Chương 9: Thất thần nhìn cô

Nghe câu nói của mẹ, Khả Như chợt khựng lại. Về nhà ư, cô cũng muốn lắm chứ. Nhưng mà về rồi cô sợ sau này mình sẽ lưu luyến và không nỡ rời khỏi nhà. Thà hơn cứ như bây giờ đi, cô không cần ai cả.

Cô một mình quen rồi!

- Con đi đây!

Khả Như rời khỏi nơi mà mình sinh ra và lớn lên, cô ngoảnh đầu lại nhìn tổ ấm của mình thêm lần nữa. Nơi đây trước kia đã từng là một nơi hạnh phúc của cô, tuy bố mẹ luôn thờ ơ hờ hững với cô, nhưng cô còn có Khả Ái.

Và còn có cả Cố Đông nữa!

Lúc đó cả ba người đã rất vui vẻ bên nhau. Nhưng đó đã là chuyện của rất lâu về trước rồi. Thời gian sẽ mãi chẳng thể quay trở lại nữa rồi, cũng như là Khả Ái đã ra đi mãi mãi.

Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cô là được bên cạnh Cố Đông.

Cố Đông...anh ấy rất ghét cô rồi.

Khả Như lặng lẽ rời khỏi, bóng lưng của cô bé nhỏ yếu đuối nhưng chẳng có nguyện ai che chở cho cô. Cuộc đời cô, không biết cho đến bao giờ mới xuất hiện hai từ "hạnh phúc" như bao người mong ước đây?

Mà cô xứng đáng để có được hạnh phúc sao?

Trời lại mưa nữa rồi...

Tại sao lại mưa nhiều đến vậy chứ?

Khả Như vừa đi vừa khóc. Cô ngồi ở trạm xe buýt trú tạm cơn mưa này. Bây giờ là buổi trưa, con đường rất vắng vẻ. Sẽ không có ai nhìn thấy cô khóc đâu.

Phía xa xa, có một chiếc ô tô sang trọng dừng lại tại đó. Người lái xe đã chợt dừng xe lại khi nhìn thấy Khả Như một mình ngồi khóc. Cô rất cô độc, thật khiến hắn sinh ra cảm giác muốn che chở cho cô.

Lục Tề Nam chăm chút quan sát cô hồi lâu, cô vẫn khóc rất lâu. Trời mưa càng ngày càng to, giống như không có dấu hiệu muốn dừng lại.

- Lục thiếu...?

Cô gái ngồi bên cạnh Lục Tề Nam không biết hắn đang ngẩn người ngắm nhìn cái gì liền lên tiếng.



Vân Vu nhìn Lục Tề Nam, lần đầu tiên thấy hắn thất thần như vậy.

- Không có gì.

- À, viên kim cương đó lẽ ra là em muốn tặng anh. Nhưng mà em không ngờ anh lại mua lại nó.

Vân Vu nhắc đến chuyện hôm qua, cô ta không hiểu vì cớ gì mà Lục Tề Nam lại ra mặt giúp đỡ Khả Như. Liệu có phải hai người quen nhau từ trước không?

- Tiện tay mua về thôi, có vấn đề gì sao?

Lục Tề Nam không nhìn Khả Như nữa, hắn chỉ liếc Vân Vu một cái. Vân Vu sợ mình làm Lục Tề Nam mất hứng liền cười trừ.

- Không có vấn đề gì hết. Lục thiếu, ta đi thôi!

*******

Phòng làm việc của Cố Đông...

- Cố thiếu, đã làm theo lời mà anh nói rồi ạ. Nhưng mà tại sao...?

Lưu Viên Khải, trợ lí thân cận của Cố Đông kính cẩn báo cáo. Cậu ta không thể hiểu nổi tại sao Cố thiếu lại phải làm khó nhà họ Khả như thế.

Cố Đông ngồi suy tư, dường như anh ta vẫn còn đang nghĩ tới chuyện Khả Như và Lục Tề Nam quen nhau. Thật là đáng giận!

- Nhất định cô ta sẽ tới cầu xin tôi.

Đúng, Cố Đông là muốn Khả Như tới cầu xin mình. Anh ta muốn cô quỳ dưới chân anh, khóc lóc đòi anh cho cô quay lại Cố gia.

"Mình bảo cô ta đi thì cô ta đi sao? Hay muốn nhanh chóng đi tìm hạnh phúc mới? Là