Chương 8: Giao thừa

Đêm giao thừa, cả nhà hòa thuận vui vẻ ăn cơm xong thì tụ lại ở phòng khách xem chương trình tết, mẹ con không có thù oán cách đêm cách hôm, Chu Mang rất nhiều năm rồi không đón năm mới cùng với Từ Dung, lúc này đang lười nhác làm ổ trong lòng mẹ cắn hạt dưa. Tôn Na lột quýt đưa cho cô, cô ngồi dậy hôn thật kêu lên mặt mợ, ngọt ngào nói,

"Mợ thật tốt.”

Đuôi mắt đảo qua bên kia, Từ Phóng giật giật lông mày, ánh mắt dán chặt vào màn hình ghi chép trên đùi, Chu Mang đoán, hoặc là trò chơi xuất hiện bug, hoặc là anh lại bị người chơi nào đó mắng cho. Nhịn không được mà mừng thầm trong lòng, tính toán sang năm sẽ vào acc phụ Weibo, tặng mấy lời “chúc tết” cho Từ Phóng.

Từ Phóng bề bộn nhiều việc, có thể nói là trừ ăn cơm với đi vệ sinh ra, gần như đều ở trong phòng.

Anh tốt nghiệp đại học thì thì hợp tác với bạn học mở một phòng làm game, trong hai năm đó game mobile đang thịnh hành nên dựa vào hai món game nhỏ chuyển thành món tiền lời đầu tiên.

Phòng làm việc đầu tư bỏ vốn, tuyển thêm nhân viên, công ty trên dưới hơn mấy trăm người đều phải gọi một tiếng.

Từ tổng.

Chỉ là Từ tổng có trâu bò thế nào, về đến nhà cũng chỉ là một chân chạy vặt, còn kiêm luôn công việc châm pháo hoa.

Trong nội thành thành phố A cấm lửa, lúc Từ Phóng được sắp đặt cho đi châm pháo hoa thì Chu Mang đã nhảy nhót, “Con cũng muốn đi.”

Người sắp làm chú rể là Từ Nam cười nhạo cô,

“Quả Quả đúng thật là trẻ con ha.”

Hắn là em trai của Từ Phóng, lớn hơn cô hai tuổi, lúc đầu dưới mệnh lệnh của Từ Phóng, ăn của cô, uống của cô, đến trường cũng phải dính lấy một chỗ, kết quả sau nhiều năm đã thành oan gia vừa gặp đã ghét.

Từ Nam cũng sủng Chu Mang, theo lời của Từ Phóng thì, chính là cưng chiều.

Là oan gia, cũng là anh trai.

Rất kỳ quái, tại sao cô lại thích Từ Phóng mà không phải là Từ Nam? Vấn đề này sau khi cô phân tích cặn kẽ thì tổng kết thành ba chữ.

Không tự trọng.

Cô làm mặt cười,

“Em mãi mười tám. Còn nữa, không cho anh gọi em là Quả Quả.”

“Được, không gọi. Bên ngoài lạnh, mặc dày chút.”

Hắn búng một cái vào ót cô, kéo Từ Phóng được giao lấy trọng trách đem pháo hoa dọn ra ven đường.

Từ Nam đưa cho cô hai cây pháo hoa lớn, châm cho cô.

Ánh lửa nhen nhóm trong đêm đen, cánh hoa lửa tán ra ngoài, cảm giác vui sướиɠ đã lâu không xuất hiện lại dâng lên, cô không tự giác mà nở nụ cười theo khoảnh khắc ánh lửa sáng lên.

Từ Nam đứng một bên, đưa cho Từ Phóng một điếu thuốc.

Từ Phóng không nhận.

“Cai?”

"Ừ". Từ Phóng lãnh đạm nói một tiếng. Quay mặt đi chỗ khác.

"Vốn dĩ cũng không hút nhiều lắm!"