Chương 13: Kim ốc tàng kiều?



⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phong Tố Cẩn phát ra âm thanh nỉ non.

"A..."

Hơi thở thơm ngát thuộc về thiếu nữ cùng với thanh âm mềm mại, hoàn toàn có thể khiến người ta mất khống chế, hơn nữa hiện tại cô lại động tình, xinh đẹp như thế.

Trước khi hoàn toàn mất khống chế, Quân Mặc Hàn lập tức đứng dậy, buông Phong Tố Cẩn ra.

Hắn đứng lên sửa lại quần áo, lập tức để cho chính mình tỉnh táo lại, từ đầu đến cuối cũng chỉ mất thời gian vài giây.

Người đàn ông này có năng lực tự kiềm chế vô cùng mạnh mẻ, ngay cả ánh sáng tối tăm nơi đáy mắt cũng dần dần rút đi, phảng phất như sự trầm mê khi nãy không còn tồn tại.

Chỉ có Phong Tố Cẩn vẫn còn lăn lộn trên giường, cắn khăn trải giường, ánh mắt rưng rưng, bộ dạng trông vô cùng đáng thương.

Lúc Quân Mặc Hàn nghiêng đầu nhìn cô lần nữa, cúi thấp thân mình, dùng tay vỗ vỗ lên mặt cô.

"Nhận ra tôi là ai không? Vẫn tỉnh táo sao?"

"Cứu tôi, muốn..."

Quân Mặc Hàn nắm chặt tay Phong Tố Cẩn, phát hiện người cô ngày càng nóng. Mi tâm tuyệt diễm nhíu lại một cái, hắn thở dài, tựa như có chút bất đắc dĩ mà nói.

"Cô gái nhỏ, thật sự là không thể khiến người khác bớt lo."

Tiếp đó Quân Mặc Hàn gọi điện thoại cho một người.

Mười phút sau có tiếng gõ cửa vang lên. Quân Mặc Hàn mở cửa, một nam nhân mặc áo khoác trắng từ từ đi vào.

Hắn nhìn Quân Mặc Hàn, lo lắng nói.

"Cậu bị thương ở chỗ nào sao? Hơn nửa đêm gọi tôi đến, còn bảo phải dùng tốc độ nhanh nhất, cậu cũng biết tôi còn một bàn giải phẫu khẩn cấp..."

Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng vỗ bả vai nam nhân, sau đó chỉ về phía trên giường. Khâu Văn Tranh nhìn thấy nữ nhân trên giường, mở to mắt đầy kinh ngạc, hô lên một tiếng.

"Từ bao giờ mà Quân thiếu không gần nữ sắc cũng chơi cái trò kim ốc tàng kiều* này?"

*kim ốc tàng kiều: cất giấu giai nhân trong nhà.

Khóe miệng Quân Mặc Hàn khẽ giật, mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, cũng không có giải thích, chỉ mở miệng nói.

"Cô ấy trúng thuốc, có chút không dễ chịu, cậu nghĩ biện pháp giải thuốc cho cô ấy."

"Thuốc gì? Không thể đi bệnh viện sao? Còn muốn tôi tự mình đến đây."

Nói xong, Khâu Văn Trang vẫn đi qua, vừa mới nhìn dáng vẻ của cô gái liền sầm mặt lại, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Phong Tố Cẩn xem mạch.

"Là thuốc ở sàn đêm!"

"Ừm."

Khâu Văn Tranh có chút nghi ngờ nhìn thần sắc nhàn nhạt của Quân Mặc Hàn.

"Kẻ nào lại to gan như vậy, dám ở dưới mắt cậu sử dụng loại chiêu thức hạ lưu này?"

"Đang xử lý rồi, trước tiên giải thuốc cho cô ấy."

"Mỹ nam như cậu ở trước mắt lại muốn để tôi giải thuốc cho cô ấy, hay là nói cậu thật..."

Đáy mắt Quân Mặc Hàn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, Khâu Văn Tranh đương nhiên phải đem lời nói còn chưa kịp phát ra thu trở về.

Hắn cũng không dám nghi ngờ năng lực của vị này.

Khâu Văn Tranh cũng không nói đùa nữa, lấy thuốc ra, muốn tiêm cho Phong Tố Cẩn. Nhưng Phong Tố Cẩn bởi vì nóng, hiệu lực của thuốc ở trên người cũng rất mạnh, một mực nỉ non, vô cùng lộn xộn.

Khâu Văn Tranh nhìn mà đau đầu, nói với Quân Mặc Hàn.

"Cậu phải giúp tôi đè cô ấy lại, không được lộn xộn."

Đáy mắt Quân Mặc Hàn lóe qua một đạo ánh sáng âm u, đi đến bên giường, ôm lấy Phong Tố Cẩn, thấp giọng dỗ dành.

"Ngoan, đừng lộn xộn, một chút nữa sẽ không nóng."

Khâu Văn Tranh nghe âm thanh ôn nhu trầm thấp của Quân Mặc Hàn, suýt chút cầm không vững đồ vật trong tay.

Hôm nay sự kinh hãi đến với hắn là quá lớn, bất quá cũng may mắn thấy được một mặt khác của Quân Mặc Hàn khi đối mặt với nữ nhân này, coi như là đáng giá.

Có lẽ thanh âm của Quân Mặc Hàn có tác dụng trấn an, lại thêm sức lực hắn ôm cô vừa đủ, Phong Tố Cẩn cũng an tĩnh một lúc.

Khâu Văn Tranh thừa dịp này tiêm cho cô.

"Một lát nữa thuốc trong người cô ấy sẽ tan đi, không có vấn đề gì, cậu không cần lo lắng."