Chương 19.2

Nói đúng hơn, Giang Nhu thậm chí còn không mở cửa cho anh, hoàn toàn không cho anh cơ hội xin lỗi.

Giang Phàm thật sự không có biện pháp, hôm nay anh đến trung tâm thương mại dạo một vòng cửa hàng trang sức của nhãn hiệu Giang Nhu yêu thích, mua chiếc vòng cổ vừa ra mắt thị trường mà cô đã nhìn trúng.

Dự định tặng cho Giang Nhu để xin lỗi.

Nhưng vấn đề lướn nhất của anh bây giờ là không thể liên lạc được với Giang Nhu.

Cô gái kia đã đem anh kéo vào danh sách đen, anh cả đã dặn dò Giang Phàm nên hạn chế đến nhà chú hai quấy rầy.

Giang Phàm rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Hai ngày nay tâm tình đều không được tốt, cũng đã chia tay với cô bạn gái kia.

Dù sao cũng chỉ là vui đùa mà thôi, anh nhìn thấy bọn họ có nhan sắc và vóc dáng, bọn họ thấy anh có tiền và năng lực, chả sao cả.

Cùng đường bí lối Giang Phàm đành phải tìm tới Ôn Noãn nhờ giúp đỡ.

Suy cho cùng Giang Nhu rất thích Ôn Noãn, nếu Ôn Noãn gọi điện cho cô và mời cô tới nhà chơi, Giang Nhu hẳn là sẽ không từ chối.

Ôn Noãn nghe xong lời thỉnh cầu của anh, suy nghĩ một lát sau đó đồng ý giúp đỡ.

Giang Phàm báo cho cô số di động của Giang Nhu, Ôn Noãn gọi điện và bên kia nhấc máy.

Nghe thấy giọng nói của Ôn Noãn, Giang Nhu ngay lập tức trở nên thích thú.

Sau đó do Giang Phàm ở bên cạnh nháy mắt, vẫn luôn khoa tay múa chân, Ôn Noãn đã mời Giang Nhu đến nhà làm khách.

Lấy lý do Giang Yến đi công tác, một mình cô ở nhà buồn chán.

Quả nhiên Giang Nhu đồng ý với Ôn Noãn ngay lập tức, chỉ một giờ sau cô ấy đã đến.

Còn mang không ít quà đến cho Ôn Noãn.

“Chị dâu, nếu trước đó chị nói dọn vào ở rồi thì em đã có thể sớm đến đây chơi!”

“Anh cả cũng thật là, bản thân phải đi công tác, để chị ở nhà một mình buồn chán, cũng không biết thông báo một tiếng để em đến đây với chị!”

Giang Nhu trách móc Giang Yến một trận, sau đó lại mỉm cười với Ôn Noãn, rất nhanh đã thay đổi cảm xúc.

Ôn Noãn muốn biện hộ cho Giang Yến, Giang Nhu cũng không cho cô cơ hội.

Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, không phải Giang Yến không cho Giang Nhu đến đây với cô, chỉ là biết cô thích yên tĩnh nên tạm thời không thông báo cho Giang Nhu.

Lúc Giang Nhu vào cửa, Ôn Noãn và Giang Phàm đều ở phòng khách dưới tầng.

Thậm chí Giang Phàm còn đích thân đến trước hiên nhà đón cô.

Kết quả cô gái không thèm nhìn đến anh, xách theo túi quà lướt qua anh, đến thẳng chỗ Ôn Noãn.

Sau đó, cô lại lôi kéo Ôn Noãn lên lầu, hai người vào phòng nói chuyện riêng, hoàn toàn không để ý đến Giang Phàm.

Toàn bộ quá trình Ôn Noãn đều cảm thấy mình như khối nhân của chiếc bánh quy.

Bị kẹp giữa Giang Nhu và Giang Phàm, muốn trở thành người hòa giải, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Bởi vì ngọn nguồn sự tình Ôn Noãn cũng không nắm rõ.

Giang Nhu không muốn để ý đến Giang Phàm, vì vậy hai người đi thẳng vào phòng ngủ của Ôn Noãn và Giang Yến.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Giang Nhu bước vào phòng ngủ của Giang Yến.

