Chương 12

Trên đường tới bệnh viện, tôi nhận được tin nhắn của Con Thỏ, là meme đang ngáp ngủ. Trong lúc chờ đèn đỏ, tôi tiện tay gửi lại một dấu ‘?’.

[Vô tình ngủ quên mất…] Cậu ta nói.

Tôi liếc nhìn sắc trời đang tối sầm ngoài cửa kính, bất lực lắc đầu.

Nghỉ ngơi một ngày, tinh thần bác trai có vẻ tốt hơn nhiều rồi. Khi tôi tới bác sĩ đang kiểm tra cho ông ấy.

“Bác thấy thế nào rồi?” Tôi hỏi.

Bác trai khẽ nở nụ cười mệt mỏi: “Đỡ nhiều rồi, Chi Hành đâu, vẫn ở công ty à?”

“Vâng.” Tôi cắm bó hoa mình mang đến vào bình, ngồi bên giường nói: “Lâu lắm rồi con không thấy anh ấy bận rộn như thế.”

“Chẳng còn trẻ nữa, cũng phải làm chút chuyện đàng hoàng rồi.” Bác trai nói: “Con chiều nó quá, lắm lúc bác định nói, lại thấy không nên can thiệp vào chuyện của lớp trẻ tụi con.”

Thái độ của bác trai thẳng thắn, cũng nghiêm khắc với Phó Chi Hành hơn bác gái, người vẫn luôn cưng chiều Phó Chi Hành: “Lần này bác đổ bệnh, cũng coi như ép nó, không thì chẳng biết khi nào nó mới gánh vác được mọi thứ.”

“Bác sẽ sớm khỏe lại thôi.” Tôi nói.

“Cho dù không mắc phải căn bệnh này, bác cũng muốn để nó sớm tiếp quản công ty.” Bác trai Phó thở dài: “Mấy năm trước các con ở nước ngoài theo đuổi mục tiêu của mình nhưng nếu bây giờ đã trở về thì cũng đến lúc phải ổn định sự nghiệp và gia đình rồi”.

“Vâng.” Tôi gật đầu: “Con nghe lời bác.”

“Từ trước đến nay con luôn khiến người khác yên tâm. Chủ yếu vẫn là Chi Hành, suốt ngày gây chuyện.” Bác trai Phó vẫn rất bất lực với đứa con trai này: “Cũng tại bác không dạy dỗ nó đàng hoàng.”

“Bác đừng nói thế, Chi Hành rất tốt.”

“Chiều nay, cha mẹ con có tới thăm bác.” Bác trai nói: “Nghe ý của họ, cũng thấy nên kết hôn sớm thì hơn.”

Tôi mỉm cười: “Vâng, họ cũng nói với con rồi.”

“Ý con thế nào, có bằng lòng kết hôn với Chi Hành không?”

Lần này tôi nghĩ ngợi một lúc, hơi rũ mắt nói: “Vâng, bằng lòng ạ.”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, tôi ngoảnh đầu lại trông thấy Phó Chi Hành xách một hộp cơm giữ nhiệt, biểu cảm hơi lúng túng: “Cha, Tiểu Lộ.”

“Sao con lại tới đây?” Bác trai Phó hỏi.

“Tranh thủ tới thăm mang canh gà cho cha.” Phó Chi Hành nói: “Với lại con đoán Tiểu Lộ cũng ở đây.”

“Cuộc họp thế nào rồi?” Tôi hỏi.

“Vẫn chưa xong.” Phó Chi Hành thở dài: “Đưa canh xong anh còn phải quay lại.”

Trong lúc nói hắn đặt hộp cơm xuống, tiện tay xoa đầu tôi, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Tôi lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Hai đứa con làm gì thì làm đi, không cần lo cho cha đâu.” Cha Phó Chi Hành xua tay nói: “Xong việc thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Vậy con với Tiểu Lộ về trước nhé.” Phó Chi Hành dắt tay tôi: “Ngày mai lại tới thăm cha.”

Tôi để mặc hắn dắt tay mình ra khỏi phòng bệnh. Đi trên hành lang, Phó Chi Hành nói: “Anh đưa em về nhà đã rồi đến công ty.”

