Chương 22: Tôi có một đời chồng rồi

Ưʍ...

Khả Như khua chân loạn xạ, đá vào đâu không đá lại đá trúng vào chỗ hiểm của Lục Tề Nam. Ngay lập tức hẳn buông cô ta, khuôn mặt đen xịt như cái đít nồi, hắn tức giận vô cùng.

- Cô bị điên hả?

Lúc này Khả Như mới kịp nhận ra là mình vừa làm cái gì, cô hoảng hốt đỡ lấy Lục Tề Nam, ríu rít xin lỗi hắn ta:

- Xin lỗi, xin lỗi Lục thiếu... Anh không sao chứ?

Lục Tề Nam trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt hắn cau có. Lúc này cô vô cùng hoảng sợ, sợ hắn sẽ bị...sẽ bị...

Ôi, nếu thế thì cô phải làm gì đây? Chịu trách nhiệm với nửa đời còn lại của hắn ư?

- Tôi có làm sao không ư? Cô nói xem?

Lục Tề Nam gằn từng chữ một, Khả Như ngoài nói câu xin lỗi ra cũng không biết mình nên làm gì nữa. Cô khóc:

- Tôi...xin lỗi mà...hic hic...

Khả Như sụt sùi nước mắt, cô sợ hắn sẽ bị làm sao đó, sau đó hắn sẽ đuổi việc cô...và sau đó cô sẽ không còn nơi nào để đi.

Lục Tề Nam thấy cô khóc, trong lòng hắn khó chịu vô cùng. Hắn liền quát lớn:

- Nín đi cho tôi! Tôi không chết được đâu, tôi không cho phép cô khóc. Nghe chưa?

- Hả...?



Cô nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt mếu máo:

- Vậy...Lục thiếu sẽ không sao phải không?

- Ừ, nín đi!

Thấy cô cũng ngoan ngoãn nín, trong lòng Lục Tề Nam nghĩ rốt cuộc ai mới là người bị hại đây? Cũng may vừa nãy cô không đá mạnh...

Hừ, cô cứ chờ đó cho tôi!

- Về rửa mặt cho sạch sẽ đi, nước mắt nước mũi bẩn chết đi được.

Lục Tề Nam liếc nhìn cô rồi giơ tay lên lau hàng nước mắt trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô. Trái tim cô lại càng đập nhanh hơn nữa.

" Nói bẩn sao anh ấy còn chạm tay vào mặt mình? "

Cô suy nghĩ mông lung rồi cũng giơ tay lên chạm vào tay hắn, như muốn gạt bàn tay ấm áp kia ra.

- Vâng, tôi đi rửa mặt ngay đây.

Rồi cô lập tức chuồn đi, không dám ngoảnh đầu lại nhìn hắn lấy một lần. Sợ rằng hắn sẽ đổi ý và không cho cô đi nữa. Và sau đó...

Hôm nay thật nguy hiểm mà!

Lục Tề Nam nhìn theo bóng dáng cô xa dần, tay đưa lên chạm môi mình, hắn vô thức nhếch môi cười nhẹ. Tuy bị đá nhưng mà hắn không phủ nhận rằng cảm giác trêu đùa đôi môi ngây dại của cô thật thú vị. Coi như là hôm nay cũng lãi một chút:

- Lần sau nhất định phải hôn dài hơn.

****



Cuối cùng buổi tối cũng đến, tất cả người hầu của Lục gia đều ra xếp hàng ở ngoài cửa. Khả Như nhất thời quên mất là mình đang phải đóng giả làm bạn gái của Lục Tề Nam, định bước ra cùng đám người giúp việc thì Tiểu Lan đập đập vai cô:

- Khả Như, cô đang diễn vai bà chủ tương lai đó.

Tiểu Lan liền đập vai Khả Như nhắc nhở. Rồi Tiểu Lan lại hí hửng ghé vào tai cô tò mò hỏi tiếp:

- Cô và Lục thiếu nói gì trong đó mà lâu vậy?

Nghe câu hỏi của Tiểu Lan, cô lại nhớ đến nụ hôn đó, mắt cô đảo quanh như muốn né tránh, miệng lắp bắp trả lời một cách hời hợt:

- Có...có gì đâu? Tiểu Lan này, cô với thư kí Quách là sao đây hả? Nhìn hai người mập mờ lắm nha.

Khả Như nhanh chóng đổi chủ đề, cô hỏi ngược lại Tiểu Lan. Tiểu Lan là một cô gái trẻ, chưa từng yêu đương gì cả, khi bị Khả Như hỏi ngược lại như vậy thì cô ấy mặt đỏ bừng, xấu hổ đập cô một cái:

- Tôi...tôi...

- Thật ra thư kí Quách cũng được đó, cố lên!

Khả Như thấy Tiểu Lan đỏ mặt xấu hổ liền cổ vũ cô ấy. Tiểu Lan như được an ủi, rồi cô ấy đột nhiên hỏi Khả Như cô:

- Thế còn cô thì sao? Cô đã từng yêu ai chưa? Có phải Lục thiếu là người mà cô thích thầm không?

Tiểu Lan tò mò hỏi, cô ấy không hề biết là mình đã vô tình chạm vào nỗi đau trong lòng Khả Như.

Người mà Khả Như yêu nhất là Cố Đông, chỉ là anh ấy đã là quá khứ của cô rồi. Từ giờ cô và Cố Đông cũng chỉ là hai người xa lạ mà thôi.

- Tôi có một đời chồng rồi!