ở đâu?! – Tôi ngơ ngác hỏi.

– Trạm y tế Phường. Mày gan lắm. Nhỏ tuổi mà dám vô chỗ đó gây chuyện. Tao mà tới muộn một chút còn không biết đám đó vứt xác mày đi đâu… – Anh ta vừa nói vừa lấy hồ sơ đẩy qua trước mặt tôi.

– Em cảm ơn. Nhưng… cái xe… – Tôi ấp úng.

– Xong rồi. Tụi nó đã khai hết… Xe đậu ngoài kia. Lãi 400 ngàn/ngày, vốn 22 triệu… Còn lại bao nhiêu đây… Đếm đi rồi ký.



Tôi hơi ngẩng người nhìn qua xấp tiền và chìa khóa xe trên bàn. Thì ra mức lãi thật sự có đăng ký chỉ 400 ngàn… Tôi không phải tốn 5 triệu, lại trả lãi ít hơn… Không biết vụ làm ăn này lỗ hay lời đây!

– Ơ! Ngẩng ra đó làm gì?! Ký đi rồi về. Trễ rồi.

“Trễ rồi?! Trễ rồi?!” Âm thanh đó như vang lên trong đầu tôi. Tôi hoảng hốt nhìn ra ngoài trời. Trời đã tối. Tôi nằm đây bao lâu chứ?! Còn cô Ngọc Nhi ở nhà… Đang sốt cao… Lại chưa ăn gì?! Quên luôn những vết thương đau đớn trên người. Tôi vội vã ký, để lại mấy tờ giấy xanh dằn dưới tờ biên bản. Lao ra xe thật nhanh.

– Này… còn sót tiền!? – Người đàn ông gọi theo.

– Dạ, đâu có. Phần em đủ rồi…

Tôi nói nhanh, rồi kéo ga chạy vọt đi. Ba tôi là doanh nhân, tôi học được cũng không ít chiêu thức từ ông. Tiền là thứ nhạy cảm, đưa tiền cũng phải có cách thích hợp làm cho người nhận cảm thấy thoải mái.

Căn nhà cửa vẫn đóng kín, đèn không bật thật u ám buồn tẻ. Tôi dắt xe vào nhà, đem theo gói cháo thịt bằm nóng vừa mua dọc đường.

Cửa phòng cô Ngọc Nhi vẫn khép hờ, như lúc tôi đi để lại. Bên trong không bật đèn, tối đen như mực. Gõ cửa vài lần không có tiếng trả lời.

“Cô Ngọc Nhi… Em Phong đây!”

Tôi đẩy cửa bước vào, mò mẫm trong bóng đêm bật đèn lên. Trên giường cô Ngọc Nhi vẫn nằm nghiêng ngủ đúng tư thế khi tôi rời đi.

“Cô Ngọc Nhi… Cô…”

Kêu mấy lần cô vẫn không tỉnh lại. Linh tính tôi chợt lo lắng kỳ lạ. Tôi vội quỳ gối lên giường, khẽ chạm vào vai cô, lay mạnh. Vẫn không đáp lại.

– Cô Nhi… Cô…

Kéo cô ngã ra giường, tay tôi chạm vào trán cô. Tôi phải hít vào một hơi lấy bình tĩnh. Trán cô quá nóng, còn nóng nhiều hơn khi chiều. Thuốc cảm đã không có tác dụng. Tôi lại không có thuốc hạ sốt. Cơn sốt cao kéo dài dẫn đến hôn mê, sau hôn mê nếu không hạ nhiệt có thể tử vong… Tôi đứng phắt dậy đi qua đi lại trong phòng. Tôi muốn gọi cấp cứu ngay lập tức… Nhưng linh tính báo rằng nếu tôi không làm gì đó ngay lúc này, thì tính mạng cô sẽ nguy hiểm. Tôi lao vào phòng tắm nhỏ của cô. Lục tung mọi thứ tìm được một cái thau nhỏ. Hứng nước lạnh vào thau, lấy thêm một cái khăn.



Đến bên cạnh cô Ngọc Nhi, tôi thấm khăn ướt lau khắp mặt cô. Giặt khăn, lại lau quanh cổ. Giặt khăn lại lau mặt… Hai bàn tay tôi bắt đầu nóng dần lên. Nước trong thau cũng thành nước ấm… Tôi chồm người qua, kéo đầu cô đặt lên đùi mình… Chân tôi như chạm vào một vũng nước ướt sũng. Mồ hôi cô thấm ướt cả tấm đệm…

– Không được… Không được rồi…

Tôi nghiến răng bế xốc cả người cô Ngọc Nhi lên, đi vội vào phòng tắm. Không thể đặt cô nằm trên sàn. Tôi đành ngồi xuống, xếp bằng hai chân, để người cô nằm ngang trên hai chân tôi. Với vòi nước vệ sinh, tôi mím môi bắt đầu xả. Nước tràn lên thấm ướt bộ quần áo của cô đang mặc… Hai bầu vυ" tròn không nịt ngực căng nổi lên dưới lớp vải mỏng. Tôi cho nước chảy xuống từ trán cô, ướt cả mái tóc. Lại cho vòi nước vào cổ áo… Cho nhiệt độ cơ thể cô hạ xuống. Sau vài phút, tôi có thể thấy trán cô Ngọc Nhi đã bớt nóng.

Nhưng đến lúc này lại làm tôi khó nghĩ. Người sốt cao sau khi hạ nhiệt bằng nước lạnh, phải lau khô người ah… Để nguyên như vậy, thì không khác gì với gϊếŧ cô. Tôi lay lay cô thật mạnh, vỗ vỗ vào má cô để cô tỉnh lại. Nhưng hai mắt cô Ngọc Nhi vẫn nhắm chặt, dù hơi thở đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Tôi đành liều.

Tôi dựng người cô ngồi dậy, dựa lưng lên ngực tôi, đầu tựa trên vai tôi. Tay tôi bắt đầu đưa xuống nhẹ nhàng cố không chạm vào cảm giác mềm mại kia, mở từng cúc áo. Không muốn lòng cứu người của mình bị vấy bẩn, tôi tự đặt ra giới hạn cho ánh mắt của mình, từ trần nhà đến hàng gạch men đầu tiên, không hơn. Mở hai vạt áo cô ra hai bên, tôi kéo áo cô ra sau vai rồi rút ra ngoài. Với lấy chiếc khăn khô trên móc, tôi phủ lên ngực cô, rồi bắt đầu lau.

Giây phút này đây, dù ngàn lần không muốn tôi cũng không tránh khỏi xao xuyến lay động. Lớp vải lông khá dầy vẫn không ngăn được cảm giác mềm mại mê ly truyền vào tay tôi.

– Ư…

Một tiếng kêu khẽ. Một làn hơi thở nóng ấm chạm vào cổ. Tôi sững người nhìn xuống…

“Chát”.

Chào đón tôi không ngờ là một cái tát. Mắt tôi nổ đom đóm, chưa kịp tỉnh táo thì cô Ngọc Nhi vùng người cố ngồi dậy. Cô bưng kín ngực, tay run run chỉ vào tôi, giọng nghẹn ngào:

– Cô… Cô… nhìn lầm em… Em không… ngờ dám làm chuyện… bại hoại này…

Mặt tôi sa sầm, cảm giác tệ hại hơn bao giờ hết. Cố hít một hơi thật sâu, tôi bước đến:

– Không phải như cô thấy đâu…

– Cút ra ngoài… Cút đi… Trời ơi…