Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trợ lý dẫn cậu đến cửa phòng khách mời, một cánh cửa màu xám đang đóng lại.

Lộ Nhâm đứng ở cửa, dừng lại hai giây, ôn lại kế hoạch của mình.

Đầu tiên, phải cố gắng để Ân Bắc Lâm chuyển sự chú ý sang Nhiêu Manh Manh.

Tiếp theo, không được để cô Hứa chú ý đến.

Cuối cùng của cuối cùng... cảnh giác Ân Bắc Lâm!

Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm không kìm được sờ cổ - băng cá nhân vẫn còn nguyên.

Lộ Nhâm thở phào.

...Lên chương trình tuyệt đối không được làm vậy với Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm hơi đỏ mặt, nếu không thì đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Sau khi ôn xong, Lộ Nhâm nắm chặt tay, thở ra một hơi, đẩy cửa đi vào.

——Đâu tiên cậu nhìn thấy Lạc Cửu Ca và Nhiêu Manh Manh. Nhưng không phải do hai người xinh đẹp tuyệt trần hay gì, chỉ là cửa đối diện với sô pha, nên nhìn thấy luôn.

Nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện ra xung quanh có rất nhiều quay phim.

Cả hai cô gái đều rạng rỡ và xinh đẹp hơn lần trước, nhìn là biết đã sửa soạn kỹ càng trước rồi.

Lạc Cửu Ca mặc một chiếc váy đen dài đơn giản, mái tóc dài bồng bềnh, môi hồng, đeo một chiếc vòng cổ đá quý, vô cùng xinh đẹp.

Nhiêu Manh Manh lại mặc một chiếc váy hoa trắng xanh thuần khiết, mái tóc mềm mại với một chiếc băng đô màu trắng tinh.

Thấy cậu đến, cô đứng ngay dậy tươi cười chào hỏi.

“Đến rồi sao?”

“Đến rồi đến rồi,” Lộ Nhâm vội gật đầu nói, “Chào chị Lạc, chào Manh Manh!”

Lạc Cửu Ca ngồi trên sô pha, cười với cậu “Tiểu Lộ phải không? Chào buổi sáng.”

Lộ Nhâm vội vàng nói, “Chào buổi sáng.”

Cậu hơi sửng sốt.

...Đm, đài Đào nói là sáu giờ tập hợp.

Cậu dậy lúc gần năm giờ, thay quần áo đi xuống lầu đã cảm thấy mình dậy rất sớm rồi, chẳng lẽ hai người họ ba giờ đã dậy trang điểm sao?

“Anh Lộ.” Có một giọng nói khác vang lên.

Lộ Nhâm quay đầu lại, đυ.ng phải chàng trai dáng người cao to, mặc áo ba lỗ đen, bên ngoài khoác gile denim, ăn mặc rất sành điệu, cũng rất nam tính.

Với đôi mày rậm và đôi mắt một mí, cậu ta trông vô cùng sáng sủa, lại có chút ương ngạnh bướng bỉnh, cánh tay lộ ra trông mạnh mẽ rắn chắc.

...Đây là Châu Tử Xuyên sao?

“Xin chào!” Lộ Nhâm vội gật đầu, thuận thế ngồi xuống sô pha bên Châu Tử Xuyên.

Nhưng không kìm nổi lại nhìn cậu ta lần nữa.

Mấy người quay phim lập tức nhếch mày, quay lại ánh mắt “nóng bỏng” của cậu dành cho Châu Tử Xuyên.

Nhiêu Manh Manh chuẩn bị trước, nhìn thấy Lộ Nhâm một mặt ngây dại, nhìn chằm chằm Châu Tử Xuyên bên cạnh, có chút khinh thường.

Xem ra trước đây tất cả đều là ảo giác của mình...

Đúng là có quan hệ với anh Lâm, cho dù Châu Tử Xuyên bây giờ đang nổi tiếng cô cũng chẳng vừa mắt.

Nhiêu Manh Manh thầm lắc đầu, thu lại ánh mắt tha thiết với Lộ Nhâm, quay người lại, bắt đầu trò chuyện với Lạc Cửu Ca bên cạnh.

Tuy xuất phát điểm của Lạc Cửu Ca và Nhiêu Manh Manh không giống nhau nhưng mà kết cục thì cũng giống nhau.

Sắp lên chương trình rồi, cô vẫn phải vất vả đọc hết tài liệu về các khách mời.

Lộ Nhâm này mang tiếng xấu như vậy, tốt hơn hết là trong giai đoạn đầu đừng có quan hệ với cậu ta - kẻo xuống xe giữa đường, lại không rõ ràng.

Châu Tử Xuyên thấy Lộ Nhâm cứ nhìn mình, nghiêng đầu, có chút kỳ quái hỏi: "Anh Lộ, sao vậy? Sao anh cứ nhìn em vậy?"

