Chương 34: Sự xuất hiện

Hạ Nặc có chút do dự.

Người đàn ông hiển nhiên nhìn thấy sự do dự của cậu, hắn thì thầm: "Đừng sợ, tôi không phải người xấu."

Hạ Nặc: "..."

Những người xấu thực sự dĩ nhiên sẽ không thừa nhận nhỉ?

"Tôi là Camlanel, con trai của trưởng làng Nasuru." Người đàn ông giới thiệu bản thân, khi nói đến trưởng làng giọng nói của hắn trong nháy mắt dừng lại một chút.

Nhưng Hạ Nặc không phát hiện ra, nghe người đàn ông giới thiệu bản thân phản ứng đầu tiên của cậu là: "Anh có phải là bóng người nhìn tôi vào buổi chiều không?"

Cậu nhớ tới ánh mắt cháy bỏng khi đó, như thế nào cũng không thể liên hệ với người đàn ông trước mắt thoạt nhìn tái nhợt gầy gò này, trông hắn chẳng có vẻ không nguy hiểm.

"Khi đó có dọa cậu không?" Hắn nhẹ giọng hỏi, trên mặt là một biểu hiện thuần khiết vô tội.

Hạ Nặc lắc đầu: "Chỉ là có chút kinh ngạc, tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?"

—— Hơn nữa đến tận bây giờ nhớ lại cái ánh mắt nóng rực đó vẫn khiến cậu run rẩy không thôi.

"Kỳ thật tôi đang nhìn pháp trượng trong tay cậu."

"Pháp trượng?"

Người đàn ông cúi đầu trầm giọng: "Nếu không có gì ngoài ý muốn tôi cũng đã trở thành một mục sư Ánh sáng như cậu, nhưng một căn bệnh nghiêm trọng đã phá hủy mọi thứ của tôi."

"......"

Không biết có phải là ảo giác của Hạ Nặc hay không, người đàn ông trước mặt này từ lời nói đến cử chỉ đều giống như đang liều mạng truyền ra một loại tín hiệu: Tôi rất buồn, muốn một cái ôm an ủi.

Càng chết người hơn chính là, Hạ Nặc phát hiện mình cư nhiên thật sự sinh ra xúc động muốn tiến lên ôm lấy hắn.

Đây là kiểu tẩy não mới à?

Hạ Nặc không khỏi mở to hai mắt, đè cánh tay đang rục rịch của mình lại.

Người đàn ông vẫn tiếp tục: "Vậy nên khi tôi nhìn thấy cậu, tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình."

Đôi mắt xanh của hắn nhìn thiếu niên trước mắt: "Cậu có thể bỏ qua cho tôi không?"

"Tôi... Tôi thực sự không có trách anh." Hạ Nặc khó khăn lấy lại giọng nói của mình, ngược lại an ủi hắn: "Anh cũng không nên quá buồn. Nếu muốn trở thành một mục sư Ánh sáng, anh chắc chắn sẽ có cơ hội trong tương lai."

Mặc dù Hạ Nặc cũng không biết để trở thành mục sư Ánh sáng rốt cuộc cần điều kiện gì.

Nhưng lúc cậu rời khỏi thần điện, nhìn thấy một lão đầu phụ trách tiếp dẫn cậu, nghe nói chức vị là giáo chủ hồng y. Sau khi nhận một túi kim tệ liền tùy tiện ghi tên của cậu vào sổ nhập chức.

Như vậy xem ra, muốn trở thành mục sư Ánh sáng chi phí cũng không tính là quá cao.

Hạ Nặc - người không biết giá trị thực sự - nói: "Nếu anh quan tâm đến pháp trượng của tôi, tôi có thể cho anh xem."

Nói xong, cậu thực sự muốn trở về phòng lấy cây pháp trượng không biết đang bị ném ở góc nào.

Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng lưng thiếu niên, khóe môi hơi nhếch lên.

Suy đoán của thiếu niên chỉ đúng một nửa.

Đúng là hắn có hứng thú, nhưng không phải là pháp trượng mà là chủ nhân của pháp trượng.

Không đợi thiếu niên mở cửa phòng, hắn liền ngăn cản nói: "Hay là quên đi."

Hạ Nặc nghi hoặc quay đầu lại, nghe hắn nói: "Pháp trượng ngày mai nhìn cũng không muộn, không phải cậu đang đói bụng sao?"

