Chương 20

Cát Họa Bẩm trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, gần như không tin vào mắt mình.

Cẩm Sắt mặt không biểu cảm, thu hồi Tú Hoa Tuyến, bước qua đám máu thịt trên mặt đất, chậm rãi đi ra khỏi l*иg sắt, tiến từng bước về phía A Trạch, lời nói tràn đầy kiều diễm của nữ nhi: “Ngươi muốn đầu ta, sao không tự mình tới lấy?”

A Trạch hoảng sợ nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch, lùi từng bước cho đến khi đυ.ng phải phía sau là lu rượu, không còn đường lui, hắn thét chói tai, quay người bỏ chạy.

Cẩm Sắt không đuổi theo, Cát Họa Bẩm thấy vậy lập tức buông Kỷ Xu, đuổi theo, “Đứng lại!”

Cát Họa Bẩm vừa đuổi theo được vài bước, liền thấy ngân châm mang theo Tú Hoa Tuyến xuyên qua vô số lu rượu, không tiếng động đâm vào ngực người phía trước.

“A!” Một tiếng hét thảm đột ngột vang lên, chói tai đến cực điểm.

Ngân châm vừa vào tâm, Tú Hoa Tuyến lập tức thắt lại, Cẩm Sắt duỗi tay một xả, trái tim kia liền bị sinh sôi kéo lại, dừng ở trước làn váy nàng.

Trái tim đỏ tươi còn đập, mang huyết, toàn bộ nhảy lên.

Cẩm Sắt liếc nhìn, cười nhẹ: “Nguyên lai ngươi tâm không phải hắc?”

Trước mặt A Trạch đã như khô thụ, chậm rãi khô héo, ngã xuống đất, khí tuyệt bỏ mình.

Cát Họa Bẩm trơ mắt nhìn tuổi trẻ tiểu tử biến thành một lão giả, không khỏi kinh hãi thất sắc, chẳng lẽ bất lão rượu là thật?

Cẩm Sắt giải quyết xong A Trạch, trên tay ngân châm nhắm về phía Thẩm Phủ Đình, không có nửa điểm dấu hiệu.

Thẩm Phủ Đình sớm đã có chuẩn bị, dưới chân vừa chuyển, nhẹ nhàng tránh đi, l*иg sắt bị một kích phát ra kịch liệt tiếng vang, dẫn tới Cát Họa Bẩm quay đầu nhìn, thấy bọn họ đối chọi gay gắt, tức thì ngẩn ngơ tại chỗ, không rõ nguyên do.

Cẩm Sắt thân hình nhoáng lên, nháy mắt chuyển qua trước mặt Thẩm Phủ Đình, duỗi tay bóp cổ hắn, ép hắn vào song sắt, cười mắt hàm sát: “Ngươi dám lấy ta làm thương sử, không sợ ta gϊếŧ ngươi sao?”

Thẩm Phủ Đình bình tĩnh, dựa vào song sắt, trên mặt không chút để ý, khinh miệt: “Ta khuyên Cẩm Sắt cô nương không nên trêu chọc ta, ta không phải là loại dễ dàng bị đoạt mạng.”

Cẩm Sắt trên tay càng thêm dùng sức: “Ngươi nghĩ hư trương thanh thế như vậy, ta sẽ sợ ngươi sao?”

Thẩm Phủ Đình không cảm thấy gì, khuôn mặt vẫn bình tĩnh: “Ta chỉ nói sự thật, ngươi ta đối đầu không có lợi ích gì, nếu là bèo nước gặp nhau, sau này mỗi người đi một đường, hà tất phải dây dưa?”

Cát Họa Bẩm thấy hai người không khí căng thẳng, vội tiến lên khuyên: “Thẩm huynh, Cẩm Sắt cô nương, thôn này nguy hiểm, chúng ta nên gác việc tư, rời khỏi đây trước.”