Sau khi đóng cửa, cô gái đánh giá sơ lược về cách trang trí trong phòng, cuối cùng đưa ra kết luận, trước khi kết hôn cùng Ôn Noãn thì anh trai cô tuyệt đối không có bạn gái!

“Vừa nhìn vào đã thấy phong cách cấm dục, lạnh lẽo đến mức không một người phụ nữ nào trên đời này thích nó!”

Giang Nhu phàn nàn, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc bên kia.

Vừa mới ngồi xuống, Giang Nhu đã nghe thấy Ôn Noãn đáp lại.

“Nó rất phù hợp với khí chất của anh Giang, rất tốt!”

“Biết rồi, ông xã của chị là không nói được không nói được, chưa kể đến mắt thẩm mỹ của anh ấy đấy!”

Giang Nhu tươi cười xinh đẹp.

Nếu so sanh với cô, Ôn Noãn dè dặt như làm khách.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn nói với Giang Nhu việc Giang Phàm nhờ cô giúp đỡ.

Cô không muốn giấu giếm Giang Nhu, nếu không trong lòng cô sẽ bất an khó chịu.

“Giang Phàm đã mua cho em một món quà, có thể thấy được anh ấy thật lòng muốn tạ lỗi với em!”

Ôn Noãn muốn giúp đỡ nhưng cũng chỉ có thể nói đến đây, chủ yếu là không có lời nào để nói, muốn nói vài lời tốt đẹp giúp Giang Phàm cũng không biết phải nói thế nào.

“Chị dâu, nếu em nói căn bản em không hề động vào bạn gái của anh ấy, chị có tin không?”

“Là cô ta tự mình té ngã, kỹ thuật diễn xuất kém cỏi như vậy nhưng tên ngốc Giang Phàm kia vẫn tin!”

Nhắc tới chuyện này, Giang Nhu liền giận sôi máu.

Trong toàn bộ giới thượng lưu của thành phố S, ai mà không biết nhị thiếu gia Giang Phàm phong lưu nhưng ngây thơ?

Nói anh phong lưu bởi vì oanh oanh yến yến bên người anh chưa bao giờ dứt, tuần suất thay đổi bạn gái so với tần suất của những cơn mưa xuân thu ở thành phố S chẳng kém bao nhiêu.

Còn về sự ngây thơ, những người bạn gái đã từng kết giao với anh đã đưa ra ý kiến thống nhất như vậy.

Bởi vì một người đàn ông ong bướm như Giang Phàm lại tin trên thế giới này vẫn còn tồn tại tình yêu đích thực.

Thật buồn cười.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản các cô gái nuôi ý định muốn bò lên giường của anh ấy.

So sánh với Giang Yến, một người có nhan sắc lại có tiền, mặc dù anh có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng rất chung thủy trong mối quan hệ yêu đương, anh ấy sẽ không bao giờ làm loạn với cô gái khác khi đã có bạn gái.

Đương nhiều, điều quan trọng nhất là, các cô gái kia rất hài lòng với biểu hiện trên giường của anh ấy.

Tất cả những điều này Giang Nhu điều biết.

Mặc dù những năm qua cô sống ở nước ngoài, nhưng tin đồn về Giang Phàm, một điều cũng chưa từng bỏ sót.

Rõ ràng từng việc từng việc đều khiến trái tim cô vỡ nát, nhưng vẫn không kiềm chế được muốn biết mọi thứ về anh.

Dần dần, Giang Nhu đã quen với những tai tiếng của Giang Phàm, cũng học được cách chỉ nhìn đến những thứ bản thân muốn thấy.

Trước khi Giang Nhu trở về nước, trong vòng nửa năm qua Giang Phàm không có bạn gái.

Kết quả là cô quay lại không lâu, anh lại bắt đầu.

Người bạn gái đang hẹn hò lần này có lẽ đã lầm tưởng Giang Nhu là một trong số các cô gái theo đuổi Giang Phàm, cho nên mới diễn cảnh khổ nhục kế trong văn phòng của anh.

Lúc đó Giang Nhu đã cười trong sự giận dữ, không phải tức giận cô gái đã vu oan hãm hại mình.

Mà tức giận vì tên ngốc Giang Phàm đó lại có thể tin những chuyện ma quỷ của cô ta!

Ôn Noãn ở bên cạnh lắng nghe những lời buộc tội của Giang Nhu, ôm cánh tay, thỉnh thoảng lại xoa xoa một chút.

