Chương 22: Ma cà rồng xuất hiện (1)

Cuộc điện thoại của Lý Hoài Nhân phá hỏng kế hoạch của hai người. Vụ án bình thường bọn họ sẽ không làm phiền Du Kinh, nhưng vụ án này rõ ràng không bình thường.

Bởi vì khi được phát hiện, thi thể bị cắt động mạch chủ, máu chảy khô, trên mặt đất lại không hề có vết máu.

Khi hai người tới hiện trường, đường băng giới nghiêm của cảnh sát đã cách

ly đám đông ra xa, bên trong có cảnh sát đang tìm hiểu hiện trường.

La Bích cảm thấy có chút khó chịu, người chết là một cô gái đang tuổi hoa, chính cô vừa mới có được tình yêu, còn nơi này lại có người vì lỗi lầm

của người khác mà kết thúc cuộc đời.

Ba người chia nhau vòng quanh những nơi khác nhau quan sát một lần.

Du Kinh đang ngồi xổm xuống nghiêm túc nhìn thi thể thì cục trưởng đi tới.

“Du Kinh, có phát hiện gì không?” Cục trưởng cau mày hỏi.

Du Kinh không nói gì.

“Vụ này đã bị truyền tin ra ngoài, chúng ta nhất định phải nhanh chóng bắt

được hung thủ.” Cục trưởng nghĩ tới hôm nay nhận được điện thoại báo án, khi ông nhanh chóng tới hiện trường, có thể nói là truyền thông cũng

theo đó mà đến, hoàn toàn không cách nào ngăn cản.

“Lát nữa về cục cảnh sát họp thảo luận, cục trưởng yêu cầu.” Sau khi cục

trưởng đi, Lý Hoài Nhân chờ lúc Du Kinh im lặng suy nghĩ mới đi lên nói.

“Đi thôi.” Du Kinh kéo La Bích ở bên cạnh đang nghiên cứu cái gì đứng dậy.

Vụ án lần này được truyền thông xưng là – Ma cà rồng xuất hiện.

Lúc xế chiều, báo chí mới phát hành còn nóng hổi đã bị tranh nhau mua hết.

Trong thành phố này, có ai không quan tâm tới sinh mạng của bản thân?

Cục trưởng ngồi trên ghế cau mày đọc miêu tả của báo chí. Những lời nói

khoa trương này – cái gì mà Ma cà rồng hút sạch máu nạn nhân, một giọt

không thừa, thủ đoạn gây án nhuần nhuyễn, hiện trường không có dấu vết

bị phá cửa… toàn bộ là những lời dối trá chưa được chứng thực.

“Mấy tờ báo này xuất bản chỉ khiến lòng người lo sợ.” Lý Hoài Nhân lo lắng nói, “Áp lực từ dân chúng vào chúng ta sẽ càng lớn.”

“Bắt đầu nói về vụ án đi, Du Kinh, các cậu có phát hiện gì không?”

Du Kinh nhìn thoáng qua La Bích, La Bích đặt những tư liệu mới thu thập được dưới máy chiếu.

“Nạn nhân Ngũ Nhạc Vĩnh, 20 tuổi, là một sinh viên. Thời gian tử vong từ 1

đến 3 giờ sáng, sáng sớm hôm nay được bạn cùng phòng vừa trở về phát

hiện rồi báo cảnh sát.”

“Trải qua pháp y giám định, vết thương trí mạng của nạn nhân là vết cắt ở

động mạch chủ, mất máu tới chết, mà tại chỗ ở không phát hiện một lượng

máu lớn, tạm thời suy đoán là hung thủ đã lấy máu của người chết đi.

Toàn thân không còn vết thương nào khác. Đáng lưu ý là, pháp y nói,

người thường sẽ không hạ một dao lưu loát chuẩn xác như vậy, dựa vào vết thương có thể thấy là do dao phẫu thuật tạo thành, hung thủ có kiến

thức nhất định về giải phẫu. Mặt khác, trong cơ thể nạn nhân có thành

phần thuốc tê, hoài nghi là hung thủ đã tiến hành gây tê trước khi ra

tay.”

