Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Em, Em Có Biết Không

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lễ hội tối thứ sáu cứ thế mà tan rã tan rã trong không vui, Bùi Tử Nghị dắt Kỷ Xảo An về nhà, dọc theo đường đi anh im lặng không nói, lẳng lặng lái xe, Tiểu An cũng ngoan ngoãn.

Lớp trang điểm trên mặt khiến cô thấy đau, nhưng lại không dám nói chuyện, nếu không Nghị Nghị lại nổi nóng. Cô vừa làm sai...

Về đến nhà, Tiểu An đi theo Bùi Tử Nghị vào nhà, sau đó Bùi Tử Nghị dắt cô vào phòng tắm, dùng sữa rửa mặt rửa mặt cho cô tận hai lần.

Rửa nhiều lần, mới tẩy sạch lớp dung dịch bôi trên mặt cô, nhưng khi Tiểu An ngẩng đầu, Bùi Tử Nghị lập tức nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của cô nổi đầy ban đỏ, thậm chí có một số chỗ sưng lên và bong da.

Cuối cùng anh cũng không nhịn nổi nữa tức giận hét to với cô, "Kỷ Xảo An, sao em lại ngốc như vậy hả!"

Tiểu An bị anh dọa ngây ngốc cả người, "Xin lỗi, Tiểu An ngốc ngốc..."

"Sao em lại không cảm thấy nguy cơ, người ta muốn bắt nạt em, em lại ngoan ngoãn để người khác bắt nạt! Lần sau nếu người ta muốn bán em thì sao? Em thật ngốc mà!"

"Xin lỗi..."

Lần đầu tiên Bùi Tử Nghị cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi quá, chẳng lẽ người nhà họ Kỷ, bao gồm bác trai, bác gái, những năm qua đều mệt như vậy?

Đối mặt với một người như vậy, muốn chăm sóc cô, muốn bảo vệ cô phải tốn rất nhiều tâm lực*, mới có thể khiến cô tránh khỏi mọi tổn thương.

(*Tâm lực: Tâm tư và sức lực.)

Mệt mỏi như vậy...

Bùi Tử Nghị bắt đầu nghi ngờ mình có đủ có năng lực như thế để chăm sóc và bảo vệ cô hay không? Chỉ yêu thì chưa đủ, Tiểu An ở bên cạnh anh thì anh có thể chăm sóc cô từ sáng đến tối không? Anh có thể làm Tiểu An vui vẻ mà không lo nghĩ gì không?

Lỗ mũi Tiểu An chua xót, khổ sở cúi đầu, miệng không ngừng nói, "Xin lỗi, Nghị Nghị là do Tiểu An ngốc ngốc..."

Đột nhiên Bùi Tử Nghị chấn động, đáng chết! Anh thế nhưng lại mắng cô ngốc! Nhiều năm như vậy, anh không cho ai mắng cô ngu ngốc, người nào dám mắng cô, anh sẽ đánh người đó, nhưng bây giờ, anh vì sự bất lực của mình, vì mình không có cách nào bảo vệ cô và chăm sóc cô, mà mắng cô ngu ngốc.

Anh còn là đàn ông không?

Bùi Tử Nghị tự trách mình, hơi nhếch môi ra khỏi phòng tắm, để lại mình Tiểu An trong đó. Anh đi tới phòng khách, đứng bên cửa sổ, muốn bản thân mình tỉnh táo lại.

Nhưng mà anh lại không an tĩnh được, cho nên anh đứng lên đi đến tủ đựng rượu lấy một chai rượu rồi quay lại ngồi trên bệ cửa sổ uống rượu, ép mình phải tỉnh táo.

Lúc này Tiểu An cũng đi đến phòng khách, cô không biết mình nên đứng hay nên ngồi. Cô vừa làm sai khiến Nghị Nghị tức giận.

Cô thật ngốc, hiện tại mặt rất đau, đầu cũng rất đau, nhưng cô lại không dám nói ra vì sợ Nghị Nghị lại tức giận.

Lỗ mũi Tiểu An rất chua, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ không vui như bây giờ, cô vẫn luôn vui vẻ, thích cười, thích ở chung với cùng với Nghị Nghị, thích chơi với bạn bè, nhưng bây giờ nhìn thấy Nghị Nghị không vui, nhìn thấy Nghị Nghị tức giận, cô rất sợ.