“Không cần đâu, em tự lái xe về.” Tôi nói: “Anh quay lại sớm đi, để mọi người đợi không hay lắm đâu.”

Phó Chi Hành khẽ hừ một tiếng: “Đợi thì đợi thôi, tra tấn anh cả ngày, ai cũng đừng hòng được về.”

Tay hắn to hơn tay tôi một cỡ, lúc dắt tay tôi thường thích vuốt ve ngón tay và lòng bàn tay của tôi như đang chơi đồ gì vui lắm. Hai chúng tôi đi tới bãi đỗ xe, Phó Chi Hành bảo sẽ lái xe đưa tôi về, chính mình ngồi vào ghế lái, nói: “Đi thôi.”

Tôi bất lực chỉ đành mở cửa lên xe. Tâm trạng Phó Chi Hành có vẻ tốt, hình như thoát khỏi công ty trong chốc lát khiến hắn rất vui vẻ, tôi không khỏi lo lắng ít nữa hắn tiếp quản công ty thật thì phải làm sao.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, Phó Chi Hành “xì” một tiếng, sờ mặt tôi nói: “Đùa em đó, bọn họ cũng phải nghỉ ngơi ăn cơm, trước bảy giờ anh về làm được rồi.”

“Ừm.” Tôi có chút yên tâm: “Vậy thì được.”

Về đến nhà, Phó Chi Hành bảo hắn không lên cùng tôi nữa, tôi “ừm” một tiếng, đang chuẩn bị xuống xe, hắn kéo tôi lại, hỏi: “Cứ thế mà đi à?” Hắn nhếch mép cười, có vẻ không nghiêm túc lắm. Tôi định hỏi lại không thì sao, không hề báo trước, hắn đột nhiên giữ đầu tôi kéo về phía hắn rồi hôn lên trán tôi, nói: “Anh cần sạc pin.”

“…”

Xúc cảm ấm áp của đôi môi lưu lại trên da tôi thật lâu, tôi ngước mắt nhìn Phó Chi Hành, trong mắt hắn càng đong đầy ý cười, hỏi: “Kết hôn rồi thì không cần hôn trộm nữa đúng không?”

“…”

Đôi lúc Phó Chi Hành khiến tôi cảm thấy, dù hắn đã hơn hai mươi rồi, nhưng vẫn như một đứa trẻ vậy.

Tôi đẩy cửa xe ra, nói: “Đi đường cẩn thận, tạm biệt.”

Sau khi trở về, tôi bất giác nhớ tới, giờ Phó Chi Hành quay lại công ty chắc không có thời gian ăn cơm. Thế là lúc tôi chuẩn bị cơm tối cho mình cũng tiện tay ninh một chút cháo đơn giản, lại bổ thêm đĩa hoa quả để vào tủ lạnh.

Ăn cơm tắm rửa xong, tôi hâm nóng một cốc sữa, thoải mái cuộn tròn trên sô pha, chọn một bộ phim điện ảnh rồi xem.

Tiếng chuông điện thoại đúng lúc này vang lên, một dãy số lạ hiện trên màn hình, không hiểu tại sao tôi bỗng có cảm giác, là Thẩm Nam Tự.

Cầm điện thoại lên nghe, đầu bên kia quả nhiên là giọng Thẩm Nam Tự: “Alo? Không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?”

“Không có.” Tôi nói: “Sao vậy?”

Dường như rất khó nói, Thẩm Nam Tự do dự hồi lâu, nói: “Lúc viết thư mời mới phát hiện, hình như tôi còn chưa biết tên anh…”

Tôi ngẩn người ra, không ngờ tôi lại sơ suất như thế, mà Thẩm Nam Tự nhìn có vẻ thông minh, cũng quên mất đoạn giới thiệu.

“Thời Lộ.” Tôi không biết nên cười hay phải làm sao: “Thời trong thời gian, Lộ trong bạch lộ.”

Đầu bên kia thở phào: “Thẩm Nam Tự, Nam trong phương nam, Tự trong đảo tự.”

Tôi không nói cho Thẩm Nam Tự biết thật ra tôi biết tên cậu ta, hơn nữa còn do Phó Chi Hành tự mình nói ra.

“Thư mời… Mai tôi gửi đến công ty cho anh được không?” Thẩm Nam Tự hỏi.

