Chương 26: Ký ức

Đột nhiên nhìn thấy Hà Thảo Na xuất hiện ở đây, mọi người đều có những vẻ mặt khác nhau.

Hạ Nặc đương nhiên là không thể nào có thiện cảm với hung thủ gϊếŧ chết Khám Thâm, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu có ấn tượng xấu về một người đến như vậy. Trước khi tận mắt chứng kiến vụ mưu sát kia, cậu chưa từng nghĩ tới lại có người ác độc như thế, không chút do dự bóp chết một sinh mệnh trẻ tuổi.

Càng quá đáng chính là thiếu niên Khám Thâm trước đó còn từng bởi vì thỉnh cầu của mẹ Hà mà giúp cô tìm bệnh viện thích hợp làm phẫu thuật, có thể nói là có ân với cô. Mà hành vi của Hà Thảo Na, quả thực có thể gọi là lấy oán báo ân.

Khám Thâm nhỏ cũng không biết người phụ nữ trước mắt này là ai nhưng nhìn anh Nặc Nặc phẫn nộ như vậy, nhóc tự nhiên cũng sẽ sinh ra lòng thù địch với cô ta, hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ.

Nhưng kỳ lạ, Khám Thâm tuy là người bị hại lại rất bình tĩnh. Hắn nhìn người đang run rẩy trước mắt, không có ý muốn mở miệng.

Bầu không khí hơi ngưng trệ, Trương Mạn hỏi: "Hà tiểu thư sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Tôi... Tôi..." Hà Thảo Na vươn tay sờ sờ cổ, từ từ lùi về phía sau.

Thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại ở đây.

Ngay từ đầu khi biết Khám Thâm không đuổi theo cô đã thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao tình huống lúc đó quả thật nguy hiểm, vệ sĩ tốn nhiều tiền thuê mà chỉ đối mặt với Khám Thâm một chút đã bị xé nát, ảo cảnh nhìn qua cũng không có bao nhiêu tác dụng. Trong tay không còn lá bài tẩy nào khác mà cô lại là một nhân loại bình thường, so về tốc độ cũng tuyệt đối thua xa Khám Thâm đã hóa thành ác linh. Nếu như bị hắn đuổi theo, cô cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.

Nhưng ai mà biết Khám Thâm lại không lựa chọn đuổi theo cô.

Có lẽ hắn quan tâm nhiều hơn đến hai người còn lại hoặc là hắn quyết định để cuối cùng rồi mới từ từ tra tấn cô. Bất kể là suy đoán nào cũng khiến cô lo lắng.

Vế sau tất nhiên không cần nói làm gì, còn nếu là vế trước thì sau khi gϊếŧ chết hai người kia, Khám Thâm nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Vì thế cô quyết tâm lợi dụng khoảng thời gian này để đi tìm 'bảo vật' mà ác linh kia đã nói - nó có thể triệt để gϊếŧ chết Khám Thâm

Nhưng có lẽ cô không đủ may mắn. Hà Thảo Na dùng hết sức mình tìm kiếm ở tòa nhà phía Tây nhưng lại không phát hiện ra bóng dáng bảo vật đâu.

Cũng may là trong họa có phúc, không biết có phải là do bị hai người kia ngăn cản hay không mà Khám Thâm vẫn chưa đuổi theo cô.

Mà khi đó cô phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn: có nên mạo hiểm chạy đến tòa phía Đông tìm kiếm bảo vật kia dù có thể sẽ bị Khám Thâm bắt gặp hay không?

Sau khi do dự chưa đầy nửa phút, Hà Thảo Na quyết định sẽ đi đến đó.

Từ nhỏ cô đã rất quyết đoán, vô luận là đối với mình hay là đối với người khác đều có thể dễ dàng ra tay mà không cần suy nghĩ.