Rất sợ...

Bùi Tử Nghị biết Tiểu An vẫn đứng ở đó, anh muốn mở miệng nói cô ngồi xuống, không nên có dáng vẻ như bị phạt đứng, cả đời này anh cũng không có khả năng phạt cô, ngược lại anh chỉ biết phạt chính mình.

"Nghị Nghị... Không nên tức giận..."

Bùi Tử Nghị để chai rượu xuống nhìn cô, lần đầu tiên anh có ý nghĩ muốn đưa cô về nước... Ở bên cạnh anh, anh không có biện pháp chăm sóc và bảo vệ cô giống như người nhà họ Kỷ.

Cô là cô bé cả đời đều cần sự bảo vệ và chăm sóc, mà anh có thể không có năng lực, cho dù yêu cô, nhưng anh không thể chấp nhận được việc mình làm cô bị thương. "Tiểu An, anh đưa em về Đài Loan."

Tiểu An nhìn anh, rất đau lòng, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, hốc mắt cô nóng lên, lần này Nghị Nghị thật sự rất tức giận, tức giận đến mức không cần cô nữa! "Nghị Nghị..."

Bùi Tử Nghị thấp giọng gào lên, mặc dù đã cố gắng giảm âm lượng, nhưng vẫn hù đến cô, nhưng đó là giọng nói phát ra từ nội tâm anh. "Tiểu An, đừng gọi anh như vậy nữa! Em biết anh không có cách từ chối em..."

Cô chỉ cần gọi một tiếng, thì anh có thể cam tâm tình nguyện làm tất cả vì cô.

Nhưng mà Tiểu An nghe không hiểu, cô chỉ biết mình không thể ở cùng Nghị Nghị nữa, Nghị Nghị muốn cô về nhà, không muốn nhìn thấy cô nữa. "Tiểu An ngốc ngốc..."

"Không phải em, là anh! Là anh không có năng lực!" Giọng anh rất lớn, kích động nói: "Anh không có năng lực bảo vệ em, em có biết không?"

Thấy cô trên sân khấu, trở thành trò cười của cả trường, dáng vẻ bị bắt nạt đó là anh phát điên, sau đó là thống hận sự bất lực của mình.

Nhưng mà anh nói lớn tiếng như vậy, khiến Tiểu An cảm thấy anh đang phát giận với cô, Tiểu An càng sợ hơn, cả người đều phát run.

Nghị Nghị rất tức giận, Nghị Nghị chán ghét cô...

Không nên... Cô rất thích Nghị Nghị... Không nên chán ghét cô...

"Tiểu An, em nên về đi! Đừng ở lại đây nữa, nếu em lại bị thương tổn thì anh càng hận mình hơn."

"Nghị Nghị..."

Bùi Tử Nghị đứng lên đi khỏi phòng khách, chỉ để lại mình Tiểu An, hốc mắt ướŧ áŧ. Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khóc, từ khi có trí nhớ, từ khi có thể nhớ được đến nay, cô rất ít khóc, bởi vì mỗi ngày cô trải qua tràn đầy vui vẻ, có cha mẹ yêu thương, có rất nhiều em trai chăm sóc, còn có Nghị Nghị.

Nhưng mà bây giờ cô cảm thấy thật thật là khổ sở, rất khổ sở, loại cảm xúc khác thường này khiến cô không hiểu được, Nghị Nghị chán ghét cô, không thích cô, khiến cô rất khổ sở...

Tiểu An ngây ngốc đứng im tại chỗ, động cũng không dám động, tối nay khi ở sân trường Bùi Tử Nghị rất tức giận, chính xác đã hù cô sợ.

Mười phút sau, Bùi Tử Nghị tắm rửa xong, mặc một bộ vest mới, anh quyết định tối nay phải đi Newyork. "Tiểu An, em ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh đi Newyork làm việc, anh sẽ nhờ má Lý qua chăm sóc em, em không được chạy lung tung."

"Nghị Nghị..." Nghị Nghị muốn đi, Nghị Nghị không cần cô nữa sao?

