Chương 42: May mắn là anh đã ra tay trước….

“Em nói gì?”

Lục Tu Minh không thể tin vào tai mình, không thể tin được Ôn Noãn sẽ nói chuyện với anh ta bằng một giọng điệu lạnh lùng và xa lạ như vậy.

Chúc mừng Từ Anh?

Cô đây là có ý gì?

Lục Tu Minh cau mày, bởi vì câu trả lời và phản ứng của Ôn Noãn đều không như anh ta mong đợi.

Anh muốn từ trong ánh mắt có thể tìm ra một tia vui mừng thầm kín, nhưng Ôn Noãn luôn có ánh mắt lạnh lùng, trong mắt chỉ có sự không kiên nhẫn và chán ghét.

Cách cô nhìn anh, không còn lấp lánh ánh sao như ngày xưa.

Trong mắt Ôn Noãn…..không còn ngôi sao nào nữa.

“Noãn Noãn….Anh biết những chuyện trước kia là anh không đúng, anh thành thật xin lỗi em.”

“Anh cũng biết bản thân không xứng đáng được em tha thứ, nhưng những ngày chúng ta chia tay, lúc nào anh cũng nhớ đến em.”

Lục Tu Minh có chút hoảng sợ, giống như trước đó anh nghe Vương Nam nói Ôn Noãn đã kết hôn.

Trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng lại kiên định không tin tưởng lời nói của Vương Nam.

Anh không tin Ôn Noãn sẽ kết hôn với người đàn ông khác, cũng như anh không tin Ôn Noãn có thể rời xa anh ta.

Anh là sự cứu rỗi của cô, là ánh sáng đầu tiên chiếu vào thế giới tăm tối của cô.

Cô đã từng nói anh là đặc biệt, cô đã rất yêu thương và chiều chuộng anh….

“Lục Tu Minh, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

Ôn Noãn không có ý định quanh co với anh ta.

“Tôi nghĩ Từ Anh cũng giống như tôi, cảm thấy may mắn khi chia tay anh, thật hối hận khi yêu một người như anh.”

“Tôi không cần lời xin lỗi của anh, xin anh sau này đừng gọi tên tôi, tốt nhất cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

“Nếu không tôi cũng không ngại đưa anh vào sở cảnh sát thêm một lần nữa.”

Ôn Noãn tự nghĩ những điều nên nói và muốn nói cô đều đã nói rất rõ ràng với Lục Tu Minh.

Cô lướt qua anh ta tiếp tục đi về phía trước, bước chân như có gió, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn, tựa như cô xem người đàn ông đó là một thứ gì đó rất dơ bẩn, chỉ muốn tránh xa.

“Noãn…..Ôn Noãn!”

Lục Tu Minh vẫn muốn đuổi theo.

Trong lòng anh hoảng loạn hơn bao giờ hết.

“Anh biết hiện tại nói ra điều này đã quá muộn, nhưng mà Ôn Noãn, nếu ông trời đã cho chúng ta gặp lại nhau một lần nữa, nghĩa là duyên phận giữa chúng ta vẫn chưa bị cắt đứt.”

“Mặc dù không thể là người yêu nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn bè, có đúng không?”

Khi Lục Tu Minh đuổi kịp cô, Ôn Noãn đã đi ra khỏi con đường mòn trong rừng phong, đang ở một đoạn đường tương đối thoáng mát.

Xung quanh có vài người qua đường.

Chỉ thoáng chốc Ôn Noãn đã gây sự chú ý, lại có Lục Tu Minh đuổi theo cô, hai người họ lập tức trở thành tâm điểm của những người qua đường.

Không thể trở thành người yêu thì có thể làm bạn, Ôn Noãn chưa bao giờ nghĩ tới những lời nói này sẽ phát ra từ miệng của Lục Tu Minh.

Một người như anh ta sao có thể làm bạn với bạn gái cũ của mình?

Ôn Noãn cau mày, một lần nữa bị anh ta chặn lại.

