Chương 32: Bị coi là trai bao

Cô gái đó uống cạn ly rượu rồi tự mình lải nhải. Từ đầu tới cuối cô cứ liên tục lặp lại câu "Tại sao anh không tin em chứ?, Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Cô lại khóc, càng khóc cô lại càng muốn uống thêm rượu. Vậy là cô lại rót rượu.

Bar lúc này quá nhộn nhịp, chẳng ai để ý tới một cô gái nhỏ bé đang ngồi xuống rượu một mình như cô cả. Lúc cô đã say khướt rồi, cô mới lảo đảo nhấc chân đứng dậy. Cô tiến về phía trước mà chẳng hề biết mình đang đi đâu nữa. Chỉ biết là phía trước tối đen như mực, cũng giống như tương lai tối tăm mù mịt của cô.

Lẽ ra đêm nay chính là sinh nhật cô, cô chuẩn bị bánh sinh nhật xong xuôi rồi, chỉ còn chờ chồng mình trở về chúc mừng sinh nhật mình mà thôi. Nhưng chờ mãi chằng thấy anh về nhà, cô thở dài nhìn chiếc đồng hồi treo trên tường. Rồi cô cũng quyết định cầm điện thoại lên và gọi cho anh.

Mãi một lát sau mới thấy anh nhấc máy, cô vui vẻ vì cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của cô rồi.

- Đông, anh sắp về chưa?

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, hoàn toàn lặng im. Cô lại gọi tên anh một lần nữa.

- Đông, anh có đó không?

Lúc này đây cô mới nghe thấy giọng của anh vang lên, nhưng lại là anh đang nói chuyện với người phụ nữ khác.

- Cục cưng, em chờ lâu chưa?

- Người ta chờ hơi bị lâu rồi đó, anh phải đền bù cho người ta nhá.

- Cục cưng, đêm nay em thật nhiệt tình nha.

Điện thoại vẫn chưa tắt mà còn để đó. Ngay lập tức những âm thanh kí©ɧ ŧìиɧ của cuộc hoan ái đã nhanh chóng thu lại tại chiếc điện thoại của cô, cô nghe rất rõ từng chi tiết. Tiếng rêи ɾỉ, tiếng thở dốc của hai người đó.



- Ưʍ...a...Đông à, anh chầm chậm thôi...

- Bảo bối, chẳng phải em đang thích thế này sao?

- Aaa...ưʍ...aaa...

Cô lập tức ném điện thoại đi, nước mắt cô rơi xuống. Cô khóc, khóc rất nhiều.

- Cố Đông sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy?

Đêm nay là sinh nhật của cô cơ mà, sao anh có thể không nhớ ra chứ. Món quà đó của anh thật là to lớn quá mà...

Cô tự cười mỉa mai bản thân, sau đó cô đã đi bar để uống rượu.

Trong cơn men say, cô bước đại vào một căn phòng nọ. Cô không hề hay biết căn phòng này của ai, cô vô tư ngả người xuống chiếc giường lớn êm ái, mặc kệ tất cả mọi thứ.

Một người đàn ông bước ra từ trong phòng tắm. Hắn ngạc nhiên khi thấy cô nằm trên giường mình, nhanh chóng hắn bước tới chỗ cô:

- Này cô gái!

- Đàn ông các người đều là đồ tồi.



Cô bỗng bật dậy rồi lên tiếng chửi bới, cô mặc kệ người đàn ông trước mặt mình là ai.

Người đàn ông đó khoé môi khẽ cong lên cười thích thú:

- Cô thất tình?

- Không phải chuyện của anh...

Cô vùng dậy chỉ thẳng vào mặt hắn, sau đó có một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu óc cô, cô đột nhiên lên tiếng tiếp:

- Ấy...anh..trai bao xinh đẹp, anh có muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi không nào?

Có lẽ cô điên mất rồi. Vì anh mà cô đã hi sinh tuổi thanh xuân của mình để yêu anh.

Nhưng anh thì sao, anh chưa từng đáp lại tình cảm của cô. Đêm sinh nhật cô anh còn ung dung ân ái với cô gái khác như vậy. Tại sao? Tại sao anh được nɠɵạı ŧìиɧ, còn cô thì không?

Cô nói xong câu đó và vuốt ve từng đường hoàn mĩ trên khuôn mặt hắn. Hắn chỉ cười nhìn cô, sống bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu tiên hắn bị coi là trai bao đấy. Nhưng hắn không những không tức giận mà nhìn cô cười cợt đầy hứng thú:

- Cô muốn hầu hạ thế nào?

Cô không nói gì, cô lấy sức của một người phụ nữ đang say đẩy mạnh hắn xuống giường rồi hung hăng chiếm lấy đôi môi bạc mỏng của hắn.

Bàn tay nhỏ của cô kéo mạnh khăn tắm trên người hắn ra và chủ động dâng mình cho hắn. Hắn càng thêm hưng phấn, từ bị động thành chủ động.