"Tối thứ bảy anh sẽ không về, đến tối chủ nhật anh mới về, đến lúc đó anh sẽ đưa em về Đài Loan." Sau khi đưa cô về Đài Loan, anh lại đến Mĩ học, lần này đưa cô rời khỏi anh không biết bao giờ mới có thể gặp lại cô...

Thành thật mà nói, tâm tình của anh cũng rất xấu, thậm chí không nỡ, nhưng mà anh không có dũng khí, hơn nữa cũng không có năng lực...

Muốn một người đàn ông thừa nhận mình không có năng lực là một điều cực kỳ thống khổ, nhưng quan trọng nhất là, Tiểu An có thể về nơi an toàn nhất với cô, có thể làm cô cảm thấy không buồn không lo đó chính là nhà họ Kỷ.

Không nên để cô ở đây...

"Tiểu An, sau khi trở về phải ngoan ngoãn nghe lời bác trai bác gái..., không thể giống như lần này, không nói gì liền đi đến đây, biết không?"

"Nghị Nghị..." Tiểu An thật khổ sở, cô bĩu môi, cúi thấp đầu, không biết nên nói gì, hơn nữa nói không ra.

Cô làm Nghị Nghị tức giận, cô phải làm sao bây giờ? Nghị Nghị rất tức giận, tức giận đến mức không cần cô nữa, cô không ngoan, cô ngu ngốc, Nghị Nghị, xin lỗi...

Bùi Tử Nghị ra khỏi cửa, "Ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh đi đây." Nói xong, anh không nhìn cô nữa... nếu không nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn và khát vọng của Tiểu An, anh sẽ mềm lòng.

Mà lần này, anh không thể mềm lòng!

Đóng cửa lại, cuối cùng chỉ để lại mình Tiểu An ở phòng. Căn phòng không lớn nhưng đột nhiên trống trải, Tiểu An ở đây một mình nên cô rất sợ.

Cô đứng im tại chỗ, động cũng không dám động, theo bản năng khát vọng, đợi chờ Nghị Nghị quay đầu lại, cửa mở ra lần nữa, lúc đó cô rất vui vẻ, thật vui vẻ, nhưng mà Nghị Nghị rất tức giận, Nghị Nghị không để ý tới cô!

Giờ khắc này, Tiểu An rất mệt mỏi, cảm giác này rất xa lạ, khổ sở, cô rất ít khi khổ sở, nhưng mà bây giờ, rốt cuộc cô cũng biết cái gì gọi là khổ sở.

Làm sao bây giờ? Trong nhà cũng không có ai, chỉ có mình cô, cô rất sợ, cô nhớ Nghị Nghị, nhớ baba, nhớ mẹ, nhớ em trai, nhớ Nghi Nghi nữa!

Đôi mắt to lóe sáng, nhưng không phải ánh sáng vui mừng, mà bởi vì ướŧ áŧ.

Khuôn mặt Tiểu An sưng đỏ, lỗ mũi cũng hồng, cổ họng thì nghẹn ngào, trong lòng nặng trĩu.

"Em phải ngoan, phải nghe lời, như vậy anh mới thích em, có biết không?"

"Biết."

Nghị Nghị, em sẽ ngoan, em sẽ nghe lời...

☆ ☆ ☆

Cô sẽ ngoan, sẽ nghe lời, Nghị Nghị muốn cô về, Nghị Nghị không cần cô nữa, vậy thì cô sẽ về.

Cô làm Nghị Nghị tức giận, cho nên cô đi, Nghị Nghị sẽ vui vẻ, Kỷ Xảo An lại bày ra một mặt "dũng cảm" của mình, lần này càng phải làm như vậy, cô muốn về nhà, cô rất nhớ ba ba và mẹ.

Trong phòng trống rỗng chỉ có mình cô, không có Nghị Nghị, cô rất sợ.

Cho nên cô muốn về nhà.

Chẳng qua là lần này không có ai giúp cô, sáng thứ bảy, Tiểu An cầm túi xách của mình, bên trong đựng một ít đồ, lúc trước khi đi Mỹ Phương Hân Nghi đã chuẩn bị cho cô.

