Chương 9

“Cộc, cộc…”

“Cộc, cộc…”

Tiếng gõ cửa dồn dập như từng nhát búa đập nát giấc mơ đẹp của tôi thành từng mảnh. Tôi nhăn nhó, dụi mắt, giọng gắt lên:

– Có chuyện gì?!

“Ah cái thằng này… Có mở cửa ra không?” – Một giọng con gái vang lên sau cửa.

Dĩ nhiên tôi nhận ra người ngoài kia. Mười ngày, suốt mười ngày kể từ lúc lên Sài Gòn, tôi phải chịu đựng chị ta. Chị tên là Thuỳ Vi, con Bác Dũng, anh trai kết nghĩa của ba tôi. Vi lớn hơn tôi 2 tuổi, hiện đang học Đại học năm nhất. Theo lời người lớn, trước đây khi còn nhỏ tôi từng gặp, còn chơi đùa với chị. Nhưng cá nhân tôi lại không có chút ký ức nào về giai đoạn đó. Sau đó Bác Dũng lại chuyển ra Hà Nội làm việc và mang theo cả gia đình. Hơn mười năm trước, gia đình Bác lại chuyển vào Sài Gòn, khi đó gia đình tôi đã sinh sống tại Sóc Trăng.

Và giờ đây không yên tâm để tôi chuyển lên đây học một mình. Ba tôi đã sắp đặt sẵn một nhà tù cho tôi chui vào, nhà Bác Dũng. Và đã là nhà tù thì luôn có một quản giáo sáng sáng cứ gõ cửa kêu tôi dậy sớm. Dù chỉ mới gặp lại nhau 10 ngày, nhưng tôi từ nhỏ không có chị và chị Vi không có em, nên chúng tôi thân nhau rất nhanh.

Tôi dò dò mái tóc bù xù, tốc chăn, bước ra cửa. Cửa vừa hé, một mùi thiếu nữ thơm ngát đã xông vào mũi làm tôi tỉnh táo lại một chút. Chị Thuỳ Vi chống tay lên khung cửa, như chuẩn bị tra khảo phạm nhân. Tôi cũng nhướng mày nhìn lại chị ta, không lùi bước… Thật ra ngoại trừ cái tính “chị hai”, tôi cũng phải thừa nhận Thuỳ Vi rất xinh đẹp. Chị không non nớt mướt xanh như Yến Trâm, nhưng lại có nét cổ điển sang trọng của một người con gái phía Bắc. Đang đứng gần nhau như vậy, ánh mắt tôi tranh thủ nhìn lướt qua mái tóc ẩm ướt như vừa tắm của chị, lại nhìn xuống làn da hồng hào căng bóng trên hai gò má, rồi nhìn xuống… hai mắt tôi mở lớn khi phát hiện trên chiếc áo mặc nhà của chị có hai chấm cộm lên ươn ướt.

– Nhìn cái gì… Thằng ranh này… – Chị chợt gắt lên, hai tay che ngang ngực, lùi lại.

– Ah… Chị không mặc áo dú ha… – Tôi giả vờ che miệng thảng thốt.

– Nín ngay… – Chị Vi giơ nắm đấm, mặt đỏ bừng, lao đến.



– Ây da đau quá… Người ta chỉ thấy có một chút thôi… Làm dữ vậy?!

Tôi vờ la hét, chạy quanh phòng cho chị đuổi theo. Tôi ngã lăn ra giường, chị Vi lao lên ngồi trên người tôi tra hỏi:

– Mi thấy cái gì?! Nói mau…

– Thấy cái… Cái… – Tôi che gối lên đầu, tay chỉ chỉ lên ngực chị.

– Cái gì?! – Thuỳ Vi nghiến răng nhéo cho tôi một cái, rít lên.

– Ây da… Thấy cái áo… Được chưa… Cái áo mà… Đau quá rồi…

– Hừ… Mi mà lộn xộn, thì…

Chị Thuỳ Vi đang nói tự nhiên im bặt. Cả người chị cứng đờ, mặt chị đỏ bừng lên như có lửa. Tôi chợt nhận ra khúc thịt đàn ông của mình đang căng cứng lên vì bị đè ép. Qua lớp vải mỏng, tôi cảm nhận được sự mềm mại ấm áp từ giữa hai chân mở rộng của chị Vi.

Mười ngày qua không có chung đυ.ng xá© ŧᏂịŧ với con gái… Tôi muốn kìm nén cũng không thể giấu đi vẻ mê man sương sướиɠ hiện lên mặt. Thấy vẻ mặt của tôi, Thuỳ Vi vừa ngượng vừa giận đến đỏ mặt.

– Tuấn Phong… Em dám… – Chị chỉ kêu tên tôi và gọi em khi chị giận.

– Em làm gì?! – Tôi chụp lấy hai bàn tay chị, dằn xuống. – Đàn bà con gái gì hở là đánh người.

– Còn dám hỏi làm gì hả? Em không có suy nghĩ bậy bạ thì làm sao… làm sao… Bỏ tay… Bỏ tay ra…



Thuỳ Vi mím môi, cố dằn tay ra khỏi tôi nhưng không được. Mà càng giằng co thì càng đè nặng, mà càng đè nặng thì thằng nhỏ tôi càng phản ứng mạnh mẽ… Không biết vô ý hay cố tình cả hai chúng tôi đều không phản ứng kịch liệt để thoát ra khỏi tình huống mập mờ này. Sau một lúc, Thuỳ Vi mặt mũi đã đỏ như say rượu, nhìn tôi như oán trách. Tôi lại có cảm giác nóng nóng ở chỗ đó.

– Làm như em muốn vậy?! Chị đang nhún nhảy trên dụng cụ nhân giống của cả dòng họ Lê đấy. Chị biết không hả? – Tôi thở dốc.

– Cái gì nhún nhảy… Bậy bạ… Tại em bậy bạ… – Thuỳ Vi nói nữa chừng chợt nín bặt.

– Haizz… Giải thích với chị thế nào ta?! – Tôi day day trán khổ sở. – Em không suy nghĩ gì bậy bạ hết… Hàng tốt thì nó phải nhạy, chị hiểu không?!

– Xì… Kinh tởm… Buông tay chị ra… – Thuỳ Vi chề môi thật đáng yêu, cố nén cười, vùng người muốn đi.

– Ngồi thêm chút đi… Em không ngại đâu… – Tôi quả thật có chút sướиɠ không dứt ra được.

– Dẹp ngay cái trò này… Chị mách bố đó. – Thuỳ Vi gầm gừ, ánh mắt hăm dọa nghiêm túc.

Như bị đọc định thân chú, tôi buông tay. Chị Thuỳ Vi vội đứng dậy, ánh mắt còn lén nhìn chỗ cộm cứng chị vừa ngồi lên. Mặt chị liền đỏ bừng, đi ra khỏi phòng, không quên ném lại một câu:

– Mau đánh răng đi. Thối lắm rồi… Chị chờ dưới này đi ăn sáng.

Hai mươi phút sau, tôi lững thững đi xuống cầu thang thì Thuỳ Vi đã chờ ngoài phòng khách. Chị đã thay đồ và dường như chú ý ăn mặc kín đáo hơn thường ngày.

– Đi thôi. Đàn ông con trai gì mà lề mề chậm chạp.