“Căn cứ vào điều tra của chúng ta, nạn nhân không kết thù kết oán gì, tính

tình lạc quan phóng khoáng. Nạn nhân cùng một người bạn cùng lớp thuê

phòng trọ ở ngoài để tiện đi làm thêm. Hai người làm chung một công

việc, ca làm khác nhau, hôm qua sau khi giao ban, nạn nhân một mình trở

về nhà trọ và bị gϊếŧ.”

La Bích báo cáo một cách ngay ngắn rõ ràng những chứng cứ chính xác, nói xong liền trở về chỗ của mình ngồi xuống.

Du Kinh đứng lên, “Tin tức về hung thủ không nhiều lắm.”

“Thứ nhất, hung thủ dùng một nhát dao lấy mạng, thủ pháp rất thạo, không

loại trừ khả năng hung thủ có nghề nghiệp liên quan đến y học. Thứ hai,

hung thủ gϊếŧ người rồi lấy máu của nạn nhân, rất rõ ràng hắn có nhu cầu đặc biệt với máu người. Thứ ba, đây vốn là lần đầu tiên trong nhiều năm qua xuất hiện vụ án thế này, hung thủ lần đầu tiên gây án, thế nhưng

theo lý mà nói, hung thủ có một nhu cầu không thể kiềm chế với máu

người, nếu không hắn sẽ không điên cuồng đến mức gϊếŧ người lấy máu.

Điều này chứng tỏ hoàn cảnh làm việc của hắn dễ tiếp cận với máu người,

nên hắn còn chưa đến mức nhìn thấy máu là mất hết lý trí.”

“Hiện trường rất sạch sẽ, rất có thể hung thủ đã theo nạn nhân về đến nhà,

trực tiếp sát hại. Xung quanh không có camera, hung thủ đã tìm hiểu từ

trước. Hung thủ suy tính cặn kẽ, tính cách bình tĩnh, điều này rất phù

hợp với tính cách của một bác sĩ. Hung thủ cũng không thể cầm một lượng

máu lớn như thế đi trên đường, nhất định sẽ có phương tiện giao thông.

Là một chiếc xe hơi, dừng ở khu vực không có camera, nói rõ hắn có khả

năng kinh tế nhất định.”

“Cho nên tổng hợp lại cho ra kết luận, có thể điều tra gần đây trong thành

phố có bệnh viện nào nghiêm cấm ra vào kho máu, sàng lọc danh sách bác

sĩ ở đó một lần, đặc biệt là những người gần đây tạm rời cương vị công

tác.”

“Vì sao không phải nhân viên quản lý kho máu hoặc người nào đó có thể tự do ra vào kho máu?” Có người đưa ra nghi vấn, “Vì sao nhất định phải là

bác sĩ? Hơn nữa, bác sĩ thú y cũng có thể sử dụng sao phẫu thuật, biết

vị trí động mạch chủ.”

“Hỏi rất hay. Tại sao phải là bác sĩ? Dựa theo tình hình cẳng thẳng của

ngành y tế thành phố hiện nay, áp lực của bác sĩ là rất lớn, nếu là bác

sĩ thú y hoặc nhân viên kho máu sẽ không chịu áp lực lớn như bác sĩ. Bác sĩ gặp nhiều sinh ly tử biệt, nếu đồng thời có người thân mắc bệnh về

máu không thể chữa trị, tinh thần của hắn rất dễ sụp đổ.”

“Không có tin tức gì nữa sao?” Cục trưởng cau mày, bệnh viện trong thành phố nhiều như vậy, bác sĩ càng đếm không hết.

“Có lẽ, hiện trường tiếp theo sẽ phát hiện được nhiều hơn.” Du Kinh cau mày đứng trước cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói.

“Anh nói, tên ma cà rồng kia sẽ tiếp tục gây án?” Anh chàng đẹp trai nhất

cục nghe vậy cau mày hỏi, “Lẽ nào chúng ta không thể làm gì sao?”

Du Kinh không trả lời, cả phòng họp chìm trong yên lặng.

Đúng vậy, không cách nào biết trước người bị hại kế tiếp sẽ là ai thì không

thể nào bảo vệ. Cục trưởng chỉ hạ lệnh xuống các bốt cảnh sát tăng cường tuần tra.

