Chương 49

Muỗng cháo vào miệng không ngờ đau như vậy, tôi kêu lên.

– Động vết thương rồi hả?! Lát cô luộc trứng đắp cho em… – Cô Ngọc Nhi xuýt xoa chạm nhẹ vào những vết bầm trên mặt tôi.

– Không sao… Em tự làm được…

Đỡ tay cô trên mặt, tôi không biết nghĩ gì lại nắm lấy. Cô Ngọc Nhi thoáng bối rối, rụt tay lại.

– Ăn cháo tiếp nha…

– Ừ… Mà không cần lấy thịt cho cô đâu… Cô mập rồi.

– Cô không mập. Rất vừa đó…

– Cô… vừa thiệt hả?!

– Ừ… Không những vừa… còn rất đẹp…

– Hi hi…

Bầu không khí trong phòng trở nên ấm áp vui vẻ. Cô Ngọc Nhi một muỗng, tôi một muỗng… từng câu từng chữ lại vô tình có chút mập mờ phấn khích. Loáng chốc đã vét sạch. Đây có lẽ là món cháo thịt bằm ngon nhất mà tôi từng ăn. Tôi đưa tay đặt lên trán cô thử nhiệt. Cô cười vui vẻ, đưa tay gạt nhẹ hạt cháo dính trên mép miệng tôi rồi vô thức đưa vào miệng mυ"ŧ… Chợt nhận ra hành động của mình, cô Ngọc Nhi sượng chín cả người mặt đỏ bừng lên.

Khoảnh khắc này trong mắt tôi cô đẹp đến mức không thể tả bằng lời. Tô cháo không rời tay rơi bên cạnh, tôi nhướng người đến… Cô Ngọc Nhi tròn mắt nhìn tôi, hai gò má hồng hào càng đỏ như phát sốt trở lại… Hơi thở cô dồn dập, ánh mắt sợ hãi bối rối nhìn vào đôi môi tôi từ từ áp sát. Hơi thở của tôi và cô như đã hòa vào nhau…

“Lạch cạch”.

Đột nhiên có âm thanh phát ra từ phía ngoài. Cô Ngọc Nhi hoảng hốt đẩy tôi ra. Tôi cũng bừng tỉnh ngay lập tức. Tôi vơ vội tô cháo trên giường, đứng lên, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh:



– Chị uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm nha…

Chị Ngọc Trâm vừa đẩy cửa bước vào phòng, nghe tiếng tôi nói, liền ngạc nhiên:

– Ủa… Tuấn Phong?! Chị Hai… chị bệnh ah? – Chị Trâm lao đến giường sờ trán chị.

– Cảm ơn Phong nha. – Cô Ngọc Nhi hơi cúi đầu, che bên gò má còn nóng rang.

Tôi gật đầu, tâm trạng chán nản lủi thủi đi về phòng.

Sáng ra mặt mũi tôi đã sưng húp ba bốn vết bầm tím đen ngang dọc trên mí mắt và hai bên má. Tôi đành phải nhờ cô Ngọc Nhi gửi dùm tờ giấy nghỉ phép lên trường. Vì tôi là học sinh xa nhà, nên thầy cô cũng thông cảm bỏ qua thủ tục chữ ký phụ huynh. Trước khi đi, cô Ngọc Nhi cũng luộc cho tôi mấy quả trứng gà vừa lăn bầm vừa ăn sáng.

Chị Ngọc Trâm hôm nay cũng đi học buổi sáng. Thế là tôi ở nhà một mình buồn bực với khuôn mặt không dám cho người thấy. Đến giờ mới thấy mình hận đám giang hồ kia đến thế nào.

– Phong… Phong ơi…

Đang ngồi phòng khách xem TV, thì giọng chị Vi vang lên ngoài cổng. Tôi mừng rỡ đứng bật dậy định lao ra ngay chợt nhớ đến mình đang bị thương ah… Thế là chậm chậm cà nhắc đi ra cửa.

– Phong… Trời ơi… Em bị đánh nặng như vậy… – Chị Vi vừa nhìn tôi xiêu xiêu vẹo vẹo liền mếu máo, kêu lên.

