Chương 38

Giọng nữ nhẹ nhàng, mang theo chút mông lung buồn ngủ.

Ánh mắt Giang Yến đầy bất lực và nuông chiều, cơ thể đã động tình gian nan lăn lộn hầu kết.

“Tiểu yêu tinh….”

Anh cúi đầu áp vào hai cánh môi đỏ mọng mỏng manh kia, gặm nhấm, hôn hít, cọ xát, từng li từng tí nuốt lấy hơi thở của Ôn Noãn.

Mãi cho đến khi Ôn Noãn mất hết dưỡng khí, nhẹ nhàng đẩy ngực anh, Giang Yến mới di chuyển đôi môi mỏng nóng bỏng của mình đến nơi khác.

Ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, hôn lên chiếc cổ trắng nõn và mảnh mai, để lại những dấu hôn mơ hồ trên xương quai xanh tinh xảo, thanh tú.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông khiến làn da mỏng manh trắng sứ của cô tê dại như một luồng điện.

Cơ thể mềm mại như dòng nước xuân, cơn buồn ngủ dần dần bị tình ái nóng bỏng xua tan, những suy nghĩ của Ôn Noãn nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng rõ.

Tuyết vẫn còn rơi, nhưng trên di động hiển thị đã hơn mười một giờ trưa.

Nhìn chằm chằm vào thời gian được hiển thị trên điện thoại một lúc lâu, Ôn Noãn lấy mu bàn tay che lại mắt.

Cô cảm thấy chính mình càng ngày càng mệt mỏi, trước kia làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, ngủ sớm dậy sớm, chưa bao giờ dậy trễ hay thức khuya.

Thế nhưng hiện tại lại bắt đầu lãng phí thời gian.

Ngủ muộn dường như đã trở thành thói quen.

Phải làm sao bây giờ?

Mỗi lần cô tới gần Giang Yến, mỗi lần bị anh hôn, cô đều muốn chết trong vòng tay hoặc dưới thân anh.

Cho dù bị xem là sa đọa trầm luân, chỉ cần được cùng anh ở bên nhau, Ôn Noãn liền vui vẻ hài lòng.

Quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật của người đàn ông ngày càng tinh vi thành thạo.

Luôn có thể lấp đầy sự trống trải trong cô, tăng tốc làm hỗn loạn tâm trí của cô, đột nhập vào trái tim cô, đấu đá lung tung, khiến cô hoàn toàn rối loạn.

Tình yêu của Giang Yến đối với cô tựa như một chiếc lò sưởi ấm áp trong mùa đông, bị nhốt trong trái tim khép kín, càng ngày càng nóng bỏng mãnh liệt.

Cả người Ôn Noãn đều bị thêu đốt, khí huyết sôi trào.

Sau thời gian dài, cô dần dần cảm thấy người đàn ông không chỉ dịu dàng mà còn pha trộn một chút bá đạo.

Điều đó thể hiện rõ ràng nhất trong những lúc dịu dàng, ví dụ như tối qua, Giang Yến từ phía sau áp cô vào bồn rửa tay trong phòng tắm, giọng nói từ tính mê hoặc cô nhìn bọn họ trong gương.

Nhìn anh hôn cô, yêu cô.

Nghĩ đến hình ảnh bản thân mình trong gương, trên làn da trắng sứ tô điểm những dấu hôn, tim Ôn Noãn không khỏi đập nhanh hơn.

Giống như một đóa hồng mai nở rộ giữa trời tuyết trắng xóa, lộng lẫy kiều diễm, tràn đầy mê hoặc.

Cạch………

Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra.

Tiếng vang quấy rầy đến Ôn Noãn đang chợp mắt trên giường, cô di chuyển mu bàn tay, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.

Chỉ thấy Giang Yến đang mặc bộ quần áo ở nhà sẫm màu, khoanh tay uể oải dựa vào một bên khung cửa.

Chiếc áo ngủ màu nâu sẫm tùy ý khoác lên người, cổ áo hơi mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ ngực rắn chắc.

Vóc dáng người đàn ông rất cao, bên dưới chiếc áo ngủ là quần ngủ màu xám, lúc ở nhà chỉ tùy ý phối hợp.

Nhưng lại có cảm giác anh mặc đồ ngủ rất có gu thời trang, khí chất quý phái tao nhã, khiến người khác không thể rời mắt.

Sau đó, vì cổ của Ôn Noãn rất đau nên cô dứt khoát ngồi dậy.

Dây vai của chiếc váy ngủ bị trượt khỏi vai, có một loại ý nhị quyến rũ người khác.

