Chương 8: Khinh người quá đáng

Thất thần nhìn sô cô la trong lòng bàn tay, Đường Diệc Sâm cũng không có nóng lòng rời đi ngay lập tức. Mắt sáng ảm đạm xuống, chân mày anh tuấn cũng hơi chau lại.

Sóng ngầm lưu chuyển trong nháy mắt kia, anh chú ý tới trong cửa hàng có camera theo dõi, trong đó có một cái đối diện quầy thu ngân.

Nhíu mắt, Đường Diệc Sâm tiếp tục hỏi, “Bà chủ, có thể cho tôi coi băng ghi hình trong cửa hàng không? Tôi muốn nhìn một chút cô gái kia trông như thế nào.”

Bà chủ tốt bụng hơi suy nghĩ một chút, bà đồng ý với yêu cầu của Đường Diệc Sâm, cũng dưới ánh mắt chăm chú của anh, bà mở băng theo dõi trong máy tính lên.

Chỉ chốc lát, bà chủ hét to một tiếng, “Ây da…….. Anh Đường, thật xin lỗi, bây giờ tôi mới phát hiện ổ cứng đầy không có xoá đi, băng ghi hình một tuần gần đây đều không lưu lại.”

“Vậy thôi, vẫn cực kỳ cảm ơn các cô.”

Khẽ cúi người, Đường Diệc Sâm tay cầm sô cô la, mang theo chiếc dù trong suốt mở cửa tiệm hoa rời đi.

——————————-

Phẫu thuật đã được mười ngày, Vũ Văn Thác cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, nhà Vũ Văn bao phủ trong không khí căng thẳng.

Mặc dù nhà Vũ Văn cùng phía bệnh viện tương đối kín tiếng, hàng loạt truyền thông vẫn kiên trì chờ đợi tin tức ở cửa bệnh viện.

Sự việc Vũ Văn Huyễn tố cáo Đường Khả Tâm càng thêm gay cấn, lại càng truyền khắp toàn Hongkong.

Quan hệ tốt của hai nhà bởi vậy ngưng trệ, hai bên đều thu thập chứng cứ hữu lực nhất.

Vũ Văn Huyễn lại càng thừa thắng xông lên, không chút nào để cho tập đoàn Liên Khải có thời gian nghỉ dưỡng sức.

Ông ở thế bắt buộc, hoặc là để cho Đường Khả Tâm gả cho Vũ Văn Thác, hoặc là để cho cô ngồi tù.

Tình thế nguy hiểm như lửa sém lông mi, sau khi kết thúc cuộc họp thường kỳ, Đường Diệc Sâm gọi Đoạn Vô Ngân đến văn phòng anh một chuyến.

“Anh Sâm, thương vụ mua Mỹ Trang kia tạm thời gác lại, chờ chút nữa em lại đi tìm người phụ trách của đối phương nói chuyện, xem có thể khiến họ thay đổi suy nghĩ hay không.”

Vẻ mặt Đoạn Vô Ngân hơi chút ngưng trọng, Liên Khải vài ngày gần đây đều xảy ra chuyện, thật sự vô cùng khó khăn.

Hai bên vốn đã nhất trí hạng mục thu mua, ngay trước lúc ký hợp đồng, người phụ trách Mỹ Trang lại đột nhiên thay đổi chủ ý, không cần hỏi cũng biết là Vũ Văn Huyễn ở sau lưng động tay động chân rồi.

Chỗ nào cũng nhằm vào Liên Khải, mục đích của ông ta vô cùng rõ ràng, Đường Diệc Sâm không có lý do gì không hiểu.

“Vô Ngân, đừng đi nữa, hạng mục kia gác lại trước đã. Cho dù cậu có nói như thế nào thì người phụ trách Mỹ Trang kia cũng đã không có ý định kia, trước mắt, anh ta chỉ nghe Vũ Văn Huyễn. Chờ chút nữa cậu giúp tôi hẹn đại luật sư Dạ Vũ Dực, hôm nay, tôi nhất định phải gặp anh ấy.”

Đoạn Vô Ngân nhíu mi lo lắng. “Nhưng mà, chủ tịch vì hạng mục thu mua này mà nổi giận, em sợ ông ấy đối với anh…”

Không chút do dự, Đường Diệc Sâm ngắt lời Đoạn Vô Ngân đang băn khoăn. “Tôi sẽ giải thích với ông ấy, bên phía Hội đồng quản trị bên kia tôi cũng sẽ xử lý thoả đáng.”

“Mẹ kiếp, lão hồ ly Vũ Văn Huyễn này muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt sao? Còn không để cho người ta sống?” Tức giận bất bình, Đoạn Vô Ngân lập tức mắng ra tiếng.

Đường Diệc Sâm nheo lại đôi mắt sâu thẳm nhìn Đoạn Vô Ngân vì anh bênh vực kẻ yếu, trấn an nói: “Này, đừng tức giận, tôi còn làm được. Vũ Văn Huyễn đã từng ở Hongkong oai phong một cõi, rất nhiều người đều phải kiêng kỵ ông ta vài phần, thực lực của ông ta thật sự không thể khinh thường.”

“Vậy cũng không có nghĩa là ông ta được phép bức người như vậy, thật sự là khinh người quá đáng.”

Trong phút chốc, điện thoại văn phòng vang lên. “Tổng giám đốc, Tổng giám đốc tập đoàn Tần thị muốn gặp anh.”

Ánh mắt tinh nhuệ lưu chuyển, Đường Diệc Sâm trả lời: “Để cho ông ta lên đi.”