Nhìn đám người đi qua dưới ngọn đèn neon, có lẽ hung thủ đang trà trộn trong đó, cười nhìn mọi người, che dấu sự khát máu của bản thân.

Khi ba người tập trung trong căn nhà Du Kinh mới cải tạo đánh thông, Lý

Hoài Nhân rất ngạc nhiên. Sau đó anh nghĩ tới cái gì, nhìn về phía ngón

tay La Bích, quả nhiên! Nhẫn!

“Hai người kết hôn rồi!” Lý Hoài Nhân hét lên.

“Thì sao?” La Bích không hiểu vì sao Lý Hoài Nhân lại ngạc nhiên đến vậy.

Lý Hoài Nhân đương nhiên phải ngạc nhiên, hai người lúc nào cũng lạnh tanh trong mắt người khác, nhìn có vẻ không thể nào kết hôn nhất mà lại giấu mọi người lén lút kết hôn! Ngay cả người biết hai người nhiều năm như

anh cũng cảm thấy khó mà tin được với đôi vợ chồng gặp mấy ngày đã xác

định quan hệ yêu đương, yêu mấy tháng đã kết hôn này. Có điều sau này

anh lại cảm thấy những chuyện xảy ra với hai người này là rất bình

thường.

“Lẽ nào em có thai rồi?” Lý Hoài Nhân phun ra một câu khiến La Bích phun hết nước đang uống ra ngoài.

“Đương nhiên không phải!” La Bích lau cái bàn bị ướt, “Anh nghĩ đi đâu thế.”

“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Du Kinh từ phía sau đi tới, cầm khăn tay vừa lau mặt cho La Bích vừa trách cứ.

Thực ra anh cũng nghe được câu nói kia của Lý Hoài Nhân, nhưng anh không nói gì, chỉ nói một câu, “Tới phòng làm việc.”

“Có phát hiện gì sao?” La Bích đeo dép theo anh vào phòng.

“Vì sao hung thủ còn có thể tiếp tục gây án?” Du Kinh vào phòng rồi ném ra một vấn đề.

Hai người bừng tỉnh, đang thử bọn họ đây mà.

Lý Hoài Nhân suy nghĩ một lát rồi nói, “Anh đã nói hung thủ có nhu cầu đặc biệt về máu. Nếu còn gây án có lẽ vì chưa đủ máu chăng?”

“Ừ.” Du Kinh khoanh hai tay trước ngực đứng trước tấm bảng trắng.

“Nơi này có rất nhiều nghi vấn.” Du Kinh chỉ lên bảng, “Thứ nhất, tại sao

lại chọn nữ sinh độ tuổi này, ngẫu nhiên hay cố ý? Thứ hai, hung thủ

tiêm thuốc tê rồi mới sát hại, trong lòng hắn mơ hồ không muốn để nạn

nhân đau đớn mà chết, điều này chứng minh cái gì? Thứ ba, làm thế nào

hắn theo nạn nhân vào nhà?”

“Cho nên anh đang chờ hắn ra tay một lần nữa.” La Bích đề xuất ý kiến, “Trên tinh thần, nếu đột nhiên ỷ lại vào máu người, nhất định xunh quanh hắn

có người, rất có thể là bố mẹ hoặc người thân, mắc bệnh về máu kích

thích hắn. Ban đầu hắn vẫn kiềm chế tâm lý “mình cũng có bệnh về máu

này” xuất hiện, thế nhưng có thể người mắc bệnh đã chết, dẫn tới tinh

thần sụp đổ, khiến hắn rơi vào tuần hoàn cái chết, do đó mới có bi kịch

hôm nay.”

“Không sai, nhưng vừa rồi tất cả bệnh viện đã báo cáo, có người mắc bệnh về

máu nhưng đều không nghiêm trọng tới mức tử vong.” Du Kinh ấn chân mày

nói, “Một đầu mối đã đứt. Hiện nay chúng ta chỉ có thể chờ cục cảnh sát

sàng lọc ra người, hoặc chờ một người chết.”

Năm ngày tiếp theo gió êm sóng lặng. Kết quả sàng lọc của cục cảnh sát

không quá lạc quan, vì thành phố này từ bệnh viện lớn đến bệnh viện nhỏ

đều có nhiều hay ít bác sĩ bất mãn về lương hoặc cố gắng không thành

công mà từ chức hoặc tìm công việc khác. Điều này gây khó dễ cho công

tác của cảnh sát.

Mấy ngày nay hung thủ không gây án, mọi người bắt đầu quên đi chuyện này,

bởi chuyện củi gạo dầu muối quan trong hơn cả ngày sợ hãi.

Hiểu Ngọc vừa tan tầm, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, sắp 11 giờ. Ngoài

trời đang mưa to, Hiểu Ngọc nhíu mày, cô rất ghét thời tiết thế này, bởi vì mưa sẽ rất dễ ướt quần áo, về nhà sẽ bẩn sàn nhà. Cách nhà trọ còn

khoảng 5 phút đi bộ, Hiểu Ngọc thấy một người đàn ông mặc quần bò áo

ngắn tay, lưng đeo một cái ba lô, dáng người cao ráo và bắp thịt rắn

chắc thu hút ánh mắt cô.

Anh ta không có ô, chạy dưới trời mưa to, nước bùn bắn lên làm ướt giày và

ống quần của anh ta. Có vẻ chạy đã mệt rồi, anh ta dừng lại ở dưới lầu

một khu dân cư, đèn đường chiếu vào gương mặt anh ta, Hiểu Ngọc rất ngạc nhiên, trời ạ, anh chàng này đẹp trai quá đi. Hiểu Ngọc nghĩ, còn nam

tính, đẹp trai hơn cả nam sinh nổi tiếng trong trường cô.

Dường như anh ta đang rất vội, luôn xem đồng hồ, lại nhìn trời mưa to bên

ngoài. Hiểu Ngọc đi tới, chủ động hỏi, “Không ngại đi chung ô với em

chứ?”

Anh ta có vẻ ngượng ngùng, “Không cần, mưa quá to, cô cũng sẽ bị ướt.”

Hiểu Ngọc cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm bất ngờ của anh ta, “Không sao, em ở ngay phía trước, anh muốn đi đâu?”

“Xe của tôi cũng đỗ ở đằng trước, vậy làm phiền cô.” Người đàn ông có vẻ

không muốn làm kiêu nữa, ngược lại đưa tay nhận lấy cái ô trong tay cô

gái.

Hơi thở của người đàn ông cao lớn bao trùm Hiểu Ngọc, Hiểu Ngọc nhìn bản

thân không ướt một sợi tóc, lại nhìn bên vai kia của anh ta còn đang

hứng mưa, bởi vì anh ta đã nghiêng ô sang chỗ cô.

Đi tới gần xe của người đàn ông, anh ta nói, “Xe của tôi ở đây.”

“Sao anh lại đỗ ở chỗ vắng vẻ thế này?”

“Bên ngoài quá nhiều xe, tôi không tìm được chỗ đỗ, hơn nữa nơi này đỗ xe

không mất phí, chỉ phải đi bộ xa chút thôi.” Người đàn ông cười cười,

gãi mái tóc lộn xộn.

“Cũng đúng, bây giờ quá nhiều xe, không tìm được chỗ đỗ xe ở đâu.” Hiểu Ngọc

phụ họa, có phần không nỡ chia tay với người đàn ông này.

Đột nhiên bàn tay đang mở cửa xe dừng lại, anh ta ôm bụng.

“Anh làm sao vậy?” Hiểu Ngọc quan tâm hỏi.

“Không có gì, có lẽ tối nay ăn linh tinh thôi.”

“Có cần… anh tạm thời về nhà em giải quyết đi?”

“Không cần, làm phiền người nhà cô sẽ không tốt. Tôi không sao.”

“Nào có người nhà đâu, em không phải người địa phương, em chỉ thuê phòng ở một mình thôi.”

“Như thế này… có phải không tốt lắm không?”

“Em còn không ngại anh ngại cái gì?” Hiểu Ngọc phóng khoáng nói.

“Vậy… được rồi.” Người đàn ông khóa xe, lại cầm lấy chiếc ô trong tay Hiểu

Ngọc, chậm rãi nhếch khóe môi nở nụ cười trong bóng đêm.