Giống như lúc nhỏ, khi mẹ cô chuẩn bị lập gia đình với người khác và nói rằng mình sắp có một đứa em trai, cô chỉ suy nghĩ trong nửa ngày rồi quyết định gϊếŧ đi sinh mệnh nhỏ bé đó.

Nói ra nguyên nhân, chỉ là do mẹ đã đặt quá nhiều sự chú ý tới đứa trẻ chưa ra đời kia, làm cho cô cảm thấy nếu em trai được sinh ra thì nó sẽ cướp mất sự sủng ái và mọi thứ của cô.

Cô đưa ra quyết định nhanh chóng và hành động dứt khoát. Chẳng qua chỉ là dùng một chút thủ đoạn nhỏ, liền khiến cho mẹ "ngoài ý muốn" sảy thai, em trai chưa ra đời kia liền không thể uy hϊếp cô được nữa.

Bất quá lúc ấy cô còn nhỏ tuổi làm việc cũng không chu toàn, tình cờ Khám Thâm lại phát hiện ra.

Đúng lúc đó một cơ hội gia nhập giới showbiz đến với cô —— một tiền bối nhìn trúng thiên phú diễn xuất của cô, quyết định thu cô làm học trò, hơn nữa còn hứa sẽ giúp cô tiến hành phẫu thuật chỉnh hình.

Vốn đây là một chuyện tốt khó có được, nhưng điều khiến cô bất an chính là vị tiền bối kia phi thường coi trọng phẩm hạnh cá nhân, hơn nữa lại từng có vài lần hợp tác với Khám Thâm.

Hà Thảo Na lo sợ Khám Thâm sẽ đem chuyện cô hại chết em trai nói cho tiền bối kia, sau khi suy nghĩ cô quyết định xuống tay trước.

Lúc trước khi gϊếŧ chết đứa trẻ đã củng cố dũng khí cho cô nên khi ra tay lần nữa, trong lòng không có bất kỳ rối loạn nào. Theo kế hoạch, cô sẽ dụ Khám Thâm ra ngoài rồi hạ sát khi hắn không chú ý.

Không thể không nói, Khám Thâm thời niên thiếu thật sự là quá đơn thuần. Bởi vì có mối quan hệ với mẹ cô nên hắn vẫn luôn không đề phòng cô. Lúc bị cô tấn công, hắn còn không có thời gian để phản kháng.

Bất quá hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, trong lòng Hà Thảo Na bị một tầng sương mù bao quanh —— bởi vì ánh mắt trước khi chết của Khám Thâm thật sự là quá bình tĩnh.

Không có kinh ngạc, không sợ hãi, không giãy dụa, như thể đã sớm biết trước cái chết của chính mình.

Lúc hắn ngã xuống đất, đôi môi đóng mở.

"Chưa kết thúc đâu." Hắn nói như vậy.

Cả người Hà Thảo Na run lên.

Kỳ quái, tại sao hắn lại nói vậy?

Lúc đó cô không ý thức được điều không đúng, cho đến bây giờ khi trở lại trang viên và gặp được Khám Thâm đã hóa thành ác linh, trong lòng cô mới đột nhiên sinh ra một suy đoán đáng sợ: Khám Thâm hắn... Không phải đã sớm đoán trước được tình cảnh ngày hôm nay chứ? Năm đó là hắn cố ý để bị cô gϊếŧ sao?

Không, không thể nào chứ? Hắn cũng không phải là thần, làm sao có thể dự liệu được chuyện sau khi chết?

Nhưng mà suy đoán kia vẫn quanh quẩn trong lòng, làm cho cô đứng ngồi không yên, cũng càng thêm quyết tâm muốn đi tìm bảo vật kia.

Nhưng khi cô bước lên cầu thang ở tòa nhà phía đông, không biết đã xảy ra chuyện gì, cảnh tượng biến hóa trong nháy mắt cô liền xuất hiện ở một căn phòng tối đen như mực, ngoài cửa mơ hồ truyền đến thanh âm của Khám Thâm. Không đợi cô kịp nghĩ ra đối sách, cánh cửa đã "cạch" một tiếng mở ra.

