Chương 5: Du Hạnh Vậy Mà Cư Nhiên Ở Trước Mặt Mọi Người Giật Ly Rượu Của Cô!

Đúng như dự đoán của Minh Giai Na, vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật của Diệp ảnh hậu, chị của Triệu Văn vì bận lịch quay phim nên không thể đến, vì vậy bạn đồng hành của Đinh Cảnh Chi phải tạm thay người.

Minh Giai Na ngay sau khi biết tin, cô đã đến gặp Đinh Cảnh Chi để đề cử cho nghệ sĩ của mình: “Đinh tổng, Bàng Bối đã chuẩn bị rất kỹ luôn rồi. Nếu ngài đưa cô ấy đi theo nhất định sẽ rất tự hào.”

Đinh Cảnh Chi sau một hồi cân nhắc liền đáp ứng, vốn đoạn thời gian này anh cũng tính toán định để Bàng Bối thử việc một chút.

Vào ngày tổ chức yến tiệc.

Một đoạn đường trước cửa nhà hát Khinh Phỉ Nghiền đã bị chặn lại, tại một khách sạn hạng sang lâu đời ở An Thành, thảm đỏ được trải ra ven đường, những chiếc ô tô sang trọng lần lượt dừng lại, phóng viên vây quanh thành một vòng tròn lớn bên ngoài, trông vô cùng hoành tráng.

Những người phụ nữ trên thảm đỏ vô cùng thanh lịch và rạng rỡ, những người đàn ông thì trông vô cùng lịch lãm, dù họ có không ưa nhìn, nhưng dưới phông nền của những bộ quần áo đắt tiền và ánh đèn nhấp nháy, trông họ vẫn vượt trội hơn người bình thường.

Mặc một chiếc áo trễ vai màu xanh lục nhạt và chút trang điểm nhẹ, Bàng Bối rời công ty và lên xe đi cùng Đinh Cảnh Chi đến bữa tiệc.

Minh Giai Na không đến đó dưới danh nghĩa của Triệu Văn, chú của cô ấy cũng là người đứng đầu một bộ phận quan trọng nên hôm nay cô là bạn đồng hành với ông ấy.

Hai chiếc xe gần như đến cùng một lúc, Bàng Bối và Minh Giai Na đều đến rất sớm, khi họ bước đi trên thảm đỏ, người đi cùng không nhiều, ánh đèn flash cũng không quá chói mắt.

Bước vào đại sảnh, ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy ánh đèn sáng trưng trong đại sảnh, ban nhạc đang chơi khúc nhạc tươi sáng vui vẻ, rượu trên bàn xếp xen kẽ, bóng người trong phòng tạo ra bầu không khí rất vui vẻ.

Sảnh chính hầu như đều là khách bình thường.

Bàng Bối và Minh Giai Na được sắp xếp đi đến một sảnh phụ yên tĩnh và riêng tư hơn cùng với những bạn đồng hành nam của họ.

Sảnh phụ cũng rất náo nhiệt, nhưng mọi người nói chuyện rất có chừng mực, giọng nói không lớn, mỗi nhóm từ hai đến ba người, vô hình chung giống như đang phân chia địa bàn, nếu không có người giới thiệu cũng sẽ không có người nào dám xen vào.

Trong khi đang nói chuyện với đối tác Minh Giai Na và Bàng Bối đột nhiên chạm, cả hai sau đó đều tìm cớ rời khỏi rồi ra một góc để nói chuyện.

Minh Giai Na ngạc nhiên nói: “Mẹ ơi, chiếc váy này giá mấy chục nghìn nhân dân tệ phải không? Em mua nó làm gì?, loại yến hội kiểu này cũng không phải đến để tranh giành ống kính, với thân phận hiện tại của Bàng Bối trong giới giải trí, mặc bộ tầm hai đến ba nghìn là đủ rồi. Ánh mắt cô lại đảo qua đảo lại vóc dáng của Bàng Bối, lại nói: “Nhưng bộ này cũng rất hợp với em, trông rất đẹp.”

Bàng Bối nghiêng người nói nhỏ: “Chị không biết đâu, em vốn không định mua nhưng nhân viên bán hàng ở đó nói tài khoản ngân hàng của em còn tận 170.000 nhân dân tệ.”

Minh Giai Na: “!”

Bàng Bối tự mắng bản thân: “Trước đây em đúng là một đứa con gái hoang đàng mà.”

Minh Giai Na cười: “Là do bố em nuông chiều em đấy.”. Dứt lời, cô cảm thấy có vẻ lỡ lời, liếc nhìn Bàng Bối một cái, nhưng cô lại chỉ cười nói, “Ừm, là bố nuông chiều em quá.”. Trên đời này quả thực không có ai đối xử với cô tốt hơn ông ấy.

Hai người đứng đó liếc nhìn xung quanh, sau một lúc im lặng, Minh Giai Na vào thẳng vấn đề, nói: “Hôm nay Du tổng sẽ là bạn đồng hành và đội vương miện cho Diệp ảnh hậu đây, em có biết không?”

Bàng Bối lắc đầu, cô chưa từng chủ động quan tâm những tin tức liên quan đến Du Hạnh.

Minh Giai Na lặng lẽ chia sẻ với Bàng Bối tin tức mà cô ấy nghe được trong những ngày qua.

Cô đã nghe nói về dự án “Giấc mơ ngôi sao phương Đông” từ lâu. Tuy là một người có tính cách nóng nảy nhưng cô khá thực dụng và có tầm nhìn xa. Cô đã sớm để mắt đến dự án do Tập đoàn Bội Hạnh và Triệu Văn cùng hợp tác, cùng các bộ phim với công ty truyền hình khác, với ngoại hình và thực lực của Bàng Bối, tương lai muốn có một vai diễn tốt không phải là không thể, chỉ là cần chút thời gian.

Sau cuộc họp video lần trước, đã bắt đầu hợp tác dự án giữa một số công ty điện ảnh và truyền hình và nền tảng video do Tập đoàn Pepper Holdings nắm giữ. Trong đó ngoài livestream, phát ngôn viên, còn có phim truyền hình do Guava Video và Peach Live tự chế.

Triệu Văn ở bên kia cũng đang tích cực thảo luận về việc hợp tác.

Minh Giai Na hi vọng Bàng Bối sẽ có cơ hội tham gia và thể hiện bản thân trong việc đầu tư, từ đó sẽ nhận được sự công nhân của họ.

Minh Giai Na nói với Bàng Bối: “Các dự án do bên Guava nắm giữ cũng khá tốt. Nguyên tắc của họ là “từng con ốc vít đều quan trọng” nên họ cũng rất cẩn thận trong việc tuyển chọn diễn viên. Lần này Tập đoàn Bội Hạnh để họ tự quyết định. Mục đích thực ra là để tìm hiểu khả năng kinh doanh và tính cách của những người được công ty điện ảnh và truyền hình đề cử, đồng thời cũng để loại bỏ những kẻ không có thực lực và những mối nguy tiềm ẩn.”

Bàng Bối: “Thì sao?”

Minh Giai Na tức giận: “Cho nên em phải tìm cơ hội thể hiện tài năng và sắc đẹp của mình đi!”

Bàng Bối: “?”

Minh Giai Na: “Du tổng đó! Nếu anh ta lên tiếng thì em sẽ không cần phải liều mạng tranh giành nữa. Nói thật, chị không đảm bảo có thể cho em nguồn tài nguyên từ Bắc Kinh. Hơn nữa trong tay chị cũng không chỉ có một mình em, có mấy người tuy rất mơ hồ, nhưng dù sao cũng đã theo chị vài năm, dù sao cũng không thể quá thiên vị em. Em phải tự phấn đấu mới được.”

Bàng Bối tự hỏi: “Tại sao chị nghĩ em có thể thu hút được sự chú ý của Du tổng?”

Cô cắn môi, vẫn chưa quen được cách xưng hô “Du tổng”.



Trước đây, cô thường gọi anh là “Du Hạnh” hoặc bằng biệt danh của anh.

Không can tâm, Minh Giai Na đặt ly rượu xuống, khoanh tay nhìn chằm chằm Bàng Bối rồi nói: “Du tổng có thể thích Nguyễn Bội, nhưng chị nghĩ anh ta sẽ không thể chịu nổi trước sắc đẹp này của em đâu – trừ khi anh ta bị mù.”

Bàng Bối lạnh lùng nói: “Nếu anh ta bị mù thật thì sao?”

Ở bên nhau bốn năm, cô cảm thấy Du Hạnh chưa từng nhìn thẳng vào cô, cho dù ngủ chung giường cũng sẽ quay lưng vào nhau, thậm chí ngay cả ôm cũng chưa từng.

Cuộc trò chuyện phải kết thúc vì sự xuất hiện của Diệp ảnh hậu.

Sau khi Diệp Tuyết chiêu đãi xong các vị khách liền từ sảnh chính đi vào để chào đón những người mới đến ở sảnh phụ, Bàng Bối và Minh Giai Na vội vã chạy đến.

Bàng Bối nắm tay Đinh Cảnh Chi rồi chào hỏi Diệp Tuyết.

Diệp Tuyết kinh ngạc nhìn Bàng Bối, hỏi: “Bối Bối, cháu về rồi sao?”

Bàng Bối mỉm cười gật đầu: “Em mới về không lâu thôi.”

Diệp Tuyết là nữ thần thời thơ ấu của rất nhiều người của thế hệ trước, nhiều bạn bè của Bàng Trung Lâm cũng rất thích bà ấy, Bàng Bối cũng từng gặp Diệp Tuyết tại nhiều bữa tiệc riêng, hai người cũng coi như là có quen biết.

Diệp Tuyết vuốt ve cánh tay của Bàng Bối, “Đi lâu như vậy, hiện tại còn không thèm gọi ta một tiếng dì Diệp nữa rồi.”

Bàng Bối vui vẻ nói: “Dì Diệp.”

Đinh Cảnh Chi cười nói, “Bàng Bối và Diệp ảnh hậu quen biết nhau sao?”

Diệp Tuyết mỉm cười, trìu mến nói: “Đương nhiên là quen rồi.”

Bà ra hiệu cho người phục vụ phía sau mang ba ly rượu đến.

Ngoài rượu vang đỏ, Diệp Tuyết đã sáng lập ra một thương hiệu cocktail cho bữa tiệc ngày hôm nay, người phục vụ đưa cho Diệp Tuyết một ly, hai ly còn lại được đưa cho Bàng Bối và Đinh Cảnh Chi.

Đinh Cảnh Chi nhận lấy trước, tiếp theo là Bàng Bối, khi ly rượu được đưa lên gần môi, cô ngửi thấy mùi đào vô cùng ngọt – nhưng tệ hơn nữa là cô bị dị ứng đào rất nặng, chỉ cần chạm một chút liền nổi mẩn đỏ.

Hiện tại trước cửa rạp hát Khinh Phỉ Nghiền là giờ cao điềm, người vô cùng đông đúc.

Vì tắc đường nên Du Hạnh đã phải đón nhận bầy không khí không thoải mái này, khi xuống xe, anh đã thấy thảm đỏ chật kín người.

Vệ sĩ mở đường cho anh, Du Hạnh dẫn Cao Dư Nặc sải bước trên thảm đỏ, các phóng viên nhào đến như hổ đói, vỗ tay hoan hô anh, có người còn xông lên đặt câu hỏi những đã bị bảo vệ bữa tiệc chặn lại.

Bước đến trung tâm thảm đỏ, Du Hạnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút, đột nhiên phía sau có một nữ minh tinh chạy đến.

Du Hạnh vừa định bước lên cầu thang liền bị người đυ.ng phải, một bóng mặc váy xanh xẹt qua tầm nhìn của anh, ngày cả chiều cao của chủ nhân chiếc váy cũng giống như trong trí nhớ của anh, mùi nước hoa nồng nặc quẩn quanh mũi anh, nhưng khi anh nhìn kỹ lại, đó không phải cô ấy.

Mặc dù trông cô ta vô cùng lộng lẫy và quyến rũ nhưng Bàng Bối chưa từng sử dụng loại nước hoa nồng đến thế.

Mùi thơm cơ thể nhẹ và nhàn nhạt tỏa ra từ người cô ấy, giống như một bông hồng được bọc trong sương giá, thoang thoảng trong không khí.

Du Hạnh lạnh lùng xoay người rời đi.

Nguyễn Bội không chút ngại ngùng đối mặt với ống kính, cô ta nâng cằm cười thật tươi, đứng suốt ba phút đồng hồ mới tiến vào sảnh tiệc.

Sau khi tiến vào, cô ta cũng không có cơ hội tiếp cận Du Hạnh.

Du Hạnh đã được đặc biệt dẫn đến sảnh phụ, vừa bước vào, ánh mắt anh liền khóa chặt vào bóng hình đang mặc chiếc váy xanh, tay cầm ly rượu, tư thế uống cạn nhưng lại có vẻ đang do dự.

Anh sải bước đi đến, giật lấy ly rượu trong tay Bàng Bối, nhấp một ngụm rồi bình tĩnh nói với phục vụ: “Mang cho cô ấy một ly nước ấm.”

Bàng Bối tay trống không, kinh ngạc ngoảnh đầu lại, đôi mắt phượng khẽ trừng anh, trong nét quyến rũ lại thang theo chút ngốc nghếch, sau đó mặt liền đỏ lên.

Du Hạnh vậy mà lại cư nhiên ở trước mặt mọi người giật ly rượu của cô!

Người xung quanh cũng rất sửng sốt, Diệp Tuyết phản ứng rất nhanh, bà liếc nhìn người phục vụ, người phục vụ sau đó cũng xoay người đi lấy cho Bàng Bối một cốc nước ấm.

Bàng Bối nhận lấy, cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Nhưng cô không biết nên nói lời cảm ơn này với ai.



Du Hạnh cầm ly rượu, đối mặt với Diệp Tuyết rồi chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Diệp Tuyết cụng ly với anh, cười nói: “Rất vui vì cậu có thể đến.”

Đinh Cảnh Chi cũng vui vẻ tham gia cuộc trò chuyện.

Bàng Bối và Minh Giai Na, hai nhân vật vô danh trong giới giải trí, cảm thấy vô cùng lạc lõng.

Minh Giai Na cau mày, nghi ngờ nhìn Du Hạnh rồi nhìn sang Bàng Bối, cuối cùng cũng phát hiện họ đều mặc quần áo của một nhãn hiệu, tuy rằng một trắng một xanh, nhưng cảm giác thiết kế giống nhau như đúc.

Bàng Bối chớp chớp mắt, bất đắc dĩ nói: “Không phải đồ đôi, chẳng qua là tụi em tình cờ đυ.ng phải mà thôi, cũng không biết tại sao anh ta lại giật ly rượu của em nữa…”

Cô thực sự không biết tại sao Du Hạnh lại đột nhiên hành động như vậy.

Minh Giai Na nhìn thoáng qua vết đỏ sau váy của Bàng Bối, vội vàng giúp cô che lại, nhỏ giọng nói: “Bà dì(*) của em đến kìa!”

(*) đến ngày

Bàng Bối quay đầu nhìn lại: “!”

Nhưng Minh Giai Na đã tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của Bàng Bối vừa nãy: “Thảo nào Du tổng lại rượu của em, chắc là thấy bà dì của em đến.”

Bàng Bối: “…”

Thật sự quá xấu hổ, cô thà nghĩ Du Hạnh bị điên rồi còn hơn!

Minh Giai Na đứng sau lưng Bàng Bối và nói: “Đi thôi, chị đưa em đi thay váy.”

Bàng Bối cúi thấp đầu, ước gì có thể đào một cái lỗ rồi chui xuống.

Minh Giai Na hỏi mượn trợ lý của Diệp Tuyết phòng nghỉ, sắp xếp cho Bàng Bối vào phòng, sau đó cô ra xe tìm quần áo dự phòng và băng vệ sinh.

Trợ lý của Diệp Tuyết rất ân cần đi theo sau, đưa cho Bàng Bối một chiếc váy mới tinh, một hộp trang sức và một chiếc băng vệ sinh, cười nhẹ nói: “Bàng tiểu thư, cô cứ đi thay quần áo trước đi, tôi sẽ liên hệ với quản lý của cô bảo cô ấy không cần mang quần áo qua nữa.”

Bàng Bối lịch sự cảm ơn rồi bước vào phòng nghỉ với chiếc váy đuôi cá màu đỏ nạm kim cương trên tay.

Cô từ nhỏ đã đi diễn, sớm đã quen với việc mặc quần áo cao cắp, vừa nhìn liền biết chiếc váy này là của nhãn hiệu nào.

Sau khi thay quần áo xong, Bàng Bối mở hộp trang sức, trong chiếc hộp da lộn màu đen là một món đồ trang sức cao cấp – chiếc vòng kim cương cổ điển của Harry Winston.

Cho dù chỉ là tạm thời mượn đồ nhưng hành động này của Diệp ảnh hậu cũng quá là hào phóng rồi.

Trong phòng khách không có gương nên Bàng Bối không còn cách nào khác ngoài đứng trước gương đeo vòng cổ vào, nhưng chiếc móc của chiếc vòng không dễ thắt, cô loay hoay một lúc lâu những vẫn không đeo vào được.

Có tiếng mở cửa, Bàng Bối không thèm quay đầu lại, nói: “Giai Na, giúp em đeo vào với.”

Phía sau không có người đáp lại, chỉ có một bàn tay đặt trên cái cổ trắng ngần của cô, nhẹ nhàng mà cẩn thận giúp cô thắt lại sợi dây chuyền.

“Đau tay—”

Khi cô quay lại, Bàng Bối giật mình, cô lùi lại và đập vào bàn, hai cái xương quai xanh của cô bất giác nhô ra thành một cái hố nông để câu cá.

Ánh mắt Du Hạnh rơi vào xương quai xanh thanh tú của cô, men theo bờ vai trắng nõn của cô nhìn lên, cực kỳ kiên nhẫn rơi vào đôi mắt phượng xinh đẹp của cô, nghiêm túc giống như thông qua kính thiên văn nhìn thấy những ngôi sao xa xôi.

Bàng Bối tương đối sợ hãi, tim vẫn còn đập loạn xạ, l*иg ngực đầy đặn hơi phập phồng, cô dựa vào bàn đứng thẳng lên, cau mày hỏi anh: “…Sao anh vào đây được?”

Du Hạnh đút hai tay vào túi quần, áo sơ mi có chút ươn ướt, thản nhiên giải thích: “Chắc là bọn họ đưa nhầm số phòng.”

Anh nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là đứng rất gần nhưng anh lại không hề có ý định lùi lại.

Bàng Bối gần như có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Du Hạnh, trộn lẫn với mùi đào nhàn nhạt đến từ ly cocktail vừa nãy cô định uống.

Thì ra anh vẫn còn lương tâm, nhớ rằng cô bị dị dứng đào.

Đúng là không uổng công cô giúp anh một lần.