Chương 11: Lại là anh ta

Dịch: Thu Hiền & Beta: Phong Vũ

Sự nghi ngờ của Mục Ảnh Sanh cũng chẳng duy trì được quá lâu. Bởi thời gian học viện quân sự phỏng vấn đã sắp tới.

Kiếp trước, mặc dù điểm của cô đã vượt qua điểm chuẩn tuyển sinh của trường lục quân nhưng do đùi bị thương, lúc phỏng vấn vẫn chưa lành hẳn, thậm chí đứng còn không vững nên bị loại ngay lập tức.

Còn bây giờ thân thể của cô rất tốt, các chỉ tiêu đều tương đối khỏe mạnh. Cô tin rằng mình nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này.

Lần phỏng vấn này diễn ra ở cung thiếu niên trong thành phố. Kiếp trước, Mục Ảnh Sanh đã từng đến nơi này một lần.

Đứng trên sân bên trong cung thiếu niên, cô xiết chặt bản khai phỏng vấn trong tay, lòng tự nhủ nhất định không được căng thẳng. Bởi vì lần này, cô nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Để tiết kiệm thời gian, nhiều người sẽ được vào phỏng vấn một lúc. Bước vào cửa có thể nhìn thấy gian phòng được tạm thời sắp xếp với hàng bàn ở hai bên phòng, giám khảo mặc quân phục màu xanh đã ngồi sau bàn.

Thí sinh khi được gọi vào sẽ đến ngồi vào cái bàn trống còn lại.

Lúc được gọi vào, Mục Ảnh Sanh có chút căng thẳng đi về phía chiếc ghế trống.

Người lính trẻ ngồi bên trong thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, cô cầm bản khai vừa định ngồi xuống thì anh ta nghe thấy bên ngoài có người gọi liền đứng lên:

“Bạn đợi một chút”.

Giám khảo rời đi khiến Mục Ảnh Sanh thả lỏng được không ít. Nhưng cô vẫn ngồi rất nghiêm chỉnh. Lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên mặt bàn, nhìn không khác một học sinh tiểu học.

Lúc Mục Ảnh Sanh cảm nhận được có người đang đến gần thì lưng càng ưỡn thẳng hơn. Vị giám khảo lại ngồi xuống. Mục Ảnh Sanh hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười mà cô thấy là rất thân thiện.

Nhưng lúc nhìn rõ mặt giám khảo thì cũng là lúc nụ cười liền đông cứng lại.

Lệ Diễn? Tại sao anh ta lại ở đây?

Cô chớp chớp mắt, trong nháy mắt cô còn tưởng mình hoa mắt?

“Được rồi. Bắt đầu thôi.”

Người đàn ông ở trước mặt, lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng, hốc mắt sâu, sống mũi cao, làn da lúa mạch, đầu đinh sạch sẽ chỉnh tề. Cả người thoạt nhìn rất anh tuấn mà lại nam tính.

Được một giáo khảo đẹp trai như vậy phỏng vấn, nếu đổi lại là một nữ sinh khác nhất định sẽ mừng rỡ, phấn khích. Nhưng Mục Ảnh Sanh lại toàn thân cứng ngắc, cả người chẳng thể tự nhiên nổi.

Ở kiếp trước, lúc phỏng vấn, cô chăm chăm lo cho vết thương ở chân nên căn bản không có tâm tư đâu mà chú ý đến giám khảo là ai, bộ dạng dài ngắn như thế nào.

Nhưng cô có thể chắc chắn người phỏng vấn cô lúc đó nhất định không phải là người này.

Lệ Diễn, đối thủ một mất một còn của cô ở kiếp trước.

Thấy người đối diện không lên tiếng, Lệ Diễn ngồi đối diện nhăn mày lại: “Có chuyện gì vậy? Không bắt đầu à?”

Mục Ảnh Sanh thu lại những ý niệm về kiếp trước ở trong đầu, đầu ngón tay nắm chặt lấy bản khai, cô hít thở thật sâu, bắt đầu tự giới thiệu.

“Tôi tên Mục Ảnh Sanh, hiện tại đã tốt nghiệp trung học phổ thông…”

Lệ Diễn không bỏ qua nét mặt cứng ngắc của Mục Ảnh Sanh vừa nãy, cũng không bỏ qua mi tâm hơi nhăn lại của đối phương khi nhìn thấy anh.

Cô ấy biết mình sao?

“Tại sao lại muốn vào Học viện quân sự?”

Chất giọng nam sang sảng làm cho cô ý thức được bản thân vừa rồi đã để lộ cảm xúc ra ngoài. Mục Ảnh Sanh rất nhanh chỉnh chu lại thái độ.

“Tôi rất yêu nghề lính, tôi hi vọng mình có thể trở thành một chiến sĩ vinh quang”.

Câu trả lời tiêu chuẩn chẳng có gì mới mẻ. Lệ Diễn nhìn đối phương hai tay xoắn lại: “Có hiểu rõ một người lính là như thế nào không?”

“Không phải là hiểu rất rõ”. Mục Ảnh Sanh ăn ngay nói thật: “ Nhưng tôi vẫn hi vọng có thể có cơ hội để hiểu rõ hơn.”

Lệ Diễn mang ánh mắt dò xét đảo qua khuôn mặt của Mục Ảnh Sanh, nhìn thấy nước da trắng nõn nà của cô thì ngay lập tức vẻ mặt trở nên cực kì nghiêm túc: “Cô có biết quân đội không giống như cô nghĩ hay không? Con gái da thịt mềm mại như cô vào quân đội chưa được hai ngày đã sợ muốn khóc mà chạy trốn đấy.”

Tâm tình Mục Ảnh Sanh một mực gắng gượng trong nháy mắt đã vỡ vụn hết rồi. Cách nhau cả một kiếp rồi mà người đàn ông trước mặt vẫn đáng ghét như vậy.

Ai nói là cô vào quân đội sẽ khóc nhè? Ai bảo là cô sẽ chạy trốn? Kiếp trước anh ta đã xem thường cô rồi, không ngờ kiếp này vẫn y như vậy.

Mục Ảnh Sanh nghiến răng, giọng nói cũng cao hơn vừa nãy hai độ.

“Báo cáo giáo quan, tôi đã chuẩn bị kĩ càng. Tôi biết mình phải làm gì, biết mình muốn trở thành người như thế nào. Vì vậy, tôi sẽ không khóc đâu.”

“Thật không?” Lệ Diễn nhìn vào tư liệu của đối phương. Số điểm này dư sức vào được Thanh Hoa với Bắc Đại.

“Tại sao lại muốn làm quân nhân?”

“Ba của tôi từng là một quân nhân, ông đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện trong quân đội. Mơ ước của tôi chính là có thể trở thành một quân nhân ưu tú giống như ông ấy.”

Mục Quý Hòa từng phục vụ trong quân đội, Mục Ảnh Sanh đúng là từ nhỏ đã nghe ông kể những chuyện ngày xưa lúc đi lính nên mới muốn tòng quân.

Lý do này vô cùng thích hợp.

“Ba cô đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện trong quân đội?

“Vâng.”

“Vậy cô có biết hành động tự ý kể chuyện trong quân đội cho người nhà này của ba cô được xem như là để lộ bí mật không? Chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm của ông ấy đấy?”

Lệ Diễn ngồi đối diện đột nhiên thay đổi sắc mặt, cộng thêm những lời anh ta nói làm khuôn mặt của Mục Ảnh Sanh trở nên trắng bệch, đột nhiên không biết phải phản ứng như thế nào.