Cô càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhất thời không để ý, đã buộc miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.

“Mâu thuẫn của hai người rất giống các cặp đôi đang yêu nhau!”

Nếu Ôn Noãn không biết mối quan hệ giữa Giang Phàm và Giang Nhu, thì bây giờ cô đã hiểu lầm họ là một cặp rồi.

Cảm giác quen thuộc quá mạnh liệt.

Ôn Noãn vốn là người nói vô tình, nhưng Giang Nhu lại là người nghe có ý.

Trong chớp mắt có một loại đau khổ như hàng vạn mũi tên xuyên qua trái tim, cô rơi vào im lặng kéo dài.

Khi Ôn Noãn nhận ra điều gì đó kỳ lạ, căn phòng đã im lặng được ba đến năm phút.

Mà Giang Nhu đang ngồi trên ghế lúc này lại cúi đầu, hai tay gắt gao siết chặt vào đùi, đôi vai kẽ run nhè nhẹ.

“Giang Nhu…….”

Ôn Noãn nhẹ giọng gọi cô, nhưng Giang Nhu không đáp lại.

Cô không còn cách nào khác đành phải bước tới, ngồi xổm trước mặt cô gái xem xét tình hình.

Ôn Noãn sau khi nhìn thấy thì chết sững tại chỗ, cô hoảng sợ vì Giang Nhu đang khóc, hai vệt nước lăn dài trên má, đôi môi bị cắn chặt cùng đôi mắt đỏ hoe.

Phải mất một lúc lâu sau đó cô mới nhận thức được là Giang Nhu đang khóc, cắn chặt môi khóc không thành tiếng.

Sau vài giây sửng sốt, Ôn Noãn không biết phải làm sao.

Cô không biết vì sao Giang Nhu lại khóc, cô nhanh chóng đứng dậy lấy khăn giấy cho cô ấy.

“Có phải tôi đã nói sai gì rồi không….. Thật xin lỗi, thật xin lỗi…!”

“Em đừng khóc được không?”

Ôn Noãn bối rối, suýt chút nữa đã mở cửa gọi Giang Phàm vào.

Trong lòng đầy áy náy, nhưng không biết rốt cuộc bản thân vừa rồi đã nói sai điều gì.

Hay cô đã làm sai điều gì……

Nhìn thấy Ôn Noãn hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, trên trán còn rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Giang Nhu cũng không khóc nữa, lấy khăn giấy lung tung lau nước mắt, đến khi buông môi ra, cô mới phát hiện mình đã khóc rất nhiều.

Ngay cả giọng nói cũng mang theo giọng mũi và nức nở.

“Không phải chị sai….chị đừng lo lắng!”

Giang Nhu lau nước mắt xong, đem khăn giấy ném vào thùng rác.

Nhưng thấy Ôn Noãn vẫn còn ngồi xổm trước mặt nhìn cô, vẻ hoảng loạn trên mặt đã giảm đi không ít.

“Chỗ này vẫn còn dính khăn giấy……”

Ôn Noãn duỗi tay chỉ chỉ vào nơi gần mũi Giang Nhu.

Người vốn dĩ đang rất thương tâm là Giang Nhu đã nín khóc mỉm cười.

“Chị mau lấy xuống giúp em!”

Nói xong, cô cúi người đưa giương mặt đầy nước mắt đến gần Ôn Noãn.

Tuy rằng không nghe được một lời an ủi nào từ miệng của cô, nhưng không hiểu sao trái tim Giang Nhu lại cảm thấy thật ấm áp, dần dần thông suốt và bình tĩnh lại.

Ôn Noãn xoa xoa mẩu khăn giấy bám trên mặt cô, thấy cô cười, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi không giỏi an ủi người khác, cũng không biết cách nói chuyện!”

“Nếu có điều gì sai sót em hãy nói với tôi, tôi có thể sửa!”

“Em đừng khóc, trông rất xấu!”

Giang Nhu lại cười, bổ nhào lên vai Ôn Noãn ôm lấy cô.

Nổi chua xót trong lòng cuồn cuộn dâng trào, nhưng lần này cô không khóc.

“Noãn Noãn, chị có biết vì sao em vẫn luôn không gọi Giang Phàm là anh hai không?”

