Chương 19

Cát Họa Bẩm bị bao quanh bởi những quái vật rậm rạp, khiến da đầu hắn tê dại, càng thêm cảnh giác và khẩn trương. Kỷ Xu thậm chí còn không dám thở mạnh, lo sợ đến hít thở không thông.

Ba người họ cùng nhau đối phó với quái vật, nhưng Cẩm Sắt lạc đơn, hiển nhiên trở thành mục tiêu đầu tiên.

Tiếng gào thét không ngừng vang lên bên tai, tựa hồ quấy nhiễu. Một con quái vật chậm rãi bò đến, thu hút sự chú ý của mọi người. Họ chăm chú nhìn chằm chằm quái vật, đột nhiên, một con quái vật từ phía trên lao tới, nhắm thẳng vào mệnh môn của Cẩm Sắt. "Cẩn thận!" Cát Họa Bẩm kinh hô.

Cẩm Sắt khẽ động bạch lỗ tai, ngẩng đầu không một động tác thừa, phiên tay phát chưởng, một ngân châm tuyến như lan hoa bay thẳng, xuyên qua đầu quái vật.

“Ngao!”

Quái vật lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngân châm mang theo lực đạo thẳng đinh quái vật lên xà nhà.

Cát Họa Bẩm hô hấp một đốn, hình như không phản ứng kịp với võ công cao cường của nàng.

Cẩm Sắt nhẹ nhàng vê Tú Hoa Tuyến, tuyến bình thường giờ sắc bén như dao, lập tức xẻ quái vật thành hai nửa. Máu tươi như mưa rơi xuống, vấy bẩn lên người và mặt đất, tràn đầy mùi máu tanh.

Quái vật bị xẻ đôi rơi xuống bên cạnh Thẩm Phủ Đình, thân thể còn kịch liệt vặn vẹo, ghê tởm đến cực điểm.

Kỷ Xu rốt cuộc không chịu nổi, chân mềm nhũn, gần như ngã xuống, thu hút sự chú ý của quái vật.

Thẩm Phủ Đình lập tức đưa tay đỡ nàng, kéo nàng tránh đi quái vật đang vận sức chờ phát động.

Quái vật phác không, xông thẳng vào Thẩm Phủ Đình, nhe răng nhếch miệng hung tợn.

Kỷ Xu sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, đứng không vững, hoàn toàn dựa vào Thẩm Phủ Đình, run lẩy bẩy.

Cẩm Sắt thấy Thẩm Phủ Đình nhiễm huyết, khóe môi hơi nhếch một nụ cười không rõ, quanh mình quái vật bỗng nhiên duỗi tay, móng tay sắc bén muốn cắt qua cổ nàng.

Cát Họa Bẩm vội vàng tiến lên, "Cẩm Sắt, mau đến đây!"

“Cát huynh, đừng đi lại!” Thẩm Phủ Đình lập tức nhắc nhở.

Vừa ra tiếng, quái vật đã bao vây tấn công họ, sắc nhọn răng nanh gần trong gang tấc, mang theo mùi tanh hôi.

Kỷ Xu kêu sợ hãi chưa kịp thốt, Thẩm Phủ Đình đã kéo nàng né tránh, xả qua Cát Họa Bẩm, đẩy hắn vào song sắt, quái vật bị bỗng nhiên đánh rơi xuống.

Hành động của hắn nhanh như chớp, nhưng Cát Họa Bẩm vẫn bị cắn vài vết sâu, thậm chí suýt bị cắn đứt cổ, nếu không nhờ Thẩm Phủ Đình cứu giúp, chỉ e hắn đã chết không toàn thây!

Hắn kinh hãi, võ công của hắn không yếu, nhưng ở đây như con kiến, dễ dàng mất mạng!

Thẩm Phủ Đình thành thạo, kéo theo Kỷ Xu, nàng rốt cuộc không chịu nổi, trước mắt tối sầm, ngất xỉu.

Trong khoảnh khắc đó, Cẩm Sắt tay áo ngân quang chợt lóe, cắt đứt móng tay quái vật, nó kêu thảm, rơi xuống đất, kinh hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Quái vật rậm rạp vây quanh l*иg sắt, thấu không qua một tia sáng, đôi mắt quái dị nhìn chằm chằm, ục ục rống vang, quanh quẩn trong hầm rượu, nghe mà lạnh sống lưng.

Với số lượng này, dù võ công cao đến đâu cũng khó thoát thân!

Cát Họa Bẩm tuyệt vọng, nghĩ rằng họ sẽ chết tại đây...

Bên ngoài, A Trạch cười tiêm, tiếng cười sắc nhọn khó nghe, tưởng tượng hắn hiện nay có bao nhiêu dữ tợn!

"Ngươi gϊếŧ Thanh Xuân Bất Lão Vương phải trả giá, hôm nay các ngươi đừng mơ thoát, ta muốn băm các ngươi thành vạn đoạn!"

Quái vật gào thét, lay động l*иg sắt, tử vong chưa từng đến gần như vậy.

Thẩm Phủ Đình đẩy Kỷ Xu về phía Cát Họa Bẩm, nhấc chân đá l*иg sắt, phát ra tiếng vang lớn, quái vật bị chấn động, chen chúc nhào tới.

Thẩm Phủ Đình lướt người né tránh đám quái vật tấn công, hành động như nước chảy mây trôi, nhanh nhẹn vô cùng. Mỗi động tác đều tựa như đang chơi đùa với trẻ nhỏ, nhưng thực tế, từng cử động đều là bước đi giữa ranh giới sinh tử, khiến người xem kinh tâm động phách.

Phàm thai thịt xương khó lòng thoát khỏi đám quái vật, nhưng Thẩm Phủ Đình lại tựa như tiên nhân giữa phàm trần, lấy mạng mình mà đùa giỡn.

Cẩm Sắt vẫn điềm nhiên quan sát, chưa kịp đề phòng, Thẩm Phủ Đình đã xoay người nhảy tới phía sau nàng, bất ngờ ôm chặt. Khoảng cách quá gần khiến gương mặt hắn chạm vào vành tai nàng, tim đập mãnh liệt, cảm giác như đang tán tỉnh giữa tình cảnh nguy hiểm.

Cẩm Sắt nghiêng đầu tránh, lời nói lạnh lùng: "Buông tay!"

Thẩm Phủ Đình không những không buông, ngược lại ghé sát tai nàng thì thầm: "Cẩm Sắt cô nương cần phải cẩn thận, bị chúng cắn một ngụm sẽ khó coi lắm..."

Lời vừa dứt, quái vật đã xông tới, miệng rộng há ra định cắn lên mặt Cẩm Sắt, chỉ cần một ngụm, nửa khuôn mặt sẽ bị xé toạc.

"Đem đầu nàng cắn xuống, ta muốn dùng nàng để tế vương!" A Trạch mặt mày dữ tợn hét lên.

Nghe vậy, Cẩm Sắt giận dữ, vung tay áo, Thẩm Phủ Đình liền buông tay, thời cơ vô cùng chính xác.

Từ tay áo Cẩm Sắt, mấy cây ngân châm bay ra, đâm thẳng vào đám quái vật. Những đường kim tinh tế xuyên qua từng thân thể, sắc bén vô cùng.

Tú Hoa Tuyến rực rỡ như cầu vồng vung vẩy, máu thịt văng tung tóe, âm thanh rợn người, khiến ai nấy kinh sợ. Chỉ trong một thoáng, mặt đất đầy những thân thể quái vật vặn vẹo, chân tay đứt lìa, mùi máu tanh nồng nặc.

Quái vật ngã xuống như lá rụng, l*иg sắt dần dần hiện ra ánh sáng, đến khi không còn một con nào sống sót, song sắt cũng bị cắt đứt, l*иg sắt trở nên cũ nát vô cùng.