“Haizz… Chơi đùa với bà chị mít ướt cũng không mấy thú vị nha.” Tôi thở dài, rút lại bộ dáng thương bệnh binh của mình, thẳng lưng đi ra mở cửa. Cửa vừa mở chị Vi liền rối rít…

– Em có sao không?! Đưa chị xem…

– Vào nhà rồi xem… Vào nhà muốn xem chỗ nào em cho xem hết…

Dẫn chị vào phòng khách, để chị Vi ngồi xuống, tôi chống nạnh vờ gầm gừ hỏi:



– Dám trốn học đi thăm trai ah?!

– Phì… Cái gì thăm trai chứ?! – Chị thoáng đỏ mặt, lại bĩu môi nhìn tôi u oán. – Chị nghe Ngọc Trâm nói… Liền chạy về thăm em… Em còn nói vậy.

– Em nói đùa mà… Chị qua đây em rất vui. – Tôi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ tay chị.

– Ở nhà bây giờ cũng chán lắm. Từ lúc em đi, thỉnh thoảng bố mẹ chị lại cãi nhau… Lên trường lại gặp tên kia… – Chị Vi cúi thấp đầu rơm rớm nước mắt.

– Thằng đó còn kiếm chuyện với chị sao?! – Tôi hỏi.

– Hắn rêu rao với cả lớp là đêm sinh nhật hắn, chị đã… đã ngủ với bạn hắn… Chị tức lắm… Chị cãi lại… thì hắn bảo đi lấy giấy chứng nhận trinh tiết cho hắn xem… Nếu đúng còn, hắn sẽ xin lỗi trước toàn trường. – Chị Vi dụi mắt, nghẹn ngào. – Mà chị làm sao lấy được cái giấy đó chứ?! Chị càng ấp úng thì hắn càng nói là mình nói đúng… Chị chán lắm… nhiều khi không muốn đi học nữa.

Tôi ngồi bên cạnh nhìn chị Vi rấm rứt khóc. Lòng tôi như có một luồng hơi lạnh chảy từ tim lên đến đầu. Tôi còn nhớ rõ kẻ đó tên Thuận, kẻ đã xem chị Vi như một món quà tặng cho bạn. Tôi cũng nhớ rõ mình đã hứa đòi lại công đạo cho chị. Vậy mà vừa quay lưng tôi liền quên đi. Nếu tôi thực hiện lời hứa của mình, có lẽ giờ đây gã đó sẽ không dám tiếp tục xúc phạm chị. Tôi thấy giận bản thân mình còn nhiều hơn gã đàn ông khốn nạn kia.

Tôi nhíu mày suy nghĩ biện pháp. Nếu ở Sóc Trăng tôi có thể đơn giản cho tên Thuận đó một bài học nhớ đời. Nhưng tình huống hiện giờ, tôi khó trăm bề. Tôi thở dài nhận ra tình thế đơn độc của mình, gần như sử dụng hai nắm đấm là biện pháp duy nhất. Đây rõ ràng không phải là biện pháp sáng suốt.

“Trùm bao bố đánh cho má nó nhìn không ra”.

“Lựa đoạn đường vắng, đạp xe nó rồi đánh”.

“Dụ dỗ vào tròng, thuốc nó, rồi quay clip sεメ tung lên mạng”.

Trong ba biện pháp trừng trị gã Thuận chỉ có hai cái đầu là của tôi, còn cái thứ ba tôi thấy trong phim Hàn Quốc. Dĩ nhiên, nói về mức độ tổn hại thì danh dự luôn đả kích lớn hơn thể xác. Cá nhân tôi cũng nghiêng về phương án thứ ba… Nhưng ngoài đời khác thực tế quá xa. “Dụ dỗ, như thế nào để dụ dỗ?!” Tôi chợt nhìn qua chị Vi còn khóc sụt sùi bên cạnh rồi ngao ngán não nề. Chị Vi rất xinh xắn dễ thương, nhưng kêu chị đóng vai người phụ nữ gợi cảm mị hoặc thì đạo diễn bỏ về ngay từ cảnh đầu tiên.

Tôi chợt nghĩ đến một người, vội rút điện thoại ra định bấm số, chợt nhớ ra rằng nàng đang học, tôi đành nhắn tin.

“Reng…” – Hai phút sau chợt điện thoại reo vang.