Giang Yến cũng không thể rời mắt.

Hai người bọn họ như hai ngọn lửa bốc cháy giữa mùa đông, thu hút lẫn nhau, kiên nhẫn với nhau.

Sau đó, Giang Yến đang đứng ở cửa vẫn là người bại trận trước, đem Ôn Noãn ném trở về giường như sói như hổ.

Đè lên người cô.

“Có vẻ như Noãn Noãn nhà chúng ta vẫn chưa đói lắm.”

“Còn phải vận động tiêu hóa một chút…..”

“……..”

Ôn Noãn còn chưa kịp phản bác, liền bị người đàn ông túm vào trong ổ chăn, nhốt trong bóng tối không nhìn thấy năm ngón tay.

Bằng xúc giác nhạy bén của mình, chỉ có thể cảm nhận được nụ hôn dồn dập cùng hơi thở ngày càng gấp gáp của người đàn ông.

Chờ đến lúc Giang Yến tận hứng, phần eo mà Ôn Noãn tu dưỡng cả đêm lại bắt đầu đau nhứt.

Sau đó, người đàn ông ôm cô đi tắm nước nóng để giảm bớt một ít.

Trong lúc Ôn Noãn ngâm mình vào nước ấm, Giang Yến xuống nhà bếp chuẩn bị bữa trưa.

Hai vợ chồng ăn xong cơm trưa, vừa vặn tuyết cũng ngừng rơi.

Giang Yến liền gọi điện cho Trần Hiến, bảo anh đưa đội nhϊếp ảnh đến thị trấn Thu Thủy, chính thức đưa kế hoạch chụp ảnh cưới vào lộ trình.

--------

Thị trấn Thu Thủy đã có lịch sử hàng trăm năm, nó được xem là một tiểu cổ trấn vô danh.

Xung quanh là những ngọn núi dựa bên sông, phong cảnh rất đẹp.

Lấy con hẻm nhà Ôn Noãn làm ví dụ, đi ra bên ngoài một đoạn ngắn là đến sông Thu Thủy, dọc theo con hẻm nhỏ có vô số bậc thang bằng đá xanh, ở cuối những bậc thang là một bến đò.

Bên kia bến đò còn có một thị trấn nhỏ, khi có phiên chợ, người dân ở hai thị trấn sẽ dựa vào con đò nhỏ để qua lại giữa hai thị trấn.

Những bức ảnh đầu tiên trong bộ ảnh cưới của Ôn Noãn và Giang Yến là trang phục cổ xưa, để có thể phù hợp với phong tục của thị trấn Thu Thủy.

Nhϊếp ảnh gia chọn bối cảnh rất chuyên nghiệp, địa điểm chụp đầu tiên là trong con hẻm dài gần nhà Ôn Noãn.

Con ngỏ nhỏ sâu hun hút, hai bên là những ngôi nhà cũ nghiêng về phục cổ.

Rất thích hợp chọn làm bối cảnh thử nghiệm chụp ảnh cưới.

Ôn Noãn cũng đã từng xem qua người khác chụp ảnh cưới.

Trước kia khi cô học đại học, có một đoàn đội đến trường cô lấy cảnh, cô cũng đến vây xem từ xa.

Đến khi tự mình ra trận, mới biết được chụp ảnh cưới khiến người ta mệt mỏi thế nào.

Vì muốn thể hiện hết mức vẻ đẹp của người phụ nữ, Ôn Noãn đã cho ra đời không ít tạo hình dưới bàn tay chỉ dẫn của nhϊếp ảnh gia.

Ngẫu nhiên còn có thể thưởng thức nhϊếp ảnh gia và quản lý đóng vai cô dâu chú rể, làm mẫu cho cô và Giang Yến.

Trước khi bấm máy, trong lòng Ôn Noãn khá lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chụp những bức ảnh đậm chất nghệ thuật như thế này.

Sợ chụp không tốt sẽ kéo chân sau của mọi người.

Cũng có chút không thoải mái, ngoại trừ Giang Yến và Trần Hiến, các thành viên trong đội nhϊếp ảnh đối với Ôn Noãn đều là người xa lạ.

Nhưng nhϊếp ảnh gia rất vui tính, sau khi quen biết càng thêm dễ chịu, Ôn Noãn cũng không còn gò bó nữa.

Dù sao đối phương cũng là người chuyên nghiệp, từ kỹ thuật quay chụp đến điều chỉnh cảm xúc của khách hàng đều dốc hết tâm huyết.