Không nói còn tốt, vừa mới nhắc tới cái dạ dày vốn bị bỏ quên bắt đầu không cam lòng kháng nghị, Hạ Nặc ngượng ngùng che bụng nhìn người đàn ông cười nói: "Anh dẫn tôi vào phòng bếp đi."

Hắn cười rộ lên, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng lấp lánh.

Hạ Nặc vừa ngẩng đầu liền nhìn thẳng vào trong đôi mắt thật sâu kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Nói sao ta? Lúc trước người đàn ông này làm cho người ta có cảm giác như một gốc cây không biết tên ven đường, tuy rằng đều biết nó tồn tại nhưng thật khó để thu hút sự chú ý của ai đó.

Tuy nhiên vừa rồi khi hắn cười rộ lên, cảm giác tồn tại đột nhiên mãnh liệt. Như loài thực vật bình thường đột nhiên nở hoa diễm lệ, rộ lên một vẻ đẹp rực rỡ.

Đợi đến khi Hạ Nặc lấy lại tinh thần mới phát hiện người đàn ông đang nghi hoặc nhìn cậu: "Làm sao vậy, trên mặt tôi có cái gì?"

"Không có, không có." Mặt Hạ Mặt từng chút từng chút ửng hồng, cậu chỉ có thể cảm thấy may mắn vì ánh sáng không rõ, hắn hẳn sẽ không thấy đâu nhỉ?

Người đàn ông không chỉ nhìn thấy mà còn rất rõ ràng. Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt, từ ánh mắt né tránh của cậu đến hai má đỏ ửng, vẻ mặt rất là ý vị thâm trường. Hạ Nặc không phát hiện ra. Cậu không có tâm tư chú ý biểu tình trên mặt người đàn ông, ngược lại muốn mau chóng thoát khỏi tình cảnh xấu hổ trước mắt này.

"Chúng ta đi thôi." Sau khi Hạ Nặc nói xong như vậy liền bước đi, lướt qua trước mặt hắn, ngay cả việc mình không biết đường cũng không để ý.

"Đi bên này." Người đàn ông cũng không gọi cậu lại, khi Hạ Nặc rõ ràng muốn rẽ đại vào một con đường, hắn đi lên kéo tay thiếu niên.

Hạ Nặc: "!!! "

Cái nóng trên mặt vừa giảm xuống lại có xu hướng tăng trở lại.

Không biết có phải vì do bệnh hay không mà nhiệt độ tay của người đàn ông rất thấp, lúc hắn kéo tay cậu còn tưởng rằng mình đang chạm vào một khối băng, theo bản năng thiếu chút nữa đã hất ra.

Nhưng người đàn ông cũng là tốt bụng giúp cậu chỉ đường, phản ứng lớn như vậy thì không phải lắm nhỉ?

Hạ Nặc ức chế xúc động kia, nhưng không ngờ là đã đi được một quãng mà hắn vẫn còn đang nắm tay cậu, một chút cũng không có ý muốn buông ra.

Cậu nhịn không được nghiêng đầu nhìn người đàn ông dường như đang có tâm tình không tệ, chần chờ nhắc nhở: "Tay anh..."

Hai tay đang nắm lấy nhau, Hạ Nặc cảm giác lòng bàn tay mình không ngừng nóng lên, nhiệt độ toàn thân hình như đều tập trung ở nơi này. Nhưng nhiệt độ tay cậu càng cao, bàn tay của người đàn ông càng lạnh lẽo.

"Làm sao vậy?" Hắn hình như cũng không có hiểu lời của Hạ Nặc, ngược lại nắm chặt tay thiếu niên.

Ngón tay thiếu niên thon dài bàn tay nhỏ mà mềm mại, hắn đem tay cậu gói gọn vào lòng bàn tay mình, phát ra một tiếng thỏa mãn: "Tôi thật may mắn vì được nắm tay cậu, rốt cục cũng không còn cảm thấy lạnh nữa."

Có ý gì? Hạ Nặc có chút mờ mịt.

Lúc này ở Nasuru là vào mùa xuân, ban đêm nhiệt độ không cao không thấp. Nhìn người đàn ông ăn mặc không quá đơn sơ, như thế nào cũng không giống dáng vẻ đang lạnh.

Nhưng tay của người đàn ông thực sự rất lạnh, ngay cả khi là những người vô tâm cũng biết nhiệt độ thấp như vậy là không bình thường.

Giống như phát hiện ra nghi hoặc của cậu, hắn lập tức giải thích: "Kỳ thật đây là di chứng bệnh tật để lại, trước khi chưa hoàn toàn khôi phục thân thể tôi đều rất lạnh."