Phía sau, Kỷ Xu mơ màng tỉnh dậy, thấy đầy đất máu thịt, lập tức thét chói tai, đứng dậy, cả người lung lay sắp đổ, gần như sụp đổ.

Bên ngoài hầm rượu truyền đến tiếng ầm ĩ, có người phát hiện chỗ chết thảm của tộc trưởng, liền chạy tán loạn ra ngoài: “Cứu mạng, gϊếŧ người, tộc trưởng bị gϊếŧ!”

Thật là một đợt sóng chưa lặng, một đợt khác đã khởi lên!

Cát Họa Bẩm vội vàng mở miệng, cố gắng khuyên giải, “Cẩm Sắt cô nương, bên ngoài kia dân làng chưa rõ sự tình, nhiều người như vậy là một phiền toái lớn. Chúng ta hãy đoàn kết một lòng trước khi tìm cách rời khỏi đây. Cẩm Sắt cô nương, coi như nể mặt ta, đừng nổi giận nữa, được không?”

Kỷ Xu thấy tình hình như vậy, sắc mặt trắng bệch càng thêm bất an.

Cẩm Sắt nghe vậy không nói gì, tĩnh lặng nhìn Thẩm Phủ Đình. Trong lúc nguy cấp đến tính mạng, hắn vẫn như bát phong bất động, không hề có ý định sử dụng tiên lực quanh thân. Hắn không phải không có khả năng phản kháng, mà là sâu không thấy đáy. Muốn dễ như trở bàn tay gϊếŧ chết, thực sự không có khả năng...

Cát Họa Bẩm thấy nàng không nói gì, vội vàng kéo tay nàng xuống.

Cổ Thẩm Phủ Đình đã nổi lên một vòng vệt đỏ, vết máu trên vai cũng nhìn thấy ghê người, hơi động một chút liền liên lụy thịt, đau đến cốt.

Hắn duỗi tay sờ cổ, ngón tay trắng bệch sờ qua giữa cổ vệt đỏ, bỗng nhiên mi mắt hơi xốc, giương mắt nhìn lên, biểu tình trong mắt vừa thấy liền biết tính tình bên trong không tốt, nhưng vẻ ôn tồn lễ độ vẫn không thay đổi.

Hắn nhìn thoáng qua, bình tĩnh thu hồi tầm mắt, như một quân tử khiêm nhường mở miệng, “Chúng ta ra ngoài trước đã.”

Mọi người cùng đi ra ngoài, trong thôn cây đuốc đã sáng lên, dân làng vây quanh hầm rượu bên ngoài, ánh mắt phẫn nộ và dữ tợn không che giấu.

“Chúng ta hảo ý chiêu đãi các ngươi, các ngươi lại gϊếŧ tộc trưởng chúng ta, thật là buồn cười!”

“Gϊếŧ người thì đền mạng, bọn họ gϊếŧ tộc trưởng chúng ta, phải thiêu chết!”

Song Nhi cùng bà tử thị vệ bị trói gô đè xuống đất, sợ đến mức hoa dung thất sắc, thấy Kỷ Xu lập tức kêu lên, “Tiểu thư, cứu nô tỳ!”

Thiết Ngưu hốc mắt sung hồng, kéo Song Nhi ra phía trước làm áp chế, “Hôm nay nhất định phải để các ngươi đền mạng, trả công lý cho tộc trưởng chúng ta!”

Thẩm Phủ Đình thấy vậy vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, “Các ngươi biết rõ tộc trưởng của mình không phải người không?”

“Chúng ta tộc trưởng đương nhiên không phải người, hắn giúp chúng ta dung nhan bất lão, thanh xuân vĩnh trú, hắn là Thần Tiên Sống!” Trong đám người bỗng nhiên có người hô lên, khiến dân làng càng thêm phẫn nộ, thậm chí có người rơi nước mắt, rõ ràng kính yêu vị tộc trưởng này vô cùng.