Ôn Noãn dưới ống kính của nhϊếp ảnh gia giống như người trong tranh, có thể đoan trang tao nhã, cũng có thể thông minh linh động, ngay cả thời điểm cảm giác như tiên nữ hạ phàm cũng được nhϊếp ảnh gia nắm bắt.

Cả đoàn của họ ở lại thị trấn Thu Thủy nửa tháng, tổng cộng chụp ba bộ ảnh cưới trong trang phục cổ trang.

Nhϊếp ảnh gia còn trêu chọc nói vợ chồng bọn họ giá trị nhan sắc quá cao, mỗi một bức ảnh chụp đều như một bức tranh vẽ hoàn hảo.

Anh làm nghề này đã rất nhiều năm, lần đầu tiên muốn lưu giữ lại tất cả ảnh chụp, không nỡ xóa bỏ bức nào.

Thậm chí không cần phải chỉnh sửa, nếu cần chỉnh sửa cũng chỉ là khung cảnh trong bức ảnh cần chỉnh sửa mà thôi.

Ôn Noãn và Giang Yến đều không cần.

Bất kể là vóc dáng hay ngoại hình, hai người bọn họ đều xứng đáng thuộc cấp bậc thế giới, có thể nói là vợ chồng đẹp đôi.

Hơn nữa mức độ phù hợp giữa hai người khá cao, độ cảm nhận máy ảnh khá đầy đủ, chỉ cần cùng chung một khung hình, không cần làm gì khác cũng khiến người ta cảm thấy giống như một sự kết hợp.

Miệng của nhϊếp ảnh gia cũng thật ngọt ngào, Ôn Noãn bị khen đến phóng đại quá mức, những bức ảnh được chụp đều ngượng ngùng chân thực, trong khi ánh mắt Giang Yến nhìn cô rất thâm tình, tình cảm gần như tràn ra khỏi ống kính.

Sau nửa tháng, cả đoàn chụp ảnh cùng Trần Hiến đều bị dồn một bụng thức ăn cho chó.

Vào ngày rời khỏi thị trấn Thu Thủy, Ôn Noãn đã chọn một vài bức ảnh làm thành một quyển sách nhỏ và gửi tặng nó cho Tống Cẩn làm kỷ niệm.

Giang Yến cũng trộm giấu một bức ảnh cô chụp đơn độc.

Trong ảnh chụp, Ôn Noãn mặc váy cưới màu đỏ ngồi xổm giữa nền tuyết trắng.

Ngón tay như ngọc bích đang níu giữ một con thỏ nhỏ được mua trên trấn để làm đạo cụ.

Đôi môi Ôn Noãn màu đỏ phong tình, rõ ràng là trang điểm rất quyến rũ, nhưng vì đôi mắt như làn sóng lạnh của nước mùa thu, cô mang lại cảm giác khát khao thuần khiết cho bức ảnh.

Giang Yến rất thích bức ảnh này, bởi vì khi Ôn Noãn trêu đùa với chú thỏ nhỏ rất ngây thơ hồn nhiên, đẹp đến mức anh không thể rời mắt.

---

Sau khi kết thúc quá trình quay chụp ở thị trấn Thu Thủy, Ôn Noãn cùng Giang Yến trở lại thành phố S chào đón một năm mới náo nhiệt.

Vào đêm giao thừa, nhà cũ Giang gia đã chật kín người.

Cả gia đình quây quần bên nhau, không bàn công việc, không có mưu mô.

Vô cùng ấm áp.

Sau ngày mười lăm tháng giêng, Ôn Noãn và Giang Yến cùng đội nhϊếp ảnh ra nước ngoài.

Muốn tìm một thành phố quanh năm như mùa xuân để chụp phong cách ảnh cưới mới.

Đối với Ôn Noãn, lần chụp ảnh này tương đương với chuyến du lịch kéo dài ba tháng.

Mặc dù quá trình quay chụp rất mệt mỏi, nhưng sau khi chụp xong Giang Yến sẽ đưa cô đến những danh lam thắng cảnh của địa phương để thư giản tinh thần.

Vì vậy trong suốt chuyến đi, trạng thái của Ôn Noãn vẫn luôn rất tốt.

Một ngày sau khi chụp xong ảnh cưới và trở về nhà, Ôn Noãn nhận được giấy báo thi tiếp vòng hai.

Giang Nhu không may mắn như Ôn Noãn, cô không nhận được giấy báo thi tiếp, vốn dĩ bận rộn điều hòa lại, kết quả bởi vì Tống Tinh Nguyệt và Giang Lãng sẽ giải trừ hôn ước vào năm sau.

Chú hai nhà họ Giang đã hạ huyết lệnh, muốn gả Giang Nhu cho Tống Dương.