Trong đó có hộ chiếu của Tiểu An, thẻ căn cước, tiền, còn có vài tờ giấy, đặt trong một cái túi nhỏ, sau đó cô ấy còn dặn kỹ Tiểu An, tuyệt đối không thể làm mất cái túi nhỏ đó.

Mấy tờ giấy đó rất thú vị, vì sợ Tiểu An đến Mĩ không biết nói tiếng Anh, khả năng biểu đạt cũng không tốt. Nên trên tờ giấy viết mấy câu tiếng Anh, như "Làm ơn đưa tôi đến sân bay gần nhất", "Cho tôi một vé máy bay đi Đài Loan" vân vân, hơn nữa vì sợ Tiểu An quên mất tờ giấy đó dùng để làm gì, Phương Hân Nghi đã vẽ hình minh họa lên những tờ giấy đó, giống như ra sân bay thì sẽ vẽ máy bay, mua vé máy bay về Đài Loan thì sẽ vẽ một căn nhà, có nghĩa là về nhà.

Thật ra thì Tiểu An rất thông minh, Phương Hân Nghi dạy cô mấy lần, cô liền nhỡ rõ, dựa vào cách đó, cô liền bắt xe taxi đến sân bay.

Nhưng mà khi đến sân bay rồi cô lại không biết làm gì nữa, đành ngồi trên ghế, nhìn sân bay nhộn nhịp, ai cũng vội vã, cô gãi gãi đầu, không biết nên hỏi người nào? "Làm sao bây giờ..."

Cứ như vậy, mười một giờ đến sân bay, Kỷ Xảo An ngồi trên ghế đợi hơn một giờ, hoàn toàn không có tiến triển gì, chỉ ngồi ăn kem, nhìn mọi người qua qua lại lại.

Có mấy người thanh niên trẻ tuổi nhìn thấy Tiểu An xinh đẹp lại có một mình, thì lại gần bắt chuyện, Tiểu An chỉ cười cười, không có hưởng ứng họ ngược lại điều này lại khơi dậy hứng thú của mọi người.

"Xin chào, em là người phương Đông sao? Anh có thể mời em đi ăn cơm trưa không?"

Xong đời! Cô nghe không hiểu, càng nghe không hiểu cô chỉ có thể càng cố gắng mỉm cười, nhưng đối phương không chịu từ bỏ ý định, tiếp tục mời.

Bỗng nhiên, có hai cô bé tóc vàng chạy đến bên cạnh Kỷ Xảo An, khi cô còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đang còn mơ hồ, thì hai bé không ngừng làm nũng.

"Mẹ!"

Mấy thanh niên kia vừa thấy vậy, liền tưởng rằng Tiểu An đã làm mẹ, cảm thấy thật mất mặt, nói xin lỗi rồi đi.

Không đến một phút đồng hồ, đã giải quyết toàn bộ đám thanh niên kia.

Hai cô bé rất hài lòng về việc nghĩa mình mới làm được, nhưng mà Tiểu An lại không biết đang xảy ra chuyện gì, làm sao thoáng cái những thanh niên kia đã rời đi?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, hai cô bé bắt đầu dùng tiếng Anh khẽ nói nhỏ với nhau --

"Sao thấy chị ấy có vẻ ngu ngốc vậy?"

"Ai biết?"

Một cô bé thử hỏi Tiểu An: "English?"

Tiểu An lắc đầu.

Cô bé còn lại hỏi: "Nihongo*?"

(*Nihongo: tiếng Nhật)

Tiểu An lại lắc đầu.

Cuối cùng cô bé suy nghĩ một chút, rồi cả hai cùng nhau nói, "Chị biết tiếng Trung không?"

Tiểu An nghe được tiếng nói quen thuộc, lập tức gật đầu cười, nụ cười kia rất sáng lạn làm người khác yêu thích.

"Chị là người phương Đông!" Rốt cục cô bé cũng biết cách nói chuyện cùng với Tiểu An.

"Em là chị tên Sarah!"

"Em là em tên Shirley!"

"Chị là Tiểu An..."