Hiện tại, ánh mắt của cô đảo qua Hạ Nặc, Khám Thâm, Khám Thâm nhỏ, cuối cùng dừng lại ở trên người Trương Mạn, trong lòng một mảnh lạnh lẽo: "...Mấy người là một nhóm?"

Cô nhìn thấy thiếu niên vốn là bạn trai của Dương Kế bây giờ lại nép mình vào lòng Khám Thâm, trong tay còn dắt theo một cậu bé có vài phần tương tự hắn. Mà Dương Kế đứng ở một bên, đối với cảnh này cũng không có bất kỳ sự khó chịu nào.

Người bình thường sẽ để bạn trai của mình nɠɵạı ŧìиɧ ngay trước mặt?

Hà Thảo Na lắc đầu, càng khẳng định suy đoán của mình.

Lúc này cô ngược lại cũng không muốn chạy trốn, bởi vì lối thoát duy nhất đã bị Khám Thâm chặn lại, cô như bình tĩnh hỏi: "Anh muốn làm gì tôi?"

Cô lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đứng hờ hững trước mặt: "Anh nhất định là vô cùng hận tôi. Nếu như không phải tôi gϊếŧ anh thì bây giờ hẳn anh còn là chủ trang viên cao cao tại thượng ngồi trên đống phú quý, được mọi người theo đuổi mà không phải giống như bây giờ. Biến thành ác linh, chỉ có thể mãi mãi sống ở nơi không nhìn thấy ánh sáng."

Trong lời nói của cô ẩn chứa ác ý vô hạn, không chỉ như thế, bởi vì đã hủy diệt được một người có tương lai tươi sáng càng khiến cô cảm thấy có vài phần đắc ý.

Nhưng cũng không đắc ý được quá lâu, vì người đàn ông đã đưa ra một câu trả lời ngoài dự đoán của cô.

— Hắn nói: "Không."

Tại sao Khám Thâm lại nói "không"?

Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng nghi hoặc, Hạ Nặc cũng như vậy.

Vừa rồi nếu như không phải cánh tay của Khám Thâm còn đang ôm chặt cậu thì cậu chắc chắn đã nhảy dựng lên đánh người phụ nữ không biết xấu hổ trước mắt này.

Sau khi gϊếŧ người một chút suy nghĩ cũng không có, cư nhiên còn rất đắc ý? Thật quá đáng!

Người ngoài cuộc như cậu khi nghe nói như thế đều sẽ rất tức giận, vì sao Khám Thâm lại đưa ra câu trả lời làm như không có gì nghiêm trọng vậy?

Khám Thâm cúi đầu nhìn thiếu niên vẻ mặt khó hiểu, trong đôi mắt đen tròn tròn rõ ràng phản chiếu ra hình dáng của hắn. Người đàn ông tóc đen mắt xanh bên trong con ngươi đó đột nhiên nở nụ cười, hắn nghe thấy chính mình nói: "Không, ta ngược lại muốn cảm ơn ngươi."

Trong nháy mắt nhìn thấy mình khi còn nhỏ, ký ức bị chôn vùi ở sâu trong tâm trí đều hiện ra, như thủy triều bao phủ hắn.

Hắn nhớ lại thời niên thiếu của mình. Khi đó lão chủ trang viên đã chết bất đắc kỳ tử, hắn với tư cách là người thừa kế duy nhất, thuận lý thành chương tiếp quản trang viên.

Hắn sa thải rất nhiều người giúp việc, không còn giống lão chủ cũ thỉnh thoảng tổ chức yến hội, trong trang viên nhất thời vắng vẻ hơn rất nhiều. Cũng trở nên trống trải, càng ngày càng ít hơi người.

Khám Thâm không phải là không nhận ra điểm này.

