Chương 7: Alpha cấp S (tiếp)

Editor: Orsa Regina

"Ồ?" Giọng Mạc Lâm Âm đầy ẩn ý. Cô mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lão Lý, ông tìm người điều tra xem Tần Tầm có anh em sinh đôi hay không, hoặc có họ hàng cùng giới tính, cùng tuổi có quan hệ huyết thống gần gũi không... Tổng hợp thông tin gửi cho tôi nhé."

Lão Lý liếc nhìn Mạc Lâm Âm qua gương chiếu hậu: "Cô chủ, cô điều tra anh ta làm gì vậy? Nhà họ Tần nào có mấy đứa con cháu là Omega đâu."

"..." Mạc Lâm Âm chép miệng trong vài giây, “Nhỡ đâu có con riêng là Omega thì sao?"

*

Trở về phòng ngủ, Tần Tầm vẫn cảm thấy bất an. Tô Hàm Lâm bảo anh đừng để khách khứa nhìn thấy, nhưng anh vẫn không đủ cẩn thận, đã gặp người phụ nữ đó...

Tần Tầm biết rõ mình là một "kẻ bị truy nã", không khỏi nghĩ: Nếu cô ta nhận ra mình thì phải làm sao? Chắc chắn sẽ gây rắc rối cho bác sĩ Tô.

Anh bực bội xoa xoa trán, trong đầu rất rối bời.

Lúc này, anh cảm nhận được pheromone của Tô Hàm Lâm đang đến gần, trong đó chứa đựng sự tức giận rõ rệt, khiến cơ thể anh không kiểm soát được mà run lên.

Ngay sau đó, Tô Hàm Lâm đẩy cửa bước vào, mặt không biểu cảm đi thẳng về phía anh.

Tim Tần Tầm thắt lại: "Bác... Bác sĩ Tô."

Tô Hàm Lâm dùng cả hai tay túm chặt cổ áo T-shirt của anh, nhấc bổng anh lên khỏi giường, giận dữ nói: "Tần Tầm, rốt cuộc anh làm sao vậy? Tôi đã nói với anh là đừng để khách khứa nhìn thấy mà? Bây giờ có lẽ cô ta đã biết thân phận của anh rồi, anh có biết điều này nguy hiểm thế nào không?"

"Xin... xin lỗi, bác sĩ Tô, đều là lỗi của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm, không làm phiền cậu đâu." Tần Tầm chân thành nhìn vào mắt Tô Hàm Lâm.

Tô Hàm Lâm nhìn chăm chú vào anh, cơn giận dần dần bị ánh mắt chân thành này xua tan, thay vào đó là sự thích thú và khao khát kiểm soát.

"Tần Tầm bây giờ sao lại ngoan đến thế?"

Hắn thầm nghĩ một lúc, giả vờ tức giận đẩy mạnh anh ngã xuống giường: "Hừ, anh nói không làm phiền là không làm phiền sao? Tần Tầm, anh mất trí nhớ rồi, nhưng anh quên chuyện trước vụ tai nạn xe, còn những gì tôi nói với anh sau khi anh tỉnh lại, anh còn nhớ không?"

Tần Tầm bị hắn dọa đến nuốt nước bọt, anh chống khuỷu tay trên giường, ngơ ngác nhìn Tô Hàm Lâm đang tức giận đến mặt đỏ bừng.

"Vậy để tôi nhắc lại nhé," Tô Hàm Lâm hắng giọng, "Tần Tầm, anh quên là anh nợ tôi tiền à? Anh quên tôi đã nói tôi là người tốt, sẽ chăm sóc anh suốt đời còn lại, chịu trách nhiệm với anh sao? Nếu bây giờ anh bị lộ, những nỗ lực của tôi chẳng phải đã uổng công rồi sao? Cứu anh đâu phải dễ dàng, hơn nữa anh muốn vào tù à? Tiền anh nợ tôi thì sao?"

Tần Tầm nhất thời không phân biệt được hắn thực sự quan tâm điều gì: "Tôi không biết, bác sĩ Tô, cậu nói làm sao thì làm vậy, tôi đều nghe theo cậu."

Vừa dứt lời, Tô Hàm Lâm liền cúi người áp sát, trong làn pheromone đang bùng nổ dữ dội đó, cơ thể Tần Tầm lập tức căng cứng.

"Tần Tầm," Tô Hàm Lâm ghé tai cảnh báo nhỏ nhẹ, "Lần này tôi tha thứ cho anh, nhưng đừng có tái phạm... Sau này phạm lỗi là phải chịu phạt đấy, anh có đồng ý không?"

Tần Tầm: "..."

Phản ứng đầu tiên của anh là "không đồng ý".

Nhưng Tô Hàm Lâm lại giải thích: "Tôi làm vậy là vì tốt cho anh, phạt anh là để anh nhớ lâu, đừng phạm lỗi nữa. Thân phận của anh đặc biệt, không thể có bất kỳ sai sót nào. Mỗi lần anh phạm lỗi đều khiến tôi tốn rất nhiều công sức và thời gian để bù đắp, ví dụ như lần này...

Hơn nữa, anh không phải vừa nói ‘Cậu nói làm sao thì làm vậy, tôi đều nghe theo cậu" sao? Hối hận rồi à?"

Giọng Tần Tầm khô khốc: "Không có."

Ngay sau đó, cổ áo anh bị kéo mạnh, để lộ bờ vai phải trắng nõn tinh tế. Tô Hàm Lâm hung hăng cắn vào vai anh, Tần Tầm đau đến hít vào một hơi lạnh, cắn chặt răng không dám lên tiếng.

"Đau không?"

Răng Tô Hàm Lâm rời khỏi vai Tần Tầm, tay trái chống bên cạnh người anh, tay phải nâng mặt anh lên.

Trên vai phải của Tần Tầm còn in hằn một vết răng đỏ tươi, có chỗ rớm máu, có chỗ sưng đỏ nổi lên... Trong mắt anh như phủ một lớp sương mờ, ánh mắt long lanh trong suốt, lắc đầu đáp: "Không đau."

Rõ ràng, Tô Hàm Lâm rất hài lòng với câu trả lời của anh, hắn hưng phấn hôn lên môi anh, hoàn toàn đè anh xuống giường.