Chương 5

Tôi không nghĩ rằng trong ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mình lại đột nhiên bị bệnh.

Có lẽ là do khoảng thời gian lúc trước quá bận bịu, căng thẳng quá độ ở phòng làm việc nên khi đột nhiên nghỉ ngơi thì lại bị bệnh.

Trường học của Bùi Húc tổ chức tập huấn nên sáng sớm thằng bé đã đi rồi, cả kỳ nghỉ đều không ở nhà.

Tôi tìm đại chút thuốc trong ngăn kéo ở phòng khách rồi uống với nước lạnh, sau đó ngơ ngơ ngác ngác tiếp tục trở lại phòng ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa là do bị khát, tôi thoáng nghe thấy tiếng gì đó vang lên trong phòng khách.

Tôi gắng tỉnh táo lại, cầm một quyển sách dày trong tay rồi rón rén đi ra phòng khách.

Khi đối diện với đôi mắt của người trong phòng khách, tôi khá lúng túng mà thả quyển sách đang giơ cao xuống.

Bùi Húc sao? Sao thằng bé lại trở về nhỉ?

Còn chưa đợi tôi lên tiếng hỏi thì Bùi Húc đã mím môi, cầm nhiệt kế trong tay đi về phía tôi.

Tôi không kịp phản ứng lại, chỉ ngây ngốc nhìn thằng bé đo nhiệt độ cho mình.

“Dì đang nóng ran lên kìa.” Thằng bé nhìn con số hiện trên nhiệt kế, vẻ mặt cũng xệ xuống.

“Ừm.” Chẳng trách tôi thấy đau nhức cả người: “Sao nhóc lại về thế?”

Bùi Húc xoay người bỏ nhiệt kế vào lại ngăn kéo rồi cầm thuốc trên bàn lên ngó một cái: “Cháu trở về lấy sách quên mang theo, thấy thuốc ở phòng khách thì đoán là dì đổ bệnh, vì thế nên cháu đã xin thầy giáo nghỉ tập huấn.”

Tôi hơi nhíu mày: “Tôi có thể tự chăm sóc mình, nhóc mau về tập huấn đi.”

Thằng bé cầm lấy cái cốc uống nước của tôi trước đó rồi nhìn về phía tôi: “Ồ, vậy ra dì uống nước lạnh là chăm sóc bản thân đấy à? Còn uống thuốc linh tinh nữa?”

Tôi bị nghẹn nhất thời, có ảo giác như thằng bé mới là người lớn vậy.

“Trong nhà không còn thuốc hạ sốt nữa, cháu đi ra ngoài mua thuốc. Phòng bếp có nước nóng đã đun sôi rồi, dì uống tạm trước đi.”

Thằng bé nói xong thì cầm chìa khóa đi ra cửa, tôi ngồi đờ trên ghế sô pha.

Trước đây tôi từng tự mình đến bệnh viện làm phẫu thuật mổ ruột thừa cấp tính, nằm viện một mình.

Sau đó vẫn bị Diệc Hoan biết được, cô ấy đỏ mắt trách tôi không coi cô ấy là bạn bè.

Thật ra không phải, chỉ là tôi không quen ỷ lại vào người khác.

Trong tiềm thức, tôi không muốn có mối quan hệ thân thiết với bất kỳ một người nào.

Tiếng mở cửa đột ngột kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

Bùi Húc thở hổn hển đi vào, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Thằng bé chắc là chạy về.

Thằng bé đi vào phòng bếp rót một cốc nước nóng nữa rồi ngồi xổm xuống trước mặt tôi, lấy thuốc ra rồi hướng dẫn tỉ mỉ.

Tôi nhìn thằng bé làm tất cả những thứ này với vẻ mặt không cảm xúc.

Đối với tôi thì cảm giác được người khác quan tâm là quá lạ lẫm.

Cuối cùng Bùi Húc cũng không trở lại tập huấn.

Dưới sự giám sát của thằng bé, tôi đã nhanh chóng khá hơn.

Tôi cũng từng nói với thằng bé rằng nhân lúc đang nghỉ thì đi ra ngoài tìm bạn mà chơi.

Nhưng thằng bé chỉ lắc đầu rồi chọn ở trong nhà với tôi.

Có đôi lúc chúng tôi sẽ cùng đi ra ngoài mua đồ ăn.

Có đôi khi vào ban ngày, chúng tôi sẽ kéo rèm cửa sổ lại rồi làm tổ trong phòng khách xem một bộ phim cũ.

Có lúc chập tối, sau khi ăn cơm xong chúng tôi sẽ đi dạo trong vườn hoa ở dưới tầng.

Nhưng sự giao tiếp giữa chúng tôi vẫn không có nhiều.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Diệc Hoan mang theo nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn tới nhà với vẻ mặt mệt mỏi.

Câu đầu tiên mà cô ấy nói với tôi là: “Bé yêu, người phụ nữ kia về nước rồi.”