Chương 8

Trên người Phó Chi Hành có hơi lạnh nên hắn không ôm tôi ngay lập tức mà nhéo mặt tôi nói: “Chờ anh đi tắm trước đã.”

“Ừm, đi đi.” Tôi nói.

Trong lúc chờ Phó Chi Hành, tôi vắt cho mình một ly nước cam, nhân tiện pha cho hắn một ly nước chanh. Sau đó tôi lấy điện thoại ra, lại thấy tin nhắn của Con Thỏ:

[Anh đang làm gì?]

Tôi bất giác cau mày, không trả lời lại.

Phó Chi Hành bước ra, vừa đi đến bàn ăn vừa lau tóc. Chiếc nhẫn đã trở lại ngón giữa, hắn kéo ghế ngồi xuống, nhìn tôi cười tủm tỉm: “Có nhớ anh không?”

“…Không.” Tôi nói.

“Bạn học Thời Lộ ngày càng quá đáng” Hắn giả bộ tức giận, “Dỗ dành anh cũng không được à?”

“Không cần thiết.” Tôi bất đắc dĩ nói, “Sao anh quay về mà không nói trước với em một tiếng?”

Từ trước đến nay Phó Chi Hành nói dối chưa bao giờ phải suy nghĩ, “Muốn cho em niềm vui bất ngờ mà.”

Nói xong hắn bưng ly nước chanh trên bàn lên uống một hớp lớn, thỏa mãn thở dài, lười biếng dựa vào ghế nói: “Ở nhà đúng là vẫn thoải mái hơn.”

Tôi không khỏi lo lắng vì sự bất cẩn của hắn, muộn như vậy ở bên ngoài bị người khác chụp được, thế mà cũng không phát hiện ra. Lỡ như hôm nào xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tôi đây chưa lập gia đình đã phải góa bụa sao?

Tôi suy nghĩ một lát, cầm điện thoại lên ấn mở bức ảnh mà Con Thỏ gửi tới, đẩy tới trước mặt hắn, hỏi: “Thật sự là vì muốn cho em niềm vui bất ngờ à?”

Phó Chi Hành nhìn kỹ bức ảnh, sau đó hơi nhíu nhíu mày, đang muốn cầm điện thoại thì tôi lại rút về.

“Đây là người mà anh nói…” Tôi suy nghĩ một lúc hỏi, “Khó theo đuổi?”

Phó Chi Hành không nói có hay là không mà là nhìn tôi bằng sắc mặt phức tạp, “Em tìm người theo dõi anh à?”

“?” Tôi không biết vì sao hắn nhận định như vậy, kiên nhẫn giải thích nói, “Không phải, một người không quen biết gửi cho em. Vấn đề là, anh thậm chí còn không phát hiện ra mình đang bị chụp lén. Chi Hành, có phải anh đang quá không cẩn thận không?”

Nghe tôi nói như vậy, nét mặt Phó Chi Hành dần dần trở lại dáng vẻ sao cũng được, nhún vai nói: “Chụp thì chụp, đâu phải em không biết.”

“Em biết là một chuyện, người khác biết là một chuyện khác.” Tôi nói.

“…” Phó Chi Hành há miệng muốn nói lại thôi, hồi lâu hắn thở dài, bất đắc dĩ nói, “Sau này anh sẽ chú ý.”

Hắn đã nói như vậy tôi cũng không biết nói lại cái gì. Hơn nữa nhìn hắn hẳn là cũng rất mệt mỏi, lúc này không thích hợp thảo luận chuyện nghiêm túc. Thế là tôi thay đổi giọng điệu thoải mái hơn, nói: ‘Chim Sẻ Nhỏ trước kia đâu, không thích nữa?”

“Thích…?” Phó Chi Hành nghe được chữ này, khẽ cười một tiếng, “Chưa tới mức thích, chơi đùa mà thôi.”