Khi biết được tin tức này, Ôn Noãn vừa mới kết thúc đợt thi vòng hai.

Giang Yến đích thân lái xe đến đón cô, vốn định đưa cô đi ăn cơm Tây để chúc mừng.

Nhưng nửa đường Giang Phàm gọi điện đến, Ôn Noãn bắt máy.

Di động được bật loa ngoài, giọng người đàn ông lo lắng mang theo tiếng khóc nức nở.

“Anh cả…..Tiểu Nhu mất tích rồi…..”

Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn nghe thấy Giang Phàm khóc, giọng nói hơi khàn, còn có tiếng nấc do khóc.

“Chú hai đến cửa đòi người, nhưng căn bản Giang Nhu không có ở chỗ em….”

“Anh, anh có thể giúp em không, giúp em tìm cô ấy?”

“Em sợ cô ấy xảy ra chuyện……”

Giang Phàm hơi nghẹn ngào, giọng điệu lo lắng nhưng lại bất lực.

Không có cách nào, tuy Giang Phàm là nhị thiếu gia của nhà họ Giang, nhưng anh không có bất kỳ thực quyền nào trong công ty.

Ngày thường anh chỉ kinh doanh văn phòng cố vấn tâm lý của riêng mình, cũng không có bất kỳ hoạt động xả giao thương mại nào, mạng lưới quen biết không rộng rãi bằng Giang Yến.

Vì vậy sau khi chú hai hùng hổ rời đi, Giang Phàm ngay lập tức gọi điện cho Giang Yến.

Hy vọng anh có thể huy động các mối quan hệ của mình hỗ trợ tìm giúp Giang Nhu.

“Anh hiểu rồi, ngay bây giờ sẽ sắp xếp người đi tìm.”

“Em đừng lo lắng, bình tĩnh lại.”

Người đàn ông dừng lại ở giao lộ ngã tư đèn giao thông, trầm giọng an ủi Giang Phàm ở đầu bên kia điện thoại.

Sau đó lại hỏi Giang Phàm đang ở đâu, muốn qua đó đón anh.

Ôn Noãn ngồi ở ghế phụ, âm thầm nắm chặt dây an toàn, lông mày cau chặt.

Những ngày này cô bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi vòng hai, rất ít chạm mặt Giang Nhu.

Chỉ vào ngày cô nhận được thông báo thi tiếp, Giang Nhu đã đến nhà tìm cô, lo lắng nguyện vọng đầu tiên của cô vào Đại học S sẽ trượt.

Còn ôm Ôn Noãn khóc một trận.

Sau đó, khi Ôn Noãn đến nhà cũ đã gặp qua chú hai đến thăm ông nội.

Lúc đó cô có nghe bọn họ nhắc đến hôn sự của Giang Nhu.

Ôn Noãn không chen ngang vào câu chuyện, sau khi về nhà mới đem chuyện này nói với Giang Yến.

Người đàn ông đã trầm mặc rất lâu, chỉ nói chuyện giữa Giang Nhu và Giang Phàm, cho dù anh là anh cả cũng không dễ nhúng tay vào.

Bảo Ôn Noãn đừng lo lắng việc này, hãy an tâm chuẩn bị cho kỳ thi vòng hai.

Bởi vì căn bản là Ôn Noãn không quản được.

Cho đến hiện tại, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sự tình mới có thể phát triển đến mức Giang Nhu biến mất.

Ôn Noãn là người dễ nhận trách nhiệm về bản thân mình.

Sau khi biết Giang Nhu mất tích, cô rơi vào trầm mặc và lo lắng, thật hối hận vì những ngày qua bản thân bận rộn thi vòng hai, không chú ý đến tình hình gần đây của Giang Nhu.

Giang Yến rất nhanh đã nhận ra Ôn Noãn bất thường.

Người đàn ông tấp xe vào bên đường, tháo dây an toàn, cúi người qua côm cô gái một lúc.

Hôn cô đang cau chặt mày.

“Đừng nghĩ quá nhiều, đây không phải vấn đề của em.”

Ôn Noãn nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng.

“Giang Yến, Tiểu Nhu và Giang Phàm, bọn họ có thể ở bên nhau không?”

Người đàn ông im lặng không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Ôn Noãn.

Một lúc sau anh lùi lại, cầm di động liên lạc với một người bạn trong bộ phận liên quan, hy vọng có thể phá lệ lập hồ sơ, bắt đầu điều tra, hỗ trợ tìm được Giang Nhu.

Ôn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Tí tách tí tách, từng hạt mưa đang rơi xuống.