Ôn Noãn bị cô gái ôm vào lòng, nhất thời không thể đẩy cô ra, chỉ có thể tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, chịu đựng sức nặng của Giang Nhu đè lên người.

Còn phải suy nghĩ vấn đề của cô ấy.

“Vì sao?”

Rõ ràng Giang Nhu rất sản khoái một tiếng lại một tiếng gọi Giang Yến là “anh cả”.

Nhưng cô luôn gọi tên Giang Phàm, chưa từng gọi anh hai.

Cẩn thận nghĩ lại thật sự rất kỳ lạ.

Nhưng Ôn Noãn nghìn lần không nghĩ tới, lý do thật sự lại cẩu huyết như vậy.

“Em thích anh ấy!”

Giang Nhu đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Giọng nói nặng nề vang lên bên tai Ôn Noãn, cô hít hít cái mũi, trước khi Ôn Noãn hiểu lầm liền giải thích.

“Chị đừng nghĩ nhiều, em và anh ấy không phải anh em ruột thịt.”

“Bọn em một chút quan hệ huyết thống cũng không có!”

Nghe Giang Nhu nói, rốt cuộc Ôn Noãn cũng có thể thả lỏng.

Đợi Ôn Noãn đứng lên, cô gái mới nói tiếp.

“Cha của em, cũng chính là người trong miệng anh cả bọn họ vẫn gọi chú hai, ông ấy kỳ thật là được ông nội nhận nuôi.”

“Chuyện này trong nhà chúng ta cũng không phải là bí mật gì, những người giúp việc có tuổi bên nhà cũ đều biết chuyện này.”

Cho nên Giang Nhu mới dám đem Giang Phàm đặt ở trong lòng nhiều năm như vậy.

Cô thích anh, may mắn là bọn họ không cùng huyết thống, cũng không chung hộ khẩu.

Ôn Noãn đứng trước mặt Giang Nhu, biểu cảm như bị sét đánh trúng, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho tốt.

“Noãn Noãn, chị nói xem nếu em đoạn tuyệt quan hệ với cha, đổi theo họ mẹ, liệu Giang Phàm có nguyện ý thích em không?”

Giang Nhu nhỏ giọng lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên cười chua xót.

Ôn Noãn bất giác tỉnh táo lại, mấp máy môi nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Chính cô cũng không thông suốt về vấn đề tình cảm, cô cảm thấy bản thân không đủ tư cách an ủi hay khai sáng cho Giang Nhu.

May mắn là Giang Nhu nói với cô những điều này, mục đích chỉ muốn tìm một người để trút bầu tâm sự.

Sau khi nói ra hết những điều kìm nén trong lòng, tâm tình của cô cảm thấy tốt hơn nhiều.

Cũng không mang hy vọng Ôn Noãn sẽ an ủi mình.

“Chị dâu, những điều em nói với chị, chị đừng nói với anh cả và Giang Phàm.”

“Hãy xem như đây là bí mật nho nhỏ của chúng ta, được không?”

Ôn Noãn đồng ý, vốn dĩ cô cũng không có ý định mang chuyện này nói ra ngoài.

Giữ kín bí mật rất dễ dàng.

Thấy cô đã đồng ý, tâm tình Giang Nhu nháy mắt chuyển biến tốt đẹp.

Nhanh đến nổi Ôn Noãn phải khâm phục khả năng tự điều chỉnh cảm xúc của cô, còn có chút hâm mộ.

Đây có lẽ là chứng minh cho câu nói trên mạng, chỉ cần bạn quên đủ nhanh, muộn phiền sẽ không thể theo kịp hiện thực của bạn.

Giang Nhu thật sự có “siêu năng lực” như vậy.

Sau khi tâm trạng tốt hơn, cô đến ban công bên cạnh hít thở không khí một lúc, bất chợt trong đầu nhảy ra một ý tưởng.

Quay lại phòng lôi kéo Ôn Noãn ra cửa, nói muốn mang cô đi dạo phố mua quần áo mới, đủ để lấp đầy hai phần ba chỗ trống còn lại trong tủ quần áo.

Ôn Noãn cũng không có biện pháp, đồng ý cùng đi với cô ấy xem như giúp Giang Nhu đi giải sầu.