Tôi ngẫm nghĩ, nói: “Nếu cậu bận thì tôi có thể bảo trợ lý đến lấy.”

“Không sao đâu, tôi không bận.” Cậu ta nói.



“Vậy thì phiền cậu rồi.” Tôi khẽ cười: “Cảm ơn cậu.”

Cúp điện thoại xong, tôi lưu lại số Thẩm Nam Tự.

Bộ phim hôm nay hơi nhạt nhẽo, xem được một nửa tôi đã buồn ngủ ríu mắt rồi, lấy điện thoại liếc qua, không biết Con Thỏ đã nhắn tin cho tôi từ lúc nào: [Anh ngủ chưa?]

Đằng sau lại kèm theo một meme.

Tôi không nhịn được ngáp nhỏ một cái, trả lời: [Chưa.]

[Anh với vị hôn phu vẫn tốt chứ, hôm nay có cãi nhau nữa không?] Cậu ta hỏi.

Tôi nhìn khung chat trên màn hình, bất lực thở dài: [Không cãi nhau.]

[Ừm…]

[Tôi nghĩ cả ngày nay, vẫn thấy rất có lỗi.]

[Có phải tôi không nên gửi bức ảnh đó cho anh không…]

[Tôi quá xúc động, lúc đấy không suy nghĩ thấu đáo, xin lỗi.]

Con Thỏ tạch tạch gõ chữ gửi tin nhắn qua, tôi vốn đã sắp quên chuyện bức ảnh rồi lại bị cậu ta nhắc nhở.

[Không sao.] Tôi đáp, [Không cần xin lỗi.]

[Hai người không cãi nhau là được.] Con Thỏ nói.

Tôi hơi không hiểu nổi cách nghĩ của lớp trẻ, đặc biệt là cái ý nghĩ nhảy qua nhảy lại này của Con Thỏ luôn khiến tôi không nắm bắt được rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì. Vì thế tôi dứt khoát không trả lời tin nhắn nữa, buông điện thoại xuống tiếp tục xem phim.

Xem được mấy phút lại bất giác nhớ tới bức ảnh, tôi lại mở điện thoại lên, mở album ảnh ra, bức ảnh ở vị trí mới nhất, liếc mắt là thấy.

Sau khi ở một mình với Thẩm Nam Tự, tôi phát hiện cậu ta trong ảnh không giống ngoài đời lắm. Cậu ta ngoài đời không khó gần như thế, nhiều nhất chỉ là tính cách hơi trầm mà thôi, không tính là khó gần.

Mà sở dĩ khuôn mặt trong ảnh lạnh lùng, chắc chắn là vì đối diện với Phó Chi Hành.

Nghĩ tới Phó Chi Hành, tôi lại bắt đầu thấy đau đầu.

Sau đó tôi bất giác nằm ngủ trên sô pha. Phim vẫn đang chiếu, chẳng biết đã trôi qua bao lâu, hình như tôi cảm giác có thứ gì đó chạm vào lông mi của mình, mơ màng mở mắt ra, trông thấy một bóng người mờ nhạt.

“Sao lại ngủ trên sô pha?” Tiếng Phó Chi Hành lẫn trong giai điệu sâu lắng của nhạc phim, nghe rất trầm thấp.

“Ưm…” Tôi dụi mắt: “Vô tình ngủ mất…”

Vừa dứt lời thì thấy chân nhẹ bẫng, Phó Chi Hành khom người bế tôi lên. Chẳng hiểu có phải ảo giác hay không, tiếng nói bất lực của hắn lại có thêm chút cưng chiều: “Đã bảo không cần đợi anh rồi mà.”

“Em đâu có đợi.”

Phó Chi Hành bế tôi về phòng ngủ đặt lên giường, còn không quên tiện tay cầm điện thoại cho tôi. Tôi nửa tỉnh nửa mê muốn nhìn thời gian, nhận lấy điện thoại mở khóa, trên màn hình vẫn là bức ảnh trước khi ngủ quên tắt đi.

Phó Chi Hành cũng nhìn thấy, cơ thể hắn bỗng cứng đờ, trong giọng nói lộ ra vẻ không chắc chắn: “Em… Vẫn còn xem cái này?”