Chương 41: Boss khó tính

Một lát sau, đột nhiên có một đoàn người chạy đến, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Khả Như tò mò ngó nhìn, xem xem là ai tới vậy?

Sau đó người mặc bộ âu phục sang trọng màu nâu bước ra, không ai khác người đó chính là Lục Tề Nam. Hắn bước tới chỗ tất cả các nhân viên, đám nhân viên lập tức cúi đầu xuống kính chào tổng tài. Cái này gọi là kiểm tra đột xuất, xem xem các nhân viên làm việc thế nào, có ai lười biếng hay không?

- Bản thiết kế thế nào rồi?

Lục Tề Nam liếc nhìn trưởng phòng thiết kế, cất giọng hỏi. Cô trưởng phòng lập tức giơ tất cả các bản thiết kế tốt nhất cho Lục Tề Nam xem xét.

- Dạ, đây là những bản thảo tốt nhất ạ.

Lục Tề Nam giở từng trang của tập thiết kế ra, nhìn qua, mặt không hài lòng chút nào:

- Sao chỉ có nhiêu đây thôi? Tối nay tăng ca cho tôi, tất cả mọi người phải làm và nộp lại bản thảo cho tôi vào sáng mai. Không có thì tự động nghỉ việc đi.

Nhiều nhân viên như vậy nhưng chỉ chọn ra được vài bản thiết kế tốt nhất, vậy còn thuê nhiều nhân viên như vậy để làm gì? Lục Tề Nam rất không hài lòng, hắn bắt tất cả nhân viên phải tăng ca.

Trưởng phòng mặt méo mó, hoảng sợ vô cùng:

- Xin lỗi Lục tổng ạ, tôi sẽ đốc thúc nhân viên làm việc chăm chỉ hơn ạ.

Lục Tề Nam không nói gì mà đi lướt qua nhân viên, coi như đã đồng ý với phương án của trưởng phòng. Sau đó ánh mắt sắc bén của hắn chợt dừng lại ở một góc trong công ti.

Khả Như không nhìn rõ có phải là khóe môi hắn đang cong lên không nữa.

Nhanh chóng cô quay mặt đi để né tránh Lục Tề Nam. Cô thật không muốn để hắn nhìn thấy mình ở đây vào lúc này. Với lại đêm qua cô lại làm ra cái chuyện đáng xấu hổ kia...

Ở đây nhiều nhân viên nữ như vậy, chắc...Lục Tề Nam không nhận ra cô đâu nhỉ?

Rồi Lục Tề Nam cũng bước đi, tất cả nhân viên đều thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay nguy hiểm quá đi, đột nhiên bị Lục tổng kiểm tra đột xuất.



Bọn họ bây giờ mới dám xì xào với nhau:

- Huhu lại phải tăng ca.

- Phải cố gắng thôi, nếu không tổng tài sẽ tức giận và đuổi việc chúng ta đó.

- Đúng đó, không được lười biếng. Vì tập đoàn, mọi người hãy cố lên nào.

Trưởng phòng tung hô khẩu hiệu, cổ vũ tinh thần của tất cả nhân viên tổ thiết kế.

Lục thị muôn năm, muôn năm!

Khả Như nhìn đám nhân viên, cô miễn cưỡng nở nụ cười méo mó. Thì ra tinh thần làm việc của nhân viên Lục thị lại tốt đến vậy, cho dù boss có khó tính thế nào cũng chẳng ai dám kêu ca một lời nào.

Lúc này Quách Dương Thần mới từ đâu đó bước ra chỗ Khả Như đang ngồi, vẫn chưa có nhân viên nào phát giác ra sự có mặt của cô cả. Mà cho dù có nhìn thấy thì bọn họ cũng cứ tưởng Khả Như cô là nhân viên của tổ nào đó mà thôi.

- Phu nhân!

Quách Dương Thần lên tiếng, Khả Như liền quay sang cậu ta, tò mò hỏi:

- Ở công ti Lục thiếu lúc nào cũng khó tính như vậy sao?

Chỉ thấy Quách Dương Thần gãi đầu cười cười:

- Thiếu gia như vậy là đã quá nhân nhượng rồi đó, có vẻ như hôm nay tâm trạng anh ấy rất vui.

Vui ư? Vì cớ gì mà vui?

- Vậy là thường ngày...mấy cô nhân viên kia cứ bị ngược lên ngược xuống hả?

Trời ơi, boss gì mà vừa ác vừa khó tính quá vậy trời?



- Cũng không hẳn được gọi là ngược...khụ khụ...

Quách Dương Thần ho khan một cái, Khả Như lúc này mới giật mình. Cô đang nghĩ xấu về Lục Tề Nam đó...

- À tôi hiểu rồi, chúng ta cứ thầm nghĩ trong lòng thôi nhỉ?

Ai lại nói thẳng ra như thế?

Dường như là cô vẫn chưa hiểu ý của Quách Dương Thần cho lắm. Nhưng mà Quách Dương Thần cũng không dám nói thêm gì nữa.

Một lát sau, Khả Như cô nghe thấy Quách Dương Thần lẩm bẩm trong miệng:

- Tuy vậy nhưng Lục thiếu lại là mẫu đàn ông tiêu chuẩn của biết bao phụ nữ đó, ở công ti còn có rất nhiều nhân viên muốn gây sự chú ý với anh ấy cơ.

Khả Như đứng ngay bên cạnh, đương nhiên nghe thấy tiếng thư kí Quách Dương Thần đang lẩm bẩm một mình. Đột nhiên cô liếc nhìn Quách Dương Thần một cái thật nhanh nhưng cũng không nói gì cả, tim cô đập rất nhanh.

Tự nhiên Quách Dương Thần như vậy để làm gì chứ? Để kí©h thí©ɧ sự tò mò của cô sao?

Nhưng dù có là như thế, thì có liên quan gì tới cô chứ? Lục Tề Nam ở bên ngoài làm gì đều không liên quan tới Khả Như cô, cô cũng chỉ muốn nhanh chóng trả thù nên mới đồng ý hôn sự mà thôi.

Dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó. Nó cứ có gì đó sao sao ấy, chính bản thân cô cũng không hiểu nổi cảm giác đó của mình là gì nữa?

"Tim mình lại đập nhanh nữa rồi." Khả Như tự mắng chửi bản thân trong phòng, tại sao trong lòng cô lại khó chịu như vậy?

Nhất là khi nghĩ đến chuyện Lục Tề Nam ở công ti, bên cạnh hắn có biết bao nhiêu nữ nhân viên xinh đẹp, tài giỏi. Còn cô chỉ là một người phụ nữ đã từng bị chồng ruồng bỏ mà thôi.

Vậy tại sao Lục Tề Nam lại đề nghị kết hôn với cô để làm gì?

Càng nghĩ, Khả Như cô lại càng cảm thấy tự ti vô cùng. Cô sợ rằng mình sẽ lại giẫm lên vết xe đổ của bản thân 2 năm trước, sợ rằng một thời gian sau cô sẽ bị Lục Tề Nam ruồng bỏ.