Đến rồi! Đến rồi!

Mấy tên quay phim điều khiển máy lập tức dừng lại, giây tiếp theo, bọn họ mới tỉnh táo lại, hướng ống kính về phía Lộ Nhâm và Châu Tử Xuyên.

Ngay cả cuộc nói chuyện giữa Lạc Cửu Ca và Nhiêu Manh Manh cũng tạm dừng một giây, hai người đều nhìn về hướng Lộ Nhâm.

Một giây tiếp theo, tất cả mọi người trong phòng khách mời đều nhìn thấy Lộ Nhâm giơ tay lên “quyến luyến” sờ cánh tay của Châu Tử Xuyên.

Không nói đến những người khác, ngay cả Nhiêu Manh Manh cũng suýt không kiềm chế nối biểu cảm.

Cái quái gì vậy? Mới đến đã bắt đầu... “quan hệ thân thiết”?

Nhưng ngay sau đó, giọng nói có chút ghen tị của Lộ Nhâm vang lên trong phòng khách mời.

“Em tập bắp tay như thế nào vậy?” Lộ Nhâm nói, “Tập được đấy.”

Nhiêu Manh Manh, “…“

Lạc Cửu Ca, ”…”

Ekip, “…”

…Vậy thôi sao?

Châu Tử Xuyên nghe vậy liền thẳng lưng, đắc ý nói: “Đúng nhỉ? Em nghĩ cũng được phết chứ.”

Cậu ta đúng là tập rất được, có thịt có cơ nhưng mà không quá, đường nét thon thả, uyển chuyển cùng với vẻ đẹp trai của cậu ta quả thực rất hấp dẫn.

Lộ Nhâm gật đầu như gà mổ thóc bên cạnh.

“Tập thêm nâng tạ đi anh Lộ.”

Lộ Nhâm giơ cánh tay như chân gà của mình lên, có chút chán nản nói, “Trước đây anh cũng thử, nhưng không hiệu quả?”

“Thể dục quan trọng là phải sự bền bỉ.”



Xuất phát từ lòng tốt, Châu Tử Xuyên cũng giơ tay chuẩn bị xem giúp Lộ Nhâm. Nhưng mà nắm lên lại có chút kinh ngạc.

“Anh Lộ, thịt anh mềm quá, ít tập thể dục quá đúng không.”

“Đâu có,” Lộ Nhâm lắc đầu, “Trước đây anh cũng tập nhưng mà không rõ.”

Châu Tử Xuyên lại nắm lấy cánh tay Lộ Nhâm, liền nhận ra.

“Xương bé quá.” Cậu ta nói, “Đúng là tập được sẽ chậm hơn chút.”

Châu Tử Xuyên nghiêm túc chỉ bảo Lộ Nhâm.

Trong máy quay, cánh tay lộ ra của Lộ Nhâm gần giống như màu trắng của quần áo, bàn tay hơi ngăm của Châu Tử Xuyên ở trên nắm nhẹ,...

Cũng, có chút mập mờ.

Người trong ekip lại bắt đầu ra sức hướng ống kính về hai người đàn ông đang sờ qua sờ lại.

Hai người đẹp Nhiêu Manh Manh và Lạc Cửu Ca bị bỏ qua một bên, biểu cảm có chút không nói thành lời.

"Cạch-"

Lúc này, cửa lại bị đẩy ra,

Lạc Cửu Ca và Nhiêu Manh Manh nhìn theo, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm người đi tới, đứng lên,

Lộ Nhâm sững sờ nhìn qua.

Châu Tử Xuyên vẫn đang nắm lấy cánh tay trắng nõn của cậu, vừa ngẩng lên, liền chạm phải ánh mắt thăm thẳm của Ân Bắc Lâm.

Lộ Nhâm, "..."

Lộ Nhâm lặng lẽ rụt tay lại

Châu Tử Xuyên không để ý, nói đúng hơn là không mấy ai trong phòng để ý đến Ân Bắc Lâm.

Ân Bắc Lâm vẫn mặc cây đen, bên trên là một chiếc áo sơ mi BotteVeta đen, cài cúc cẩn thận từ chiếc đầu tiên. Phía trước ngực trái có một chiếc túi giả hình tam giác, bên dưới là chiếc quần dài đen.

Khuôn mặt điển trai của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng phong thái mạnh mẽ., tay phải nắm cửa, đợi trợ lý đỏ mặt đi rồi mới bỏ ra, bình thản đút tay vào túi.

Một hành động đơn giản lịch sự như vậy thôi đã khiến mặt Nhiêu Manh Manh hơi đỏ.

Nhưng mà khi cô đang ngây ra thì Lạc Cửu Ca đã đi đến.

