Chương 29

Thân thể Phó Chi Hành cứng đờ ngồi dậy theo phản xạ, nhưng nghĩ đến gì đó lại nằm im không nhúc nhích, làm bộ như không thèm để ý, hỏi: “Tin nhắn của em kìa.”

“Ừ, em thấy rồi.”

Tôi cầm di động bấm vào video clip, là buổi hợp tấu trên bãi cỏ ngày hôm qua. Máy quay ổn định, hình ảnh sắc nét, âm thanh hoàn hảo, có thể thấy được người quay rất nghiêm túc quay đoạn video clip này.

Phó Chi Hành cầm danh sách nhưng mắt thì liếc nhìn tôi, video phát được một nửa thì hắn không nhịn được nữa, giả vờ bâng quơ hỏi: “Là bản nhạc nào vậy, hình như anh chưa từng nghe qua.”

“Là bài hát do Thẩm Nam Tự tự tay viết.” Tôi nói.

Phó Chi Hành trầm mặc một lúc, không nói nữa, chờ đến khi tôi xem xong tắt đoạn video clip mới lên tiếng: “Thực ra anh không muốn can thiệp vào những mối quan hệ của em, mấy người bạn bên cạnh em anh cũng không có ý kiến gì.”

Đúng lúc đó màn hình điện thoại hiện thông báo có tin nhắn mới, tôi không yên lòng ừ một tiếng, thấy Thẩm Nam Tự nhắn: [Hôm qua bạn em đăng đoạn video clip này lên mạng, hình như có rất nhiều người chia sẻ nó, anh không cảm thấy phiền chứ?]

Nói xong thì gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình, là đoạn video clip được đăng trên trang chủ của một trang web nào đó và có đến hơn 10000 lượt xem.

Mặc dù tôi không muốn nổi tiếng bằng cách này nhưng cũng biết trong thời đại 4.0 thì có một số việc dù có biết trước cũng không có cách nào ngăn cản.

[Không sao.] Tôi nhắn trả lời lại.

Thẩm Nam Tự nói: [Ban đầu em muốn nói với tên đó xóa nó đi nhưng đoạn video clip đã được chia sẻ khắp nơi rồi, số lượng người xem video clip được chia sẻ ra ngoài còn nhiều hơn bản gốc. Em xin lỗi.]

[Không sao, không cần phải xin lỗi.]

Trả lời xong tôi nhìn qua Phó Chi Hành, phát hiện sắc mặt hắn tối sầm, trông rất khó chịu.

Tôi đưa tay sờ sờ tóc hắn, đặt di động xuống, nói: “Lúc nãy anh định nói gì với em?”

Phó Chi Hành nghẹn một chút, nói: “… Không có gì. Em xem danh sách xem có vấn đề gì không.”

“Em xem rồi, không có vấn đề gì hết.”

Toàn bộ bữa tiệc đính hôn lần này tôi không nhúng tay vào, từ lễ phục đến nhà hàng đều là Phó Chi Hành tìm người xử lý. Hắn soi mói từng chút một, chỉ cần có thể vừa mắt hắn thì sẽ không có vấn đề gì.

“Tốt xấu gì cũng là lẽ đính hôn của em mà sao lại hờ hững vậy.” Phó Chi Hành thở dài, có chút bất mãn nói: “Anh có hai đứa bạn, lúc trước vì bất đồng ý kiến trong việc trang trí tân phòng mà cuối cùng chia tay. Lúc đó anh đã nghĩ cả đời này anh và Thời Lộ sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy.”

Người bạn mà Phó Chi Hành nói tôi cũng có biết, lúc nghe kể về việc đó tôi cảm thấy rất khó hiểu, không hiểu vì sao có người đã bàn đến chuyện cưới xin rồi mà vẫn cãi nhau rồi chia tay vì mấy việc cỏn con ấy.

Tôi càng không hiểu hơn là tại sao lúc Phó Chi Hành nhắc đến việc này giọng nói của hắn lại có chút chua xót.