Nhưng như vậy thì sao? Mẹ hắn đã sớm qua đời, tung tích của cha thì không rõ, cho dù là ở đâu thì hắn đều chỉ có một mình. Sự náo nhiệt của người khác cho tới bây giờ đều không liên quan đến hắn.

Cho dù rời khỏi căn gác xép nhỏ hẹp, làm bạn bên cạnh hắn vẫn chỉ có cô độc, hắn cũng đã quen nếm thử phần cô độc này.

Nhưng đột nhiên một ngày, mọi thứ đã thay đổi - hắn nghe thấy tiếng bước chân đến từ một thế giới khác.

Một thiếu niên tóc đen mắt đen xuất hiện bên cạnh hắn.

Ngay từ đầu khi nhìn thấy cậu, Khám Thâm còn tưởng rằng là tiểu thiếu gia nhà nào bước lầm vào trang viên. Khuôn mặt thiếu niên còn mang theo vài phần trẻ con, ánh mắt đen nhánh tò mò đánh giá hắn, giống như là nhìn thấy gì đó rất kỳ lạ.

Hắn không nhịn được mà muốn cười.

Thiếu niên đáng yêu như vậy, là con nhà ai? Trương phu nhân? Không, cậu ngoại trừ có tóc đen mắt đen, nhưng so với Trương phu nhân không giống nhau. Ông Lý? Cũng không đúng, con trai lớn của Lý tiên sinh cũng vừa tròn mười hai tuổi. Hay chính là Trần lão gia?

Nhưng rất nhanh, hắn dẹp bỏ toàn bộ những suy đoán này, bởi vì hắn nhìn thấy cánh tay thiếu niên xuyên vào trong vách tường tuyết trắng —— thiếu niên không phải con người, mà là một linh hồn.

Kỳ lạ là hắn không có cảm thấy sợ hãi mà ngược lại muốn tiến lên nói chuyện với cậu.

— Nhưng dù nỗ lực như thế nào thì mong muốn của hắn cũng không thể thực hiện.

Thế giới của hai người giống như có một màng ngăn cách không thể phá vỡ, bất kỳ là lời nói hay hành động nào cũng không thể truyền đạt đến bên đối phương. Thiếu niên thậm chí còn không biết hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu.

May mắn là dù không thể giao tiếp với nhau nhưng cậu luôn đi theo hắn bất kể mọi lúc mọi nơi, giống như một cái bóng lặng lẽ. Có lẽ vì vậy mà Khám Thâm chưa bao giờ cảm thấy buồn chán, ngay cả khi hai người không thể giao tiếp thì cậu thiếu niên trông cũng rất giỏi trong việc giải trí.

Cậu sẽ hát một bài hát lạc điệu nào đó khi đang làm việc, ngắt một bông hoa nhỏ và cắm nó vào ống đựng bút của hắn hoặc gấp một con vật từ tờ giấy trắng...

Trong thế giới của cậu thiếu niên dường như từ "nhàm chán" chưa bao giờ tồn tại. Cậu luôn tươi tắn và hoạt bát, thậm chí không khí xung quanh cậu cũng vô cùng sôi nổi và náo nhiệt.

Nhưng dù thế nào, quỹ đạo cuộc đời của họ vẫn như hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể gặp nhau.

Không phải là cái chết cản trở họ sao?

Vì đoán như vậy nên một ý tưởng điên rồ nảy ra trong đầu hắn.

Vào thời điểm hắn bị Hà Thảo Na gϊếŧ, hắn đã từ bỏ sự phản kháng của mình bởi một sự trùng hợp kỳ lạ.

Hắn có linh cảm rằng họ sẽ gặp nhau ở một thế giới khác.

"Chưa kết thúc đâu."

Hắn nhìn cậu thiếu niên đang lo lắng đưa tay về phía mình nhưng dù thế nào cũng không thể chạm vào được, thầm nói.