Cô mặc váy đen nhã nhặn đi qua đứng cạnh Ân Bắc Lâm, giọng điệu thân thiết.

“Bắc Lâm đến muộn quá,” Lạc Cửu Ca nói, “Mấy người chúng tôi đều đang đợi cậu đó.”

Quay phim chuyên quay Ân Bắc Lâm và Lạc Cửu Ca lập tức quay sang hai người.

Hai người đều mặc đồ đen, all black đứng chung đúng là trai xinh gái đẹp, giống như một đôi vậy.

Nhiêu Manh Manh mấp máy môi cười dịu dàng đi quá, “Anh Ân!”

Châu Tử Xuyên cũng vội vàng đứng dậy đi tới chào hỏi.

Lộ Nhâm cũng đi theo.

Nhưng mà… Lộ Nhâm lo lắng trốn ở phía sau, cố gắng làm cho mờ nhạt nhất..

...Cứ luôn cảm giác ban nãy hình như Ân Bắc Lâm rọc mình một cái...

Hừ.

Đối mặt với đám đông xung quanh, Ân Bắc Lâm nhẹ gật đầu.

"Lên xe muộn một chút, để mọi người đợi rồi."

Thực ra, mọi người có mặt đều hiểu rõ, chính ê-kíp chương trình đã vô cùng hy vọng Ân Bắc Lâm đến muộn, chính là muốn hiệu quả như thế này, không ai nỡ bỏ qua.

Nhìn thấy cả năm người đều ở đây, đạo diễn Tiền mới đứng dậy

Mặt ông ta tròn trịa, cười giống một ông chú nhiệt tình, có vẻ là một đạo diễn rất giỏi.

Lúc này đạo diễn Tiền vỗ tay, nheo mắt nói, “Vất vả cho các vị đã dậy sớm như vậy để đến truyền hình Đào Tử của chúng tôi.”

“Sắp quay mùa đầu tiên của "Người tình trong mộng", vì địa điểm quay vần được bảo mật nên hôm nay chúng tôi mới tập hợp các vị ở đây trước.”

“Nếu mọi người đã đến hết rồi thì hãy xem lại đồ của mình, chúng ta phải xuất phát đến điểm quay rồi.”

“Đến hết rồi?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Cửu Ca có chút khác lạ, “Đạo diễn Tiền, nếu nhớ không nhầm thì vẫn còn cô Hứa nhỉ?”

Đạo diễn Tiền dừng lại rồi gật đầu, “Cô Hứa Thanh Thanh lát nữa sẽ gặp chúng ta.”

Lộ Nhâm nghe xong gật đầu trong lòng.

Có lẽ Hứa Thanh Thanh chuẩn bị tự mình qua đó.

Cũng phải, bảo đại tiểu thư xuống Limousine đế lên xe khách mời chật chội, đúng là hài.

Mấy người được đạo diễn Tiền dẫn vào một lối đi đặc biệt trong đài.

Nhưng mà đạo diễn Tiền lại không dẫn họ xuống mà lại lên tầng trên cùng, lại đi trên hành lang.

Máy quay ở sau quay lại hết, hành lang không rộng nên mọi người đều đi theo hàng.

Nhiêu Manh Manh hỏi, “Đạo diễn, sao chúng ta lại đi từ trên vậy?”

Châu Tử Xuyên nhìn xung quanh, “Có hành lang trên không trung sao?”

Lạc Cửu Ca và Ân Bắc Lâm một trước một sau.

Lộ Nhâm đi sau Lạc Cửu Ca, nghe vậy cũng hơi tò mò nhìn.

Cậu vừa đi xe qua, truyền hình Đào Tử là một tòa nhà thiết kế hình chữ nhật, không nhìn ra còn có đường nào khác không.

Với lại bên dưới cửa có fan đợi, cảm giác vẫn rất khó thoát khỏi fan.



"Không sao đâu, các vị cứ đi theo tôi là được",

Tiếng của đạo diễn Tiền truyền đến từ phía trước, vọng lại trong hành lang.

"Sắp biết ngay đây.”.

Tổ đạo diễn đi nhanh hơn, những người khác cũng vậy.

Nhưng mà leo cầu thang đã phiền rồi mà Lạc Cửu Ca lại còn đi giày cao gót, vừa đi được vài bước thì cảm thấy hơi mệt

Đèn trong hành lang không sáng lắm, cô không bước vững, kêu lên một tiếng, cả người liền ngã xuống.

Ân Bắc Lâm nhíu mày, quay lại kéo Lạc Cửu Ca, nhưng Lạc Cửu Ca đã ngã xuống rồi, không kéo kịp.

Một lúc sau, giọng nói của Lộ Nhâm vang lên phía sau Lạc Cửu Ca.