“Cãi nhau có lẽ cũng là một loại tình thú…” Tôi trầm tư nói: “Nhưng em không quá thích như vậy.”

Vẻ mặt Phó Chi Hành càng thêm bất đắc dĩ, một lúc sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh biết là em không thích.”

Vì sinh bệnh nên Phó Chi Hành trông phờ phạc mệt mỏi, giống như thực vật không được tưới nước, nằm trên sofa chưa được bao lâu đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Tôi hỏi hắn có muốn vào phỏng ngủ hay không, hắn hỏi: “Vậy còn em thì sao?”

“Em xem giấy tờ một chút.” Tôi nói.

“Không được, em phải theo ngủ với anh.” Hắn ỷ mình đang sinh bệnh nên chơi xấu.

“. . . Anh mấy tuổi rồi?”

. . .

Cuối cùng tôi cũng không lay chuyển được Phó Chi Hành, bị hắn nửa ôm nửa tha về phòng ngủ. Cho dù có sinh bệnh thì khí lực của hắn vẫn lớn hơn tôi rất nhiều.

Nằm trên giường, Phó Chi Hành ôm tôi từ đằng sau, nói: “Cục cưng ngủ ngon.”

Tối hôm qua vì hắn mà tôi ngủ không ngon, hiện tại cũng cảm thấy có chút buồn ngủ nên cũng không kháng cự, nhắm mắt lại nói: “Ngủ ngon.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Phó Chi Hành có một ưu điểm mà tôi không biết có được tính là ưu điểm hay không, đó là tuy hắn rất thích ngủ nướng nhưng không có gắt ngủ, ngược lại tuy tôi rất ít khi ngủ nướng nhưng nếu bị đánh thức thì sẽ rất khó chịu.

Vậy nên Phó Chi Hành luôn có thói quen dùng vài hành động thân mật để dỗ tôi lúc vừa tỉnh ngủ, cho dù ngoài mặt tôi hoàn toàn bình thường nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra tâm trạng tôi không được tốt.

Hôm nay cũng vậy, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi cau mày hít sâu một hơi, chưa kịp phản ứng thì Phó Chi Hành đã ôm lấy tôi, dùng cằm cọ cọ tóc tôi, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Điện thoại.” Tôi cầm điện thoại lên nhìn lướt qua màn hình, là Thẩm Nam Tự.

Tất nhiên Phó Chi Hành vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy, cũng không nhìn điện thoại di động của tôi, chỉ à một tiếng rồi thôi.

Tôi bắt máy: “Alo?”

“Là em.” Di động truyền ra giọng nói của Thẩm Nam Tự, không biết có phải do ảo giác của tôi hay không mà sau khi thổ lộ ngữ khí của cậu ta khi nói chuyện với tôi trở nên dịu dàng hơn: “Không quấy rầy công việc của anh chứ?”

“Tôi đang ở nhà.” Tôi nói: “Phó Chi Hành bệnh rồi.”

Bên kia trầm mặc một chút, hỏi: “Anh ta có sao không?”

“Không sao, chỉ hơi phát sốt một chút.”

“Ồ.” Thẩm Nam Tự trầm ngâm: “Cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ là muốn mời anh ăn tối… Anh có rảnh không?”

Mời tôi ăn cơm… Tôi nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Hôm nay thì không rảnh rồi.”

Dường như Thẩm Nam Tự cũng đoán được câu trả lời nên cũng không bất ngờ, hỏi: “Vậy ngày khác thì có thể chứ?”

“Được.”

Điện thoại bên kia lại im lặng, một lát sau Thẩm Nam Tự phát ra tiếng cười rất nhẹ, nói: “Thực ra em luôn nghĩ rằng sau khi anh từ chối em rồi sẽ hoàn toàn không để ý đến em nữa. Nhưng may là anh không chán ghét em.”

Đầu óc tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhất thời không kịp phản ứng, hỏi: “Tại sao tôi lại chán ghét cậu?”

“Tỏ tình thất bại sẽ làm ta mất đi một người bạn mà.” Thẩm Nam Tự ra vẻ thoải mái nói: “Em cho rằng mọi người đều như vậy.”

“Ồ.”

Tôi nghĩ có lẽ vì tôi cũng không quá để ý đến lời thổ lộ của Thẩm Nam Tự nên cũng không biết một câu “Em thích anh” có thể ảnh hưởng ra sao nên cũng không sinh ra những tâm lý phiền toái như cậu ta nói.

“Ai gọi cho em vậy…” Phó chi Hành bỗng lên tiếng, giọng nói vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Nháy mắt không khí như đóng băng lại, tôi không chắc Thẩm Nam Tự có nghe thấy hay không nhưng Phó Chi Hành nằm gần tôi như vậy nên có thể sẽ nghe được.

Tôi không trả lời câu hỏi của Phó Chi Hành mà hỏi lại: “Anh muốn ngủ nữa không?”

Phó Chi Hành ậm ừ vài tiếng, không biết là muốn ngủ nữa hay là không.

Điện thoại bên kia Thẩm Nam Tự cũng hỏi: “Anh… Vẫn chưa rời giường sao?”

Tôi ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Giọng nói Thẩm Nam Tự trầm hẳn đi, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, em cúp máy trước.”

Đặt điện thoại xuống tôi quay qua nhìn Phó Chi Hành. Hắn nhắm mắt, đôi môi trắng bệch vì sinh bệnh, sắc mặt cũng tái nhợt, hai mắt thâm quầng.

Hắn vẫn luôn đẹp trai, cho dù hiện tại tóc tai rối bù, khuôn mặt tiều tụy thì vẫn như một chàng quý tộc trẻ tuổi nghèo túng trong những bộ phim văn học ngày xưa, khiến phản ứng đầu tiên của người khác khi nhìn vào không phải đồng cảm, mà là thưởng thức.

Điều đáng nói là dù chúng tôi đã nhìn nhau hơn hai mươi năm nhưng vẫn nhìn không chán.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Phó Chi Hành chậm rãi mở mắt, đầu tiên là nở nụ cười nhợt nhạt với tôi, sau đó dùng môi mổ chóp mũi tôi một cái, hỏi: “Nhìn anh làm gì?”

“Anh thấy đỡ hơn chút nào không?” Tôi hỏi.



“Ngủ một giấc thì khỏe hơn nhiều rồi.” Phó Chi Hành nói, giọng nói vẫn khàn khàn: “Có em ở bên cạnh anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”

Bệnh rồi vẫn còn tán tỉnh được, tôi cũng đành bó tay.

Trong phòng kéo rèm, ánh chiều tà dịu nhẹ len lỏi vào, phủ lên mặt đất một màu vàng ấm áp. Hơi thở của Phó Chi Hành phả lên da tôi giống như có một vật nhỏ đang dùng cái đuôi xù lông vẫy vẫy bên mặt tôi.

Tôi ngứa ngáy, quay mặt nói: “Uống thuốc nhé.”

Phó Chi Hành ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”

Tôi xuống lầu lấy thuốc, tiện thể tìm chút nguyên liệu nấu canh cho bữa tối, lúc trở về phòng thì Phó Chi Hành đã dậy, đang ngồi dựa vào đầu giường cầm di động xem video.

Tiếng đàn dương cầm quen thuộc phát ra, tôi nhíu mày hỏi: “Sao anh lại xem cái này?”

“Đúng lúc anh vừa lướt thấy thôi.” Hn nói.

Vẻ mặt Phó Chi Hành rất bình thản, ngữ khí cũng bình thường, tôi đặt cốc nước xuống nhìn thoáng qua, trên màn hình là một cái tiêu đề cực kỳ khoa trương.

“Bình luận đều nói hai người rất xứng đôi.” Phó Chi Hành bình thản nói.

Tôi có thể nghe thấy sự chua xót trong giọng nói mà Phó Chi Hành đang cố đè nén, bình tĩnh mỉm cười nói tiếp: “Anh và ngôi sao mới nổi này chụp ảnh chung mọi người cũng bình luận nói rất xứng đôi.”