Thiết Ngưu đặt rìu lên cổ Song Nhi, “Ta khuyên các ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ta sẽ gϊếŧ người ngay lập tức!”

Một bên dân làng sôi nổi phụ họa, “Đúng vậy, các ngươi ác độc ngoại lai người, gϊếŧ tộc trưởng chúng ta, các ngươi cần đền mạng, ai cũng đừng nghĩ rời khỏi đây!”

Cát Họa Bẩm nghe vậy không thể tin nổi, “Các ngươi có phải điên rồi không, cái gọi là tộc trưởng của các ngươi không phải là thần tiên gì cả, rõ ràng là một con quỷ hại người, mặt quái vật đó toàn là ăn thịt người không nhả xương, còn dùng trẻ con ủ rượu, thật sự điên rồ!”

“Các ngươi biết gì, những sinh linh đó là thần tiên bảo hộ chúng ta, tiểu thần tiên một bước không rời bảo hộ chúng ta, sao các ngươi có thể xúc phạm được!”

“Các ngươi ngoại lai người ghen ghét chúng ta không già, muốn đoạt thế ngoại đào nguyên và bất lão rượu của chúng ta!”

Cát Họa Bẩm thấy bọn họ vẫn tin tưởng cái gọi là bất lão rượu, nhất thời giận dữ, “Các ngươi là kẻ điên không thể nói lý!”

“Không có người sẽ không già, càng không có cách dùng trẻ con ủ rượu để bất lão, dung nhan bất lão chỉ là một âm mưu, nếu không tin, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy sự thật. Nếu ta nói dối, liền một mạng thường một mạng, cái đầu trên cổ tùy các ngươi lấy.” Thẩm Phủ Đình ngữ điệu không nhẹ không nặng, thanh hòa bình ổn, khiến người nghe không khỏi tin phục, cảm xúc mọi người dần dần vững vàng, chịu nghe hắn nói.

Dân làng thấy hắn khẳng định như vậy, đều có chút nghi hoặc, nhìn về phía Thiết Ngưu.

Thiết Ngưu nhìn trước mắt người hồi lâu không nói, tựa như đang suy nghĩ lời nói thật giả của hắn.

Thẩm Phủ Đình không cho họ thời gian suy nghĩ nhiều, mà chậm rãi tiến lên lấy một cây đuốc từ tay một thôn dân, mở miệng bình tĩnh, “Làm phiền đem thi thể tộc trưởng ra, cho mọi người xem là người hay là quỷ.”

Thiết Ngưu kéo Song Nhi ra sau, địch ý không giảm, “Lượng các ngươi cũng không làm được gì, đi đem tộc trưởng ra!”

Mấy thôn dân vội vàng đi vào hầm rượu, một lát sau, A Trạch bị nâng ra, hắn già nua, cả người héo rút, nhăn nheo trên mộc đài, nếu không phải quần áo trên người, thật đúng là không nhận ra là tộc trưởng A Trạch.

Cùng nâng ra còn có quái vật bị Cẩm Sắt cắt đôi.

Mọi người thấy cảnh này, mắt tràn ngập lửa giận, như thể họ chính là kẻ gϊếŧ người nhà mình.

Cẩm Sắt khóe môi hơi cong, mặt lộ vẻ khinh thường.

Kỷ Xu thấy thế nhịn không được trốn về phía Cát Họa Bẩm, môi đã mất huyết sắc.

Trong thôn không khí căng thẳng áp lực, đêm đen không rõ cảnh trí xa sơn gian, chỉ có bao quanh cây đuốc, chiếu sáng từng khuôn mặt phẫn nộ, ngu muội vô tri.

Thẩm Phủ Đình cầm cây đuốc trên hai thi thể nhìn một vòng, tựa như tìm kiếm điều gì khả nghi, một lát sau hắn duỗi tay dò xét huyệt đạo trên người, lật xem miệng vết thương cùng hoa văn, như có sở giác.