Tôi đưa mắt sang màn hình di động, “Đây cũng vậy?”

Phó Chi Hành ngẩng đầu nhìn sang, nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe môi, “Trừ em ra, ai cũng vậy.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tôi không để lời nói của hắn trong lòng, nhìn xuống thiếu niên trong màn hình, hỏi: “Cậu ta tên gì?”

Tôi tưởng là Phó Chi Hành lại nói cho tôi biết một biệt danh chó con mèo con gì kia, không ngờ rằng hắn nói thẳng tên đầy đủ: “Thẩm Nam Tự.”

Tôi gật đầu, thật ra cũng không quá quan tâm lắm, thuận miệng nói một câu “Tên không tệ.”

Nói xong tôi đứng dậy cầm hai ly nước để vào máy rửa bát, phất tay với Phó Chi Hành, “Đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”

“Thời Lộ.” Phó Chi Hành giữ chặt cổ tay của tôi.

Tôi cho là hắn muốn nói gì đó với mình nhưng khi quay đầu lại thấy hắn đang tiến lại gần một bước, chặn tầm nhìn của tôi bằng cơ thể của hắn.

Tôi tỏ vẻ khó hiểu, “Có chuyện gì vậy?”

Phó Chi Hành thấp giọng nói: “Nhiều ngày rồi không gặp, có chút nhớ em.”

Sau khi nói xong, dường như hắn nhớ đến bức ảnh, lại giải thích nói, “Anh vốn định trực tiếp về nhà…”

“Ồ.” Tôi gật đầu, “Không sao.”

Mặc kệ hắn buồn ngủ hay không, bây giờ tôi thật sự có chút muốn ngủ. Nhưng mà Phó Chi Hành dùng hết lực kéo tôi vào lòng, vòng tay qua eo tôi, nói: “Anh không muốn ngủ.”

“Đừng nghịch…” Tôi hơi giãy giụa nhưng không hề có tác dụng với hắn.

“Anh không biết sẽ có người nhàm chán đến mức chụp ảnh gửi cho em, đừng giận mà cục cưng.”

Miệng hắn thì nói vậy nhưng giọng nói lại không có chút áy náy nào. Ban đầu tôi không có không vui nhưng hắn như vậy lại khiến tôi có chút khó chịu, giọng nói không tự giác cũng lạnh đi.

“Phó Chi Hành,” Tôi nói nghiêm túc, “Đừng dỗ em như vậy. Em không phải mèo con chó con của anh.”

Nghe được câu này, Phó Chi Hành sững người một lúc, sau đó thả tôi ra, cúi đầu sờ sờ lên chóp mũi mình, nói: “Ý anh không phải như vậy.”

“Không có là được.” Tôi thoát khỏi vòng tay hắn, lui về sau một bước: “Anh hãy cẩn thận một chút, đừng có gây thêm phiền phức cho em.”

“Tiểu Lộ.”

“Rầm.” Tôi trở về phòng đóng cửa lại. Hôm nay Phó Chi Hành thức thời không theo vào mà ngoan ngoãn đi phòng cho khách.

Trên màn hình điện thoại không ngừng có tin nhắn mới. Dường như Con Thỏ vô cùng quan tâm tôi, cách một lúc lại hỏi tôi có ổn không.

Khung chat dày đặc làm tôi đau đầu không thôi, tôi cố ý nhắn: [Không ổn lắm, hài lòng chưa?]

Con Thỏ im lặng thật lâu, nhắn lại hai chữ: [Xin lỗi]

Tôi suy nghĩ một lúc, gửi một tin nhắn dài nhất từ trước đến nay cho cậu ta: [Bạn học, có một số việc không cần phải phức tạp như vậy. Với lại có thể cậu đã hiểu lầm, tôi không thể can thiệp vào những gì mà vị hôn phu của tôi làm. Cậu muốn ngăn hắn, tìm tôi cũng vô dụng.]