Phó Chi Hành ngẩng đầu nhìn tôi, hé miệng không nói gì.

“Mấy thứ trên mạng chỉ nên xem thôi, ngày mai bọn họ sẽ quên mất hôm nay đã nói gì ngay ấy mà.” Tôi nói: “Nhớ uống thuốc.”

Phó Chi Hành đặt di động xuống: “…Ừm.”

Tôi và Phó Chi Hành không thể hoàn toàn ném hết công việc sang một bên, chúng tôi nghỉ ngơi ở nhà một ngày, ngày hôm sau đã phải quay trở lại công ty.

Gần đây một họa sĩ thường xuyên hợp tác với công ty đang kiện cáo vì vấn đề bản quyền. Lão tiên sinh đã có tuổi, mấy chục năm nay rất ít khi nhúng tay vào những việc vặt vãnh như thế này, việc lần này ảnh hưởng đến lợi ích của toàn công ty nên bộ phận pháp lý cũng đã trực tiếp tham gia, mấy ngày nay đang liên hệ với văn phòng luật sư chuyên nghiệp.

Hôm nay tôi vừa đến công ty thì trợ lý nói công ty tốt nhất về vấn đề sở hữu trí tuệ trong nước đã tiếp nhận vụ việc, buổi chiều luật sư sẽ đến tìm hiểu vụ việc và gặp mặt trợ lý của lão tiên sinh để trao đổi.

“Được, mọi người tự sắp xếp đi.” Tôi nói.

“Hai giờ chiều nay có một cuộc họp online, trước khi buổi họp diễn ra mười phút tôi sẽ đến nhắc nhở ngài.” Trợ lý nói tiếp.

“Được.”

Sau khi trợ lý rời đi tôi lật xem tài liệu cậu ta mang đến, thành tích cá nhân của luật sư trong lý lịch rất xuất sắc nên xem ra tôi cũng không cần phải lo lắng gì nhiều. Lật trang bìa nhìn thấy tên văn phòng luật sư tôi cảm thấy rất quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Buổi chiều đang họp thì tôi chợt nhớ ra, đây hình như là văn phòng luật mà lúc trước Thẩm Nam Tự có nhắc đến, nói sau khi khai giảng cậu ta sẽ đến đó thực tập.

Nhưng cũng chỉ là nhớ đến mà thôi, tôi cũng không quá để ý. Sau khi cuộc họp kết thúc trợ lý thông báo luật sư đã đến, họa sĩ cũng đích thân đến đây, hỏi tôi có cần qua đó xem tình hình không.

“Nếu ông Phương đã đích thân đến thì chúng ta cũng nên qua đó đi.” Tôi nói.

Bên ngoài phòng tiếp khách, xuyên qua tấm kính của cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong. Lão tiên sinh và luật sư đang ngồi trên sofa nói chuyện với nhau, trợ lý của họ ngồi một bên đang ghi chép lại và sắp xếp tài liệu.

Mà trợ lý luật sư mang đến không ai khác, chính là Thẩm Nam Tự.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, tôi dừng bước một chút, hỏi trợ lý: “Các văn phòng luật sư trong nước đều thân thiện với người mới như vậy à, ngay cả thực tập sinh cũng có thể dẫn theo để đàm phán.”

Trợ lý tất nhiên cũng nhận ra Thẩm Nam Tự, nghĩ rằng tôi ám chỉ họ tìm người làm việc không chuyên nghiệp nên sợ hãi sờ tóc nói: “Ặc, cái đó…”

Người ở bên trong dường như cảm nhận được gì đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua bên này. Tôi bắt gặp ánh mắt Thẩm Nam Tự, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta trở nên dịu đi như tuyết tan đầu xuân, nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn tôi.

Nhưng sau đó cậu ta lập tức thu hồi ánh mắt tiếp tục tập trung vào công việc của mình. Tôi quay đầu nhìn trợ lý đang căng thẳng, nói: “Không có việc gì đâu, vào thôi.”