Người đàn ông tỏ vẻ hoảng sợ, ánh mắt gấp gáp lại bất đắc dĩ, lộ ra chút hèn mọn.

Đáng tiếc Ôn Noãn không chút dao động, giọng điệu vẫn kiên định như cũ.

“Không thể nào.”

“Làm bạn với anh, tôi cảm thấy ghê tởm.”

“Lục Tu Minh, Đại học S lớn như vậy, tôi khuyên anh sau này tốt nhất nên đi đường vòng tránh chạm mặt tôi.”

“Như anh đã biết, tôi phát bệnh sẽ điên lên, điều gì cũng sẽ dám làm.”

Ôn Noãn hạ thấp giọng, chỉ dùng âm lượng mà hai người họ mới có thể nghe thấy.

Sau khi cảnh báo người đàn ông xong, cuối cùng cô cũng bỏ xa anh ta.

Cùng làm bạn với Lục Tu Minh là điều mà Ôn Noãn chưa từng nghĩ tới.

Cô đã từng trao cho anh trái tim chân thành của mình, cũng thật sự xem anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Nhưng lỗi lầm của Lục Tu Minh đã chạm đến điểm mấu chốt của Ôn Noãn, cô không thể chấp nhận sự phản bội của bất kỳ ai, huống hồ lúc đó anh là người quan trọng nhất của cô.

Người mà mình yêu nhất, tin tưởng nhất và người bạn duy nhất cùng nhau phản bội mình là loại cảm giác gì?

Lục Tu Minh chưa bao giờ trải qua cảm giác đó, vì vậy anh ta mới có thể dễ dàng cầu xin cô tha thứ.

Đáng tiếc, Ôn Noãn không phải người dễ nói chuyện như vậy.

Khi cô yêu anh, anh nói cái gì thì là cái đó, cô tình nguyện làm một con thỏ trắng ngoan ngoãn hiền lành.

Nhưng nếu đã không còn yêu anh nữa, anh ta nói gì cũng đều là sai, bất luận nói điều gì cũng khiến cô ghê tởm.

------

Sau khi Ôn Noãn rời đi, dưới ánh mắt dò xét của người qua đường Lục Tu Minh dần dần hồi phục tinh thần.

Sắc mặt anh tái nhợt, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, những lời cảnh cáo đó của Ôn Noãn vẫn còn vang vọng bên tai.

Cô ấy yêu cầu anh sau này đi đường vòng qua cô, nói không muốn làm bạn với anh, ghê tởm anh……

Cô ấy thật sự là Ôn Noãn mà anh quen biết sao?

Tại sao lại có sự thay đổi lớn như vậy, tại sao không thể tha thứ cho anh một lần?

Lục Tu Minh nắm chặt hai tay rũ ở bên đùi, trong lòng trống rỗng nặng trĩu, như bị một tảng đá đè xuống, đến cả việc hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Không biết qua bao lâu người đàn ông mới một lần nữa phục hồi tinh thần.

Anh nghĩ Ôn Noãn chắc hẳn vẫn còn tức giận, trước kia quả thật là anh đã phạm sai lầm lớn.

Trong một thời gian ngắn, cô sẽ không thể tha thứ cho anh.

Nhưng không sao, nếu Ôn Noãn cũng học Đại học S, bọn họ vẫn còn có thời gian ba năm để bồi đắp.

Lục Tu Minh không tin thời gian ba năm vẫn không thể giành lại trái tim Ôn Noãn.

Dỗ dành cô luôn là sở trường của anh.

Sau khi tự giác ngộ, Lục Tu Minh trở lại chỗ cũ và chạm mặt những người bạn.

Lúc này bạn gái của người bạn kia đã mang theo hai người bạn cùng phòng lại đây, một nhóm bảy người cùng nhau đi ra ngoài trường học.

Với ngoại hình nổi bật, Lục Tu Minh đã thu hút sự chú ý của ba cô gái.

Gần như toàn bộ quá trình anh đều có thể cảm nhận được ánh mắt trộm đánh giá của các cô gái, cũng có thể mơ hồ nghe thấy những cuộc thảo luận.

Cho nên có thể nói, anh vẫn được rất nhiều người hoan nghênh.

Xét cho cùng anh vừa có học thức vừa có ngoại hình đẹp, hiện tại lại có nhà ở thành phố S.

Lục Tu Minh tự nhận thấy điều kiện của bản thân đã tốt hơn rất nhiều người trên thế giới này.

Chỉ cần có giá trị nhan sắc và tài năng thì thật khó có thể đánh chết một đấng anh hùng.

Vì vậy Ôn Noãn không có lý do gì để từ chối anh, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh làm cho động lòng.

Sau khi tin tưởng vững chắc vào điều này, nhịp tim của Lục Tu Minh đã hoàn toàn được điều chỉnh.

Anh cùng những người bạn tiếp tục trò chuyện vui vẻ, dọc theo đường đi cũng thu hút sự chú ý của không ít nữ sinh.

Cũng giống như lúc còn ở trường trung học, anh là gương mặt sáng chói của trường.

Nếu cuộc sống là một cuốn tiểu thuyết, anh nhất định phải là nam chính trong truyền thuyết.

-----

Ôn Noãn đi dạo một vòng trong trường học, sau khi đến học viện để làm quen với môi trường, cô đến ký túc xá.

Tài nguyên của ký túc xá Đại học S cũng không khan hiếm, điều kiện tốt nhất cho sinh viên chính quy là phòng cho bốn người.

Bên trong có máy điều hòa, ban công và phòng vệ sinh riêng.

Nghiên cứu sinh lại có những lựa chọn tốt hơn.

Phòng đơn và phòng đôi, cũng có phòng bốn người.

Phòng đơn có một bếp nhỏ, rất giống cấu hình của một số khách sạn bên ngoài.

Ôn Noãn đăng ký phòng đơn, một mặt là do tính cách của cô không thích hợp để ở chung với người khác.

Mặt khác là nghĩ đến lúc cô quá bận rộn không có thời gian về nhà, nếu Giang Yến muốn đến thăm cô cũng sẽ thuận tiện hơn, không làm ảnh hưởng đến người khác.

Vốn dĩ cô muốn thảo luận chuyện này với Giang Yến, nhưng tiếc là người đàn ông này đang trên máy bay không thể liên lạc với anh.

Vì thế phải chờ đến hơn mười giờ tối, khi chuyến bay của Giang Yến hạ cánh, anh chủ động liên lạc với cô, Ôn Noãn mới đơn giản nói qua một tiếng.

Khi đó Ôn Noãn đã về đến Giang Sơn Lệ Cảnh.

Biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình cô khiến Giang Yến không yên tâm, vì vậy anh đã gọi dì Triệu đến chăm sóc cho cô.

Khi nhận được cuộc gọi video của Giang Yến, dì Triệu đã nghỉ ngơi.

Ôn Noãn vừa mới tắm xong, cô nằm ở cuối giường lật xem album ảnh cưới mà trước đó chưa kịp xem qua.

Giang Yến ở đầu bên kia hiển nhiên đã nhận phòng khách sạn.

Ngay cả khi đi tắm cũng không buông tha cho Ôn Noãn, tay cầm di động ngâm mình trong bồn tắm tiếp tục trò chuyện với cô.

Thân hình cân đối của người đàn ông qua ống kính khiến Ôn Noãn không thể bình tĩnh xem ảnh chụp.

Trong tâm càng bồn chồn thì càng phải giả vờ nghiêm túc xem album.

Ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng rối loạn một chút cũng không bị lộ ra ngoài.

Vì thế Giang Yến bắt đầu kháng nghị.

“Bà xã, sao em không nhìn anh?”

“Không nhớ anh sao?

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, khả năng mê hoặc lòng người không hề giảm đi mà còn tăng lên.

Mang theo một chút oán giận, một chút ủy khuất.

Nếu Ôn Noãn nói không nhớ anh, rất có thể anh sẽ diễn cảnh đau lòng ngay lập tức.

Ôn Noãn bị anh chọc cười, không thể không ngước mắt lên nhìn màn ảnh.

“Giang Yến, hôm nay ở trường học em đã gặp Lục Tu Minh.”

Ôn Noãn chọn cách chuyển chủ đề để tránh cho Giang Yến cố ý hay vô tình nghiêng đầu tạo dáng quyến rũ cô qua camera.

Hơn nữa cô cảm thấy vấn đề này cần phải báo cáo với người đàn ông.

Trên mạng có nói qua, người đương nhiệm luôn rất nhạy cảm với những chủ đề liên quan tới người tiền nhiệm.

Ôn Noãn không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào tồn tại giữa cô và Giang Yến, vì vậy cô đã kể cho anh nghe những gì xảy ra lúc sáng.

Quả nhiên sự chú ý của Giang Yến đã bị phân tán.

Nhưng phản ứng còn rất bình tĩnh.

“Anh ta bắt nạt em?”

Giang Yến không có ấn tượng tốt về Lục Tu Minh, lần đầu tiên họ gặp nhau là vì hợp đồng.

Chính là vào đêm mưa anh ta quỳ trên mặt đất ôm Ôn Noãn.

Khi đó trong lòng Giang Yến liền cảm thấy người đàn ông kia không xứng với một cô gái như Ôn Noãn.

Nhưng dù có bao nhiêu gai mọc trong lòng thì lúc ấy Ôn Noãn cũng là bạn gái của Lục Tư Minh, nhìn thoáng qua có vẻ như cô rất quan tâm đến anh ta.

Lần đầu tiên Giang Yến động lòng trắc ẩn, anh bảo Trần Hiến mang theo hợp đồng xuống xe tìm Lục Tu Minh nói chuyện.

Rốt cuộc tâm lý lúc đó là gì, bản thân Giang Yến cũng không hiểu rõ.

Sau đó, vào ngày đi Ireland anh lại gặp bọn họ ở sân bay.

Khi đó anh cảm thấy Lục Tu Minh và Ôn Noãn nắm tay đi bên nhau thật chói mắt.

Sau lại tình cờ anh gặp được Ôn Noãn bị lạc đường ở nước ngoài, tiếp đến nhìn thấy Lục Tu Minh cùng người phụ nữ khác khoác vai nhau rất thân mật.

Kể từ lúc đó, trong lòng Giang Yến hoàn toàn xem Lục Tu Minh như một cống nước hôi thối.

Quả nhiên anh ta không xứng với Ôn Noãn.

Và anh cũng xem như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chen chân vào cuộc sống của Ôn Noãn.

Anh giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi cơ hội, một đòn đánh trúng mục tiêu.

Nhanh chóng hiệu quả mang Ôn Noãn vào lãnh địa của mình, trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh.

Mọi người đều cho rằng Giang Yến và Ôn Noãn kết hôn quá vội vàng.

Nhưng trên thực tế, trong mấy năm rong ruổi ở thương trường, mỗi lần anh ra đòn đều nổi tiếng nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn, trước sau vẫn dùng thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát.

Ở phương diện tình cảm hôn nhân, tự nhiên cũng sẽ như thế.

Giang Yến trước nay không phải loại người do do dự dự để cuối cùng bỏ lỡ cơ hội.

Anh luôn rất sáng suốt, bao năm qua anh luôn nhìn người rất chính xác.

Anh yêu Ôn Noãn, nói nhất kiến chung tình cũng đúng, nói thấy sắc nổi lòng tham cũng được, nhiều năm như vậy cô là người duy nhất khiến anh động lòng, muốn dùng thủ đoạn pháp luật để trói buộc bên người.

Hoặc có thể, ngay từ đầu bởi vì bản thân cô, từ cái tên cho đến tính cách, đều khiến anh có cảm giác gia đình.

“Không có, anh ta nói muốn làm bạn với em nhưng em đã từ chối.”

Ôn Noãn hoàn toàn không biết trong thời gian ngắn như vậy Giang Yến đã suy nghĩ rất nhiều.

Cô chống tay lên má, nhìn lại người đàn ông trong video.

“Giang Yến, anh thấy tay em có đẹp không?”

Trong giọng nói ngọt ngào của cô, người đàn ông chợt hoàn hồn.

Ánh mắt anh rơi vào bàn tay đang chống cằm của Ôn Noãn, các đốt ngón tay thong dài trắng nõn cân đối, dĩ nhiên là rất đẹp.

Còn đẹp hơn cả các bàn tay mô hình.

“Rất đẹp!”

Người đàn ông khẽ mỉm cười, trong lòng suy nghĩ có nên tìm thời gian nói chuyện với Lục Tu Minh hay không.

Bảo anh ta tránh xa Ôn Noãn một chút.

Ôn Noãn cũng mỉm cười, cô đưa tay đến trước ống kính vẫy vẫy.

Thẳng thắn hỏi người đàn ông :

“Vậy anh có cảm thấy trên tay em dường như còn thiếu một cái gì đó không?”

“Tốt nhất là thứ mà người khác chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra em đã kết hôn.”

Giang Yến sửng sốt một lúc, sau đó cười ra tiếng.

Trong khoảnh khắc liền hiểu rõ ý tứ của Ôn Noãn.

Vợ anh đây là đang yêu cầu anh tặng một chiếc nhẫn.

Ôn Noãn bị nụ cười của anh làm cho đỏ mặt, liền thu hồi móng vuốt.

Giọng điệu có chút không được tự nhiên:

“Tuy rằng nói như vậy thì có hơi tự luyến, nhưng hôm nay khi đến trường học, ngoài Lục Tu Minh, còn có một vài học trưởng hoặc học đệ đến xin Wechat của em.”

Vì vậy mỗi lần có người đến Ôn Noãn đều phải giải thích rằng cô đã kết hôn.

Đáng tiếc là gần như không có ai tin tưởng cô, tất cả đều cảm thấy cô lấy cớ qua loa để đối phó bọn họ.

Thậm chí còn có người đề nghị cô lần sau nên đổi một lý do có sức thuyết phục hơn, nếu nói có bạn trai còn đáng tin hơn việc đã kết hôn.

Bởi vì trên tay cô không có chiếc nhẫn nào.

Ôn Noãn dở khóc dở cười, cô còn cân nhắc xem sau này có nên mang theo giấy chứng nhận đăng ký kết hôn hay không.

Đó là bằng chứng tốt nhất cho mối quan hệ của cô và Giang Yến.

Sau khi người đàn ông nghe thấy những lời ngượng ngùng của cô, nụ cười trên môi anh càng đậm.

Giọng nói ấm áp và từ tính hơn.

“May mắn là anh đã ra tay trước, nếu không hiện tại còn không biết có thể tranh đoạt cùng đám thanh niên đó không.”

Giang Yến nói như thế đơn giản là không muốn tạo áp lực cho cô, hơn nữa anh rõ ràng có thể cảm nhận được Ôn Noãn đã cởi mở hơn trước rất nhiều.

Nếu là cô của trước kia, anh đoán việc gặp được Lục Tu Minh chắc chắn cô sẽ không dám nói với anh vì sợ anh sẽ suy nghĩ nhiều và hiểu lầm.

Ôn Noãn bị anh chọc cười, mặt mày đều thấm ý cười, rất thoải mái.

“Giang tiên sinh, anh nghiêm túc một chút.”

“Được….”

Âm cuối bị người đàn ông kéo dài, trong giọng nói dường như chứa một cái móc nhỏ, câu lấy trái tim Ôn Noãn.

“Lát nữa anh sẽ gọi cho Trần Hiến, bảo cậu ấy thúc giục tiến độ của nhẫn cưới.”