Hạ Nặc nhớ tới Drow từng nói, người đàn ông này mấy năm trước gặp một trận bệnh nặng, cho đến bây giờ vẫn chưa trị tận gốc.

Làn da nhợt nhạt của người đàn ông, đôi môi trắng bệch và cơ thể gầy gò đã chứng minh điều này.

Cậu không khỏi liên tưởng đến mình, trong lòng sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Nhưng may mắn là do bây giờ ở trong trò chơi nên cậu cũng không còn bị bệnh.

—— Cũng bởi vì như vậy, nhìn thấy người đàn ông tương tự như cậu lúc trước liền nhịn không được muốn vì hắn làm gì đó.

Hạ Nặc suy nghĩ một chút liền phóng thích ra một thuật trị liệu trung cấp, ánh sáng màu trắng nhạt trong bóng đêm sáng lên, chiếu ra vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên.

Bởi vì không có pháp trượng ở bên cạnh, cậu không thể sử dụng pháp thuật cấp cao hơn, nhìn những điểm sáng nhỏ nhỏ dung nhập vào thân thể người đàn ông, Hạ Nặc tha thiết hỏi: "Thế nào? Anh có cảm thấy khá hơn không?"

Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng kỹ năng, không biết hiệu quả như thế nào?

Người đàn ông thật sự cảm nhận được một luồng ấm áp bao phủ trên người hắn, du͙© vọиɠ trong cơ thể vẫn kêu gào muốn cắn nuốt cái gì đó bây giờ bị áp chế xuống, những khoảng trống nội tâm cũng dần được lấp đầy.

Hạ Nặc nhìn thấy người đàn ông lộ ra vẻ thả lỏng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cậu không biết, tuy rằng pháp thuật rất hữu hiệu, đáng tiếc lại không thể trị tận gốc.

Những năng lượng chữa trị này cũng chỉ ở lại trong thân thể người đàn ông một lúc, rất nhanh lại giống như lúc trước chảy đi hết.

Từ lần bị thương cuối cùng, cơ thể hắn như biến thành một cái động không đáy, không khi nào không khát vọng năng lượng. Thế nhưng cho dù hắn có hấp thu nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể giữ lại chưa tới một phần mười.

Nhưng đối mặt với ánh mắt chờ đợi của thiếu niên, hắn vẫn trả lời: "Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, cảm ơn cậu."

Hạ Nặc nở nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh. Nghe được những lời này, cậu cảm giác lúc trước luyện tập vất vả tất cả đều đáng giá.

Khi nằm trên giường bệnh, cậu cũng từng tưởng tượng tới một lúc nào đó có một bác sĩ lợi hại đến, tuyên bố có thể chữa khỏi bệnh cho cậu. Bây giờ vai trò lại bị đảo ngược, cậu thế mà lại có thể đi chữa trị cho người khác.

Trải nghiệm hoàn toàn mới lạ này khiến cho Hạ Nặc có một cảm giác hài lòng chưa từng có. Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau này khi mình hồi phục rồi có nên dấn thân vào nghề bác sĩ hay không?

Nhưng Hạ Nặc vẫn chưa xác định mình có thực sự chữa khỏi cho người đàn ông hay không.

Tay hắn vẫn lạnh băng như vậy, sắc mặt cũng không phát sinh biến hóa gì rõ ràng. Nội thương không giống ngoại thương, chỉ có thể nhìn thấy những ảnh hưởng bằng mắt thường.

Hạ Nặc đang chuyên chú suy nghĩ, không nghĩ tới hắn lại đột ngột ngừng lại.

Có chuyện gì vậy? Đến bếp chưa?

Hạ Nặc theo tầm mắt hắn nhìn qua, lại nhìn thấy cách đó không xa có hai bóng người quen thuộc.

"Tuyết Lê?" Cậu không thể không lên tiếng.

Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?

Nghe được thanh âm của cậu, hai bóng người kia nhanh chóng quay đầu lại.

"Trường An? Sao cậu lại ở đây?" Tuyết Lê cũng rất kinh ngạc.

Vẻ mặt của cô có chút mất tự nhiên và Carl đang đứng đối diện cũng vậy.

Hạ Nặc mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, tư thế vừa rồi của hai người...

Cậu không hề tỏ ra nghi ngờ: "Nửa đêm tỉnh dậy đói bụng nên ra ngoài kiếm chút gì ăn, cô cũng vậy sao?"