Lúc hai người xuống lầu, Giang Phàm đã đợi sẵn ở phòng khách, anh ngồi trên chiếc sô pha đơn, vừa vặn có thể nhìn thấy lối xuống cầu thang.

Nhìn thấy Ôn Noãn và Giang Nhu đi xuống, anh vô thức đứng lên, chân dài sải bước đi qua.

“Tiểu Nhu, em có thể cho anh một cơ hội xin lỗi không?”

“Lúc ấy không phải anh không tin em……..”

Giang Nhu mắt nhìn thẳng, một khóe mắt cũng không muốn nhìn Giang Phàm.

Cô trực tiếp kéo Ôn Noãn ra cửa.

“Em muốn đưa chị dâu đi mua sắm, nếu anh muốn xin lỗi có thể đi cùng để hỗ trợ xách đồ.”

Giang Phàm do dự một giây, sau đó đồng ý.

Không chỉ giúp xách đồ, ví tiền của anh còn bị Giang Nhu rút gần hết.

Hầu hết những món này đều mua cho Ôn Noãn.

Quần áo, trang sức, giày dép, túi xách, mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da……

Giang Phàm hộ tống các cô đi dạo cả buổi chiều, theo ở phía sau tính tiền và xách đồ, so với những người giúp việc ở nhà còn thảm hơn.

Nhưng anh vẫn không dám oán giận, sợ cô đại tiểu thư Giang Nhu sẽ không kiềm chế được tính khí nóng nảy và không tha thứ cho anh.

Đối với Giang Phàm mà nói, Giang Nhu sinh ra là để khắc anh.

Từ nhỏ đến lớn, về cơ bản anh đều bị cô dắt mũi, vô cùng bá đạo.

Nói chính xác hơn quan hệ giữa bọn họ là một loại bệnh nặng.

Có lẽ bác sĩ khó chữa cho mình, Giang Phàm vẫn mãi không chữa khỏi bệnh cho chính mình.

************

Mua sắm xong đã sắp đến sáu giờ tối.

Giang Nhu tiếp một cuộc điện thoại, sau đó đuổi Giang Phàm đi, bảo anh mang tất cả những thứ đã mua về nhà.

Cô mang theo Ôn Noãn bắt xe rời đi trước.

Giang Phàm không còn lựa chọn nào khác, trước khi đi anh nhờ Ôn Noãn chú ý chăm sóc cho Giang Nhu nhiều hơn.

Ôn Noãn gật đầu với anh, tỏ ý sẽ quan tâm Giang Nhu, sẽ không để có việc gì xảy ra.

Sau khi lên xe, cô mới hỏi Giang Nhu.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Cô gái đang nằm bò lên cửa kính quay lại nhìn Giang Phàm bên kia đường xách túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt đầy lo lắng.

Nghe thấy giọng nói của Ôn Noãn mới thu hồi tầm mắt.

“Có một bữa tiệc sinh nhật của bọn chị em plastic, chúng ta cùng đi chơi đi.”

“Dù sao anh cả cũng đi công tác chưa về, một mình chị ở nhà phòng không gối chiếc cũng chẳng có gì vui vẻ.”

Ôn Noãn bị câu nói “phòng không gối chiếc” làm cho sắc mặt ửng hồng.

Giang Nhu thấy thế liền cười xấu xa.

“Chị dâu, chị cũng quá ngây thơ! Thật ra, em cảm thấy chị và anh cả quả thật là cặp đôi hoàn hảo!”

Một người cấm dục, một người ngây thơ, đúng là một cặp trời sinh!

Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại một câu lạc bộ âm nhạc tư nhân ở ngoại ô thành phố S, nhân vật chính là Tôn tiểu thư trong giới danh viện.

Khi Giang Nhu và Ôn Noãn tới nơi, trong phòng riêng đã có khoảng hai mươi người cùng nhau tụ tập cắt bánh kem.

Nhìn thấy Giang Nhu, những người được gọi là hội chị em plastic vội vàng đến chào hỏi

Xét cho cùng, giới thượng lưu ở thành phố S cũng phân chia ba bảy cấp bậc.

Thiên kim nhà họ Tôn hôm nay tổ chức sinh nhật và Giang Nhu cấp bậc không giống nhau.