"Chị, chị Lạc, chị không sao chứ?”

Phía sau có người đỡ, Lạc Cửu Ca sợ tới mức đi chậm lại một chút

Toàn bộ thân trên của cô đều dựa vào người Lộ Nhâm, trước mặt Ân Bắc Lâm đỏ bừng cả người, vội vàng nói "Tôi không sao."

Người phía trước cũng quan tâm nhìn sang, "Cô Lạc, cô không sao chứ?”

Đặc biệt là Ân Bắc Lâm, cau mày nhìn xuống,

Hiếm khi thấy chút gợn sóng trên khuôn mặt của người lạnh lùng như vậy. Lạc Cửu Ca nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ân Bắc Lâm mà bỗng hoảng hốt trong lòng.

Phía sau lại có tiếng kêu.

Tiếng đó ở bên tai, không to không nhỏ, ở trong không gian hẹp như hành lang này lại vô cùng trêu người.

Lạc Cửu Ca lấy lại tinh thần liền đỏ mặt, có chút xấu hổ.

Lộ Nhâm đúng là bại hoại, rõ ràng cô chỉ ngã một cái còn cố tình kêu tiếng như vậy giống như bọn họ có gì vậy.

Lạc Cửu Ca mím môi, cau mày nhìn khuôn mặt đau đớn của Lộ Nhâm.

Lộ Nhâm nhìn cô, run rẩy nói. , "Chị, chị Lộ, nếu không sao thì có thể di chuyển giày cao gót của chị một chút không..."

Lạc Cửu Ca, "..."

Lạc Cửu Ca cúi đầu.

Giàu cao gót năm phân của mình đang giẫm lên giày trắng của Lộ Nhâm.

Lạc Cửu Ca vội thu chân lại, đỏ mặt nói: “Xin lỗi."

Lộ Nhâm lúng túng mỉm cười, "Không sao, không ngã là được rồi.”

Lộ Nhâm nước mắt lưng tròng nghĩ, nhưng mà... Giày cao gót của con gái làm từ mũi khoan à.

Đm, giẫm lên đau thật đấy.

Cuối cùng cũng không sao, nhưng để an toàn thì có một người soi đèn đứng cạnh Lạc Cửu Ca, Ân Bắc Lâm cũng đổi vị trí với Lạc Cửu Ca, để cho Lạc Cửu Ca đi phía trước,

Lộ Nhâm vẫn chậm rãi bò theo, nhưng mới vừa đi lên vài bước, cổ tay đột nhiên bị kéo từ phía trước.

Lộ Nhâm kinh hãi nhìn Ân Bắc Lâm.

...Cứu, còn có người đang quay phim!

Nhưng giây tiếp theo, lòng bàn tay có một cái băng cá nhân.

Lộ Nhâm kinh ngạc nhìn anh, Ân Bắc Lâm nói.

"Cánh tay của cậu, dán vào..."

Lộ Nhâm nhìn, mới phát hiện cánh tay phải của mình bị xước.

Vừa rồi không để ý, Lộ Nhâm lúng túng đáp, "Cảm ơn... ừm, cảm ơn thầy Ân.”

“Thầy Ân” nhìn cậu nhếch mày.

Lộ Nhâm vô thức cười.

Cũng may Ân Bắc Lâm không nói gì nhìn cậu rồi quay đi.

Hàng người cuối cùng cũng đến đỉnh tòa nhà.

Bây giờ đã là sáu rưỡi rồi, bình mình từ lâu, ánh mặt trời xuyên qua mây chiếu xuống, tuy hơi nóng nhưng mà trời xanh mây trắng, phong cảnh vẫn rất đẹp.

Chỉ là hàng người đứng ở nơi rộng lớn như thế này đều mơ hồ.

Lộ Nhâm hoang mang hỏi, “Đạo diễn... Chúng ta, đi thế nào...”

“Bùm!!”

Lộ Nhâm mới nói một nửa đã vang lên một tiếng cực lớn trên đầu, trước mặt là một bóng đen vυ"t xuống.

Lộ Nhâm kinh hãi vô thức ngẩng lên nhìn xuống.

...Một chiếc trực thăng lớn từ từ hạ cánh.

Cửa bên cạnh đang mở, có thể nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc váy đỏ ngồi ngoài cùng.

Tà váy đỏ bay bay trong gió như hoa hồng đỏ, tóc đuôi ngựa phấp phới.

Trực thăng hạ cánh.

Người phụ nữ váy đỏ đứng dậy thong thả bước ra.

Đôi giày Loui đỏ, bước về phía năm người, cuối cùng khoanh tay đứng vững.

“Lần đầu gặp mặt.”

Cô hất cằm, như ở trên cao nhìn năm người họ.

“Tôi... là Hứa Thanh Thanh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »