Chương 8: Du Hạnh Đợi Nguyên Một Đêm Dưới Nhà Cô?

Người nghe điện thoại là Cao Dư Nặc, đây là số điện thoại của anh ấy.

Giọng điệu của Cao Dư Nặc vô cùng lịch sự hỏi: “Xin chào, cho hỏi cô là ai?”

Bàng Bối: “Tôi muốn trả quần áo và vòng cổ cho Du tổng.”

Cao Dư Nặc ngay lập tức phản ứng lại, giọng điệu càng lịch sự hơn gấp mười lần: “Xin chào, Bàng tiểu thư, cô không hài lòng với quần áo và vòng cổ sao?”

Bàng Bối không đáp, hỏi ngược lại, “Anh ấy có đang ở công ty không?”

Khi ông chủ không ở bên cạnh, Cao Dư Nặc thực sự không biết phải trả lời như nào, vì vậy anh chỉ có thể nói: “Cô có thể gửi ở công ty chúng tôi.”

Bàng Bối “hừm” một tiếng rồi hỏi anh ấy, “Anh có đang ở công ty không? Tôi đến ngay.”

Cao Dư Nặc vội vàng giải thích: “Tôi đang ở công ty, nhưng Du tổng hiện đang bận, buổi tối sau bảy giờ…”

“Tôi biết rồi.”

Cao Dư Nặc còn chưa nói xong, Bàng Bối đã vội cúp điện thoại.

Bàng Bối thu dọn quần áo và vòng cổ rồi bắt taxi đến Tòa nhà Bội Hạnh.

Thực ra cô rất muốn gửi đồ bằng hình thức chuyển phát nhanh, nhưng quần áo và trang sức trị giá chưa đến hai triệu, nếu thất lạc hoặc gặp sự cố thì quá phiền phức, cô chỉ đành tự mình đem trả lại.

Tòa nhà Bội Hạnh tọa lạc tại một địa điểm có giao thông thuận tiện ở Yển Thành, cách căn hộ nơi Bàng Bối sinh sống không quá xa, hiện tại cũng không phải giờ cao điểm, đường đi tương đối ít xe cộ, cả quãng đường đến cổng công ty chỉ mất hơn 20 phút.

Cô gọi Cao Dư Nặc rồi bảo anh ta ra cửa.

Cao Dư Nặc ngạc nhiên hỏi: “Cô đang ở công ty chúng tôi sao?”

Bàng Bối: “Ừm, anh tự qua lấy hoặc nhờ người đến lấy đi.”

Cao Dư Nặc sao dám cử người khác đi, anh đang định tự mình xuống lầu đón Bàng Bối, xấu hổ nói với cô: “Bàng tiểu thư, cổng tòa nhà cách quá xa, tôi sẽ nói bảo vệ cho cô đi vào, cô có thể nhờ tài xế lái vào được không?”

Bàng Bối không muốn làm phiền nên đã bảo tài xế trực tiếp lái xe vào, khoảng 30 giây sau, nhân viên bảo vệ nhận được điện thoại liền cho mở cổng.

Bàng Bối đang đợi ở tầng dưới, từ xa cô nhìn thấy Cao Dư Nặc đang quét mặt để ra khỏi sảnh lớn của Tập đoàn Bội Hạnh.

Cô thầm đánh giá, quả nhiên đúng là người thân cận của sếp, Cao Dư Nặc rất cao và đẹp trai, đeo kính đen, dáng vẻ dịu dàng nhưng cũng rất kiên định.

Khi anh ta đến, Bàng Bối đã đưa cho anh ta chiếc túi và nói: “Mọi thứ đều ở trong đây, anh có thể trực tiếp kiểm tra, sau khi rời đi tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

Cao Dư Nặc dịu dàng cười: “Không cần đâu. Cô có muốn lên đợi Du tổng không, Du tổng cũng đang ở đây…”

Bàng Bối: “Không cần.”

Cao Dư Nặc đẩy gọng kính, vẫn cười nói: “Tôi báo với Du tổng rằng cô đã đến đây.”

Bàng Bối không đáp, đang định gọi xe rời đi. Cô trả lại đồ, Du Hạnh đương nhiên cũng biết cô đến đây, Cao Dư Nặc có nói hay không cũng không quan trọng.

Cao Dư Nặc rất giỏi trong việc quan sát lời nói và biểu cảm, vì vậy anh bấm điện thoại, gửi cho một tin nhắn yêu cầu tài xế lái xe đến, anh ngẩng đầu lên cười nói: “Bàng tiểu thư, tôi sẽ nhờ tài xế đưa cô về.”

Bàng Bối từ chối: “Tôi sẽ gọi xe.”

Cao Dư Nặc bất đắc dĩ nói: “E là cô không gọi được xe đâu, xe bên ngoài không vào được công ty chúng tôi. Nếu cô nhất định muốn đi bộ ra, có lẽ sẽ mất hơn mười phút. Trời nắng thì không sao, nhưng bây giờ hình như đang mưa.”

Như để xác nhận lời anh ta nói, đúng lúc đó sấm sét từ trên bầu trời vang dội.

Bàng Bối nhìn lên, mây đen trên trời cũng đã tụ lại.

“…”

Cao Dư Nặc đưa tay ra hiệu: “Xe đến rồi, Bàng tiểu thư, tôi tiễn cô.”

Bàng Bối vật lộn suy nghĩ ba giây rồi rời đi.

Không thể chỉ vì gửi đồ mà để bản thân bị ướt hay bị ốm được.

Hơn nữa…cô hoàn toàn không biết đường.

Cao Dư Nặc đích thân đưa cô lên xe, đồng thời căn dặn tài xế lái xe cẩn thận, đợi khi xe đã đi xa mới lên lầu.

Khi anh quay lại văn phòng của Du Hạnh, Du Hạnh vẫn đang ngủ.

Du Hạnh đã bay đến Nam Trung Quốc, hai ngày ngủ không nổi sáu tiếng, cũng không có thời gian về nhà, chỉ có thể vội vội vàng vàng ăn cơm ở công ty rồi ngủ gật trên sofa.

Du Hạnh ngủ đến bảy giờ tối mới tỉnh dậy.

Cao Dư Nặc đã quen với đồng hồ sinh học của anh, liền nhờ trợ lý chuẩn bị cho anh một tách cà phê.

Du Hạnh ngồi trên sofa, xoa xoa gò má cứng ngắc, bên mặt có một vết hằn đỏ nhạt, chắc là vừa mới ngủ dậy, ánh mắt hình như rất mệt mỏi.

Cao Du Nặc đưa cà phê cho anh rồi nói: “Du tổng, chiều nay Bàng tiểu thư đã đến đây.”

Du Hạnh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên sáng rực, vẻ mệt mỏi ban nãy đã biến mất, cổ họng khàn khàn như có gì đó kẹt ở họng, “Sao cậu không gọi tôi?”, sau đó anh có chút do dự hỏi, “Cô ấy đến làm gì?”

Cao Dư Nặc dừng một chút, chỉ vào túi đồ Bàng Bối mang đến, cẩn thận nói với Du Hạnh: “Bàng tiểu thư đến để trả lại quần áo và dây chuyền cho anh.”

Du Hạnh lông mi rũ xuống, ánh mắt có chút mờ mịt, nhấp một ngụm cà phê.



Cao Dư Nặc nói, “Tôi đã nhờ tài xế đưa Bàng tiểu thư về.”

Du Hạnh đăt cà phê xuống, đứng dậy mặc áo khoác và nói với Cao Dư Nặc: “Đưa tôi đến đó.”

Tài xế lái xe chở Du Hạnh đến căn hộ Như Cẩm. Du Hạnh bấm dãy số trên nhật ký cuộc gọi của Cao Dư Nặc. Sau khi kết nối, anh hỏi cô: “Em sống ở tòa nào?”

Bàng Bối vừa ăn xong đang xem phim, cô khẽ nhíu mày khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Đen đủi.

Cô cúp máy, rồi kéo số điện thoại vào danh sách đen.

“Bíp—”, Du Hạnh gọi lại lần nữa nhưng chỉ nghe thấy một giọng nói máy móc.

Cao Dư Nặc cúi đầu sờ mũi: “…”

Anh ta đã ở cùng Du Hạnh mấy năm, bình thường phụ nữ đều sẽ bâu lấy anh như ruồi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ông chủ nhất quyết chỉ muốn đâm đầu vào tường vì một người phụ nữ.

Thật mới mẻ.

Du Hạnh bình tĩnh vươn tay: “Đưa điện thoại đi động cho tôi.”

Cao Dư Nặc mở khóa điện thoại rồi đưa cho anh.

Du Hạnh lại gọi cho cô, nhưng cô đương nhiên là lại cúp máy, anh thậm chí còn dùng điện thoại dự phòng và điện thoại của tài xế để gọi nhưng đều không được, sau một hồi, Bàng Bối liền tắt máy.

Cao Dư Nặc: “…”

Đây không phải là đâm đầu vào tường nữa, mà là đâm vào đá granit.

Sau khoảng mười phút, Cao Dư Nặc hỏi: “Du tổng, chúng ta đi chứ?”

Du Hạnh khoang tay, nhắm mắt dựa vào ghế, thốt ra hai chữ: “Không đi.”

Cao Dư Nặc và người lái xe không lên tiếng nữa, cùng anh yên lặng chờ đợi trong xe.

Không khí trong xe rất ngột ngạt nên tài xế muốn mở cửa, nhưng bên ngoài đang mưa nên tài xế đành đóng cửa lại.

Ngoài trời cũng không phải nhiệt độ thích hợp để bật điều hòa, nóng hay lạnh cũng đều thấy khó chịu, ba người đàn ông to lớn chen chúc trong một chiếc ô tô, dù đã bật điều hòa tuần hoàn nhưng vẫn rất bí bách.

Tầng trệt của căn hộ.

Bàng Bối đắp mặt nạ, vừa mở điện thoại lên, một loạt tiếng “phốc” nhảy ra nhưng cô không thèm để ý.

Một lúc sau, cô tháo mặt nạ rồi rửa mặt xong xuôi, lại có tin nhắn từ số lạ gửi đến, cô còn tưởng không phải của Du Hạnh, liền nhìn một cái.

[Tôi đợi em ở dưới tầng.]

Bàng Bối: “…”

Đây cũng không còn là trước kia, cô cũng sẽ không vì anh mà đau lòng.

Cho dù anh có đợi đến tuyết rơi tháng sáu, nước biển đã cạn, sao Hỏa đυ.ng vào Trái Đất, cô sẽ không xuống lầu.

Đợi đã, Du Hạnh vẫn chưa đi sao?!

Bàng Bối chậm chạp phản ứng lại.

Cô vén rèm nhìn xuống, chiếc Rolls Royce màu đen trông vô cùng bắt mắt giữa những chiếc Nissans, nhìn rất chói mắt.

Ngoài trời đang mưa to, dưới ánh đèn của chiếc ô tô, người đang ông ngồi sau ô cửa kính đã bị sương mù bao phủ, bóng của chiếc xe tựa như một con mãnh thú im lìm, cúi mình nhẫn nại đợi giữa đêm mưa.

Minh Giai Na hôm nay không về.

Bàng Bối kiểm xa cửa nẻo cẩn thận rồi nằm xuống giường ngủ thϊếp đi.

Nỗi đau khi bà dì đến khiến người ta phát cáu, tiếng mưa thê lương lại càng khó chịu.

Nghĩ đến đoạn video chưa quay khiến Bàng Bối căn bản không ngủ được, lại bật dậy đi uống nước, cô đi đến bên cửa sổ, vén tấm rèm lên nhìn xuống, chiếc xe vẫn còn ở đó, đèn phát ra từ ô tô vẫn còn sáng.

Có nói cũng vô dụng, cô cúi đầu trước ai cũng được, nhưng tuyệt đối sẽ không vì Du Hạnh mà cúi đầu lần thứ hai.

Bàng Bối uống nước nóng cho ấm bụng rồi tiếp tục nằm xuống.

Cô nhắm mặt lại, ở trên giường trằn trọc lúc lâu.

Quả nhiên, không bao lâu sau liền bật dậy đi uống nước, nhân tiện ngó xuống lầu.

Vẫn chưa đi.

“Đáng đời.”

Cô ôm cốc nước ấm, thấp giọng nguyền rủa.

Nhất định đây sẽ là lần cuối cùng, cô sẽ không nhìn ra ngoài nữa.

Bàng Bối tắt đèn rồi nhắm mắt lại.

Thiên đạo có luân hồi, trời cao sẽ không tha một ai.

Cô cũng từng đợi Du Hạnh trong một đêm mưa.



Đó là năm đầu tiên khi bọn họ ở bên nhau, khi ấy, mỗi khi Du Hạnh có thời gian, cô đều sẽ chạy đi tìm anh.

Có lúc anh nói anh có việc bận, cô liền chờ ở ngoài công ty anh.

Rất nhiều đàn ông xếp hàng muốn hẹn cô đi ăn nhưng cô lại phải lòng tên đàn ông chó má này, sau hơn một tiếng chờ đợi, anh cùng một cô gái khác đi chung một chiếc ô, cử chỉ vô cùng thân mật.

Ngay cả khi Bàng Bối xuống xe, đi đến chỗ anh, anh cũng chỉ liếc nhìn và giải thích với người phụ nữ đó: “Em gái tôi.”

Rồi anh tiễn người tình trong mộng ra xe rồi mới quay lại với cô.

Bàng Bối rất buồn và tức giận.

Em gái?

Du Hạnh có còn là con người không?

Mỗi lần anh tăng ca đến nửa đêm, mỗi lần sinh nhật không có ai chúc mừng sinh nhật anh, cô đều ở bên anh.

Những sở thích đặc biệt không ai biết của anh, cỡ quần áo giày dép đến anh còn không biết, ngày giỗ của bố anh mà không ai nhắc đến, tất cả cô đều nhớ rõ.

Chưa kể đến tiền và cơ hội mà cô cho anh.

Nhưng chưa kể đến tiền bạc và cơ hội cô cho anh.

Nhưng thứ cô nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của anh, thờ ơ nhìn cô nhà tan cửa nát.

Anh bảo cô im lặng, cô liền ở bên cạnh nhảy múa bên cạnh anh như một con bướm.

Anh cần ánh sáng, cô sẽ tỏa sáng như một ngôi sao để dẫn lối cho anh.

Hoang dã không có chân trời, bướm bay mỏi mệt;

Đêm quá dài, ánh sao cũng tắt;

Anh là con đường đầy gió và tuyết, mờ mịt và vô tận.

Cô đã hoàn toàn bị thiêu rụi trên con đường này, chỉ còn lại nắm tro tàn dày đặc.

Cô đã cố hết sức, nhưng vẫn không nhận lại được tia dịu dàng nào từ anh.

Đừng trách tại sao cô hiện tại vô tâm.

Bàng Bối bật đèn lên, lần này thay vì uống nước, cô mở điện thoại rồi đặt lên chiếc giá đối diện mặt mình.

Một đoạn video cảnh khóc đã được quay lại.

Ánh sáng ban đêm không tốt lắm, trong video, đường nét ngũ quan của cô có nét ôn nhu, kết hợp với vẻ đẹp sẵn có, kết hợp thành loại khí chất yếu ớt khiến người ta nổi lòng thương xót.

Đôi mắt cô tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từng giọt.

Sau khi bình tĩnh lại và thoát vai, Bàng Bối đã gửi video đến email của Minh Giai Na.

Chỉ năm phút sau, Minh Giai Na đã nhắn tin.

[Chị vừa thấy gì vậy!!!]

[Em giỏi quá Bàng Bối!!!]

[Cho dù không có lời thoại nào nhưng chị vẫn nhìn được nỗi buồn trong mắt em (mạnh mẽ.jpg)]

[Giống như một người phụ nữ chịu rất nhiều tổn thương, cuối cùng cũng đâm chết tra nam, biến thành nữ cặn bã trong bụi vạn cây, phiến lục không dính người! Rất có cảm giác!]

Bàng Bối: “…”

Chịu tổn thương? Đâm chết? Cặn bã?

Cô không phải cặn bã.

Chỉ vì yêu quá sớm, gặp được một người đàn ông liền mê muội hắn, vòng vo mấy năm, kéo dài đến tận bây giờ. Nếu không phải vì Du Hạnh, có lẽ cô bây giờ đã là phú quý phu nhân, trong tay ôm hai đứa con.

Cô cặn bã ở chỗ nào?

Du Hạnh mới là tên cặn bã.

[Bàng Bối: Chị nghĩ quá rồi.]

[Minh Giai Na: Chị sẽ gửi video cho đạo diễn trước, em đi ngủ sớm đi, nhớ đúng hẹn đến đoàn phim, hai ngày nay chị không ở Yển Thành, không đi cùng em được, ngủ ngon~]

[Bàng Bối: Chúc ngủ ngon.]

Đặt điện thoại xuống, Bàng Bối nằm trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, lát sau vươn tay tắt đèn.

Có lẽ là do nhiệm vụ đã hoàn thành khiến tâm trạng cô rất tốt, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Về phần Du Hạnh, cô hoàn toàn không nghĩ đến anh nữa.

Cô biết anh không phải là một người đàn ông tình cảm, chí ít là không phải với cô.

Đến lúc rồi anh sẽ rời đi thôi.