Tôn gia kinh doanh châu báu bất quá cũng chỉ là một con kiến bò dưới chân kiếm ăn mà thôi.

Vì vậy, Giang Nhu xuất hiện nháy mắt đã giành hết nổi bật của nhân vật chủ trì sinh nhật là Tôn tiểu thư kia.

Một đám người vây quanh cô chào đón ân cần, dĩ nhiên cũng không quên Ôn Noãn đi cùng Giang Nhu.

Một mặt là vì Ôn Noãn là gương mặt mới, lại cùng Giang Nhu tới đây. Mặt khác là vì trang phục của cô từ trên xuống dưới đều lộ ra mùi vị nghèo khó, hoàn toàn khác biệt với khí chất của bọn họ, vừa nhìn liền biết không cùng cấp bậc.

Tuy nhiên, Giang Nhu rất quan tâm đến Ôn Noãn, mặc dù bị đám người vây quanh cũng không quên kéo theo Ôn Noãn sát bên mình.

Mãi cho đến khi Giang Nhu được một nhóm người kính rượu đến say khướt, Ôn Noãn mới thừa dịp rút lui khỏi nhóm “chúng tinh phủng nguyệt”.

Dây thần kinh căng thẳng của cô dần dần thả lỏng, mồ hôi nhễ nhại, lúc này cô đang ngồi trong gốc sô pha thở dốc.

Thấy Giang Nhu uống không ít rượu, Ôn Noãn không yên tâm.

Cô đi ra ngoài một lúc, cầm di động gọi cho Giang Phàm, báo cho anh địa chỉ để anh lái xe đến đón.

Ôn Noãn không thích tới những nơi ầm ĩ như thế này.

Nếu không phải gánh vác trách nhiệm làm chị dâu, dù chỉ một phút cô cũng không muốn ở lại đây.

Vì vậy sau khi ra ngoài gọi điện thoại, Ôn Noãn nán lại thêm một lúc, cô tham lam muốn hít thở không khí bên ngoài.

Kết quả khi quay lại phòng riêng mù mịt khói, vừa lúc nhìn thấy Giang Nhu đang say khướt bị một người đàn ông chặn ngang bế lên.

Trên miệng người đàn ông ngậm một điếu thuốc chưa đốt, mặc áo phông màu hồng rộng thùng thình, thần thái tùy ý, mặt mày đầy dã khí.

Vừa nhìn liền biết không phải loại người dễ trêu chọc.

Nhưng Giang Nhu ở trên tay anh ta, Ôn Noãn chỉ có thể căng da đầu bước đến đòi người.

Mặc dù cô đã đi hết đoạn đường qua bên kia nhưng vẫn không thể ngăn được cơ thể rung lên nhè nhẹ.

Người đàn ông ôm Giang Nhu rời đi là Tống Dương, tiểu thiếu gia của tập đoàn Tống thị.

Ở trong cái vòng này, đó là gia đình duy nhất có thể chống lại nhà họ Giang.

Cho nên anh ta muốn mang Giang Nhu đi, không một ai dám tiến lên ngăn cản.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa phòng riêng, đột nhiên từ đâu xuất hiện một “Trình Giảo Kim”.

Tống Dương lập tức nhíu mày.

Âm nhạc trong phòng riêng cũng dừng lại, xung quanh hoàn toàn im lặng, bầu không khí nghiêm túc căng thẳng.

“Con bé này từ đâu ra?”

Tống Dương phun điếu thuốc ra khỏi miệng, khuôn mặt tuấn tú hoang dã đầy vẻ không hài lòng.

Ánh mắt như trong giây tiếp theo liền có thể gϊếŧ người, đè nặng lên Ôn Noãn.

Cô vô cùng lo lắng, nhưng khuôn mặt không hề lộ vẻ sợ hãi.

“Đặt cô ấy xuống!”

Tống Dương đến muộn hơn, khi anh ta đến, Ôn Noãn đã đi ra ngoài nên anh ta đương nhiên không biết Ôn Noãn và Giang Nhu đi cùng nhau.

Cục diện giương cung bạt kiếm vô cùng căng thẳng, lúc này không ai dám đi lên nhắc nhở tên đàn ông kia.

Vì thế Tống Dương không để Ôn Noãn vào mắt.

“Tránh sang một bên, cô bé, bớt lo chuyện của người khác đi!”

Vừa nói người đàn ông vừa muốn đẩy Ôn Noãn ra để mang Giang Nhu đi.

Ôn Noãn không ngăn cản được, chỉ có thể theo sát, một đường lôi lôi kéo kéo, mãi đến khi gần ra khỏi cổng câu lạc bộ âm nhạc cô mới thấy Giang Phàm từ trong thang máy đi ra.

Giang Phàm từ bãi đổ xe dưới tầng ngầm đi lên, định đến quầy lễ tân hỏi thăm phòng bao mà Ôn Noãn các cô đang ở.

Không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Tống Dương ôm Giang Nhu, bị Ôn Noãn chặn ở cửa bên kia.

“Tống Dương!”

Người đàn ông khuôn mặt âm trầm đi chầm chậm đi qua.

Vừa đến đã trực tiếp muốn đoạt người, Tống Dương không buông tay, cứ như vậy lôi lôi kéo kéo.

Ôn Noãn mồ hôi đầy đầu, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Mắt thấy Giang Phàm giành lại được Giang Nhu từ tay người đàn ông, cô đã hoàn toàn yên tâm.

Ngay giây tiếp theo, người đàn ông tên Tống Dương trực tiếp nắm lấy cổ tay Ôn Noãn, như muốn trút giận lên đầu cô.

Giang Phàm tức khắc muốn phình to đầu.

“Tống Dương, nếu như cậu không muốn bị cha mình nhốt vào phòng tối, thì tốt nhất ngay bây giờ buông cô ấy ra!”

Tống Dương không nghe, túm lấy Ôn Noãn kéo đến thang máy bên kia.

Ting……..

Tháng máy đúng lúc từ bãi đổ xe dưới tầng ngầm đi lên, dừng ở tầng một.

Cánh cửa mở ra, trong khoang thang máy có một bóng người cao lớn, là một người đàn ông đẹp trai trong bộ tây trang và giày da.

Giang Phàm im lặng đỡ lấy Giang Nhu, trong lòng âm thầm thương tiếc cho Tống Dương.

Quả nhiên giây tiếp theo, bên kia truyền đến tiếng âm thanh đớn của người đàn ông.

Cánh tay bị nắm lấy của Ôn Noãn được ai nó giữ chặt, cô được giải cứu khỏi người đàn ông tên Tống Dương kia.

Về phần Tống Dương, Giang Yến từ trong thang máy bước ra vững vàng chế trụ xương khớp tay.

Đau đến nghiến răng nghiến lợi, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Ôn Noãn lập tức buông lỏng.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của Giang Yến, những lời chửi mắng đều bị Tống Dương nuốt trở vào bụng.

Anh ta đau đến kêu cha gọi mẹ nhưng phải cố gắng mỉm cười chào hỏi Giang Yến.

“Anh Giang Yến….”

“….Tại sao, tại sao anh cũng đến?”

Ôn Noãn cũng ngạc nhiên không khác gì Tống Dương.

Cô nhớ rõ Giang Yến có nói sẽ đi công tác ba ngày, tính toán thời gian thì tối mai mới về đến.

Sao lại về sớm thế này?

Giang Yến phớt lờ tên tiểu tử Tống Dương.

Đến khi nghe anh ta gào đủ rồi, mới chậm rãi buông lỏng khớp xương cánh ta của anh ta.

Thuận thế nhẹ nhàng kéo Ôn Noãn vào trong lòng ngực, người đàn ông một thân phong trần, trong mắt mơ hồ có thể nhìn thấy được tơ máu, khó giấu được vẻ mệt mỏi.

Nhưng anh vẫn cười với cô gái, giống như làn gió xuân sau khi băng tuyết vừa tan, rất ấm áp.

“Anh đã trở về!”

“Muốn cho em một bất ngờ!”

“Nhưng em không ở nhà…..”

Ôn Noãn vô thức nhớ lại những lời ngày đó cô đã nói với người đàn ông trước khi anh rời đi.

Cô nói anh hãy yên tâm đi công tác, cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về.

**********

“Chị em plastic” là một từ ngữ khá lưu hành trên mạng xã hội xứ Trung, nghĩa là: “Tình chị em như hoa plastic, rất giả nhưng mãi mãi tồn tại"