Hai cô bé mặc dù có dáng vóc là người nước ngoài, nhưng tiếng Trung lại rất tốt, có thể thấy được tiếng Trung là tiếng mẹ đẻ của hai bé, chắc là con lai.

"Chị ấy thật đáng yêu, nhưng thoạt nhìn thật giống người ngốc."

Hai cô bé bắt đầu bàn luận xôn xao, bắt đầu bàn về người chị trước mắt, mặc dù gọi là chị, nhưng vẻ mặt và phản ứng kia khiến hai bé cảm thấy cô còn nhỏ hơn cả mình.

"Có muốn dứt khoát dẫn chị ấy về nhà không? Dọc theo đường đi có thể làm bạn với chúng ta."

"Được không? Nói không chừng chị ấy có nơi muốn đi đó!"

"Chúng ta lừa chị ấy là được rồi!"

"Có dễ không? Hơn nữa nhìn sơ qua chị ấy có vẻ đần!"

Lúc này, Sarah đứng ra hỏi Tiểu An, "Chị muốn đi đâu?"

Tiểu An vội vàng lấy tờ giấy vẽ hình ngôi nhà trong túi ra đưa cho Sarah xem, Sarah vừa nhìn, mới biết, "Chị ấy đến từ Đài Loan! Và phải về Đài Loan."

"Cũng là người Đài Loan giống mẹ!"

Hai cô bé nhớ đến mẹ, trên mặt hiện lên vẻ tưởng niệm, nhìn thấy Tiểu An, khiến hai cô càng quyết tâm: Nhất định phải đem Tiểu An về nhà!

"Chị Tiểu An, bọn em dẫn chị về nhà nhé!"

Ban đầu Tiểu An còn có vẻ mặt không biết phải làm sao nhưng vừa nghe thấy về nhà thì vẻ mặt liền mang theo nét cười, cô dùng sức gật đầu.

Tuyệt quá! Có người muốn giúp cô, cô có thể về nhà.

Nếu như cô về nhà, Nghị Nghị sẽ vui, sẽ không tức giận nữa! Nếu như…

Được rồi! Nếu như Nghị Nghị vui vẻ, vậy cô cũng vui vẻ, cô sẽ không lén chạy đến đây tìm Nghị Nghị nữa, sẽ không để Nghị Nghị mất hứng.

Nghị Nghị...

Hai cô bé, một thì nắm tay phải một thì nắm tay trái của cô, giống như đang bắt cóc cô, một cô bé cấm lấy hộ chiếu của Tiểu An, bé còn lại thì cầm hành lý cho cô, quả thực rất giống như là sợ Tiểu An chạy mất.

Tiểu An cười rất rất vui vẻ, cô vừa quen được... hai người bạn nhỏ đáng yêu.

Trên thực tế, cô không biết mình đã đυ.ng phải hai tiểu quỷ nghịch ngợm, cứ như vậy bị hai bé trộm về nhà, cũng giống như năm đó, lần đầu tiên mất tích là Bùi Tử Nghị dẫn cô về nhà anh.

Chẳng qua là lần này, nhà của hai cô bé kia cũng không phải nằm bên cạnh nhà cô, cách một con hẻm, càng không phải cùng một thành phố, mà xa ngàn dặm.

Đi tới quầy bán vé, Sarah vô cùng thuần thục nói với nhân viên phục vụ... Mỗi năm bé đều dắt theo em gái đến Mĩ thăm ông bà nội, sau đó lại dắt em gái về nhà, nên đã sớm quen với chuyện này.

Dù sao cũng có cha trả tiền, không có gì đáng lo cả.

"First Class, three Seats, flight to Milan, Charge this Credit Card, thanks."

(Ba chỗ tại khoang hạng nhất, chuyến bay đến Milan, quét thẻ này, cám ơn.)

Tiểu An vẫn cười, không hề biết chuyến bay này không thể về nhà, thậm chí còn đi xa hơn. "Cảm ơn..."

"Không có gì!"

Về nhà!

Nghị Nghị... Hẹn gặp lại...

Phải vui vẻ đó!

Không nên lại tức giận, không cần lại tức giận với Tiểu An, Tiểu An sẽ ngoan ngoãn.

Nhất định phải vui vẻ đó...
« Chương TrướcChương Tiếp »