Lần này Con Thỏ im lặng càng lâu. Tôi cho là cậu ta sẽ không nhắn lại nữa, trên màn hình bỗng nhảy ra một tin: [Nhưng mà tôi không biết còn có thể làm gì khác.]

[Tôi nghĩ, cậu thích ai thì trực tiếp theo đuổi thì tốt hơn.] Tôi nói.



[Nhưng mà…]

[Anh ấy không thích tôi.]

[Anh ấy có lẽ thậm chí còn không biết tôi là ai.]

Trước đây không lâu còn nghĩa chính ngôn từ lên án Phó Chi Hành nɠɵạı ŧìиɧ, nháy mắt một cái nhắc đến người mình thích lại trở nên tội nghiệp. Tôi nhìn màn hình bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ thanh niên quả nhiên giỏi thay đổi.

Nhưng điều tôi không ngờ là con thỏ lại bắt đầu nghĩ cách để diệt trừ tình địch ngay cả trước bước “làm quen”. Đối với chuyện này tôi không thể nào hiểu được, cũng không có gì để nói, càng không có hứng thú làm cố vấn tình yêu cho cậu ta. Tôi đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ.

Nửa đêm, tôi đột nhiên bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy tên mẹ của Phó Chi Hành trên màn hình điện thoại.

“Alo bác gái ạ.” Tôi nhận điện thoại hỏi, “Có chuyện gì không ạ?”

“Lộ Lộ, Chi Hành có ở với con khong? Điện thoại của nó tắt máy.” Âm thanh của bác gái Phó nghe có chút lo lắng.

“Có ạ, có chuyện gì sao bác?”

“Bác Phó của con đột phát bệnh tim, vừa được đưa đi cấp cứu…”



Trong trí nhớ của tôi, từ trước đến nay cơ thể cha của Phó Chi Hành luôn rất tốt, chưa bao giờ mắc bệnh nghiêm trọng. Cho nên mãi đến khi tôi và Phó Chi Hành mặc quần áo ngồi vào trong xe, tôi vẫn đang cảm thấy hoảng hốt, giống như mình vừa mới nằm mơ.

“Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.” Phó Chi Hành dùng sức siết chặt tay tôi, an ủi.

“Ừm…” Tôi quay đầu nhìn hắn một cái, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.

Phó Chi Hành lái xe vừa nhanh vừa ổn định, hai mươi phút đã tới bệnh viện. Một mình bác gái Phó ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, cúi đầu mệt mỏi vùi mặt vào lòng bàn tay. Nghe được âm thanh bà ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt không trang điểm trông vô cùng hốc hác.

“Mẹ, thế nào rồi?” Phó Chi Hành bước tới hỏi.

Bác gái Phó lắc đầu, nói: “Mẹ không biết, vẫn còn đang phẫu thuật.”

Bệnh viện lúc nửa đêm yên tĩnh một cách kỳ lạ. Vài phút trôi qua, bác gái Phó đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Chi Hành.”

Phó Chi Hành quay đầu lại: “Sao vậy mẹ?”

“Lần này bất kể cha của con có thể cứu được hay không…” Bác gái Phó hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Chúng ta đều cần phải giấu giếm hội đồng quản trị một khoảng thời gian. Trong lúc này, công ty cần con.”

Phó Chi Hành sửng sốt, sau đó mới hiểu ra ý là gì. Hắn cụp mắt, nhẹ nói: “Con hiểu rồi.”

Trước kia Phó Chi Hành chưa bao giờ chủ động quản lý công việc của gia đình và công ty. Hắn không quan tâm và cũng không cần thiết. Nhưng chúng tôi đều biết rằng một ngày nào đó, đó sẽ là trách nhiệm của hắn.

“Lúc bắt đầu sẽ có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào con.” Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo của bệnh viện, bác gái Phó nhìn Phó Chi Hành, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nói, “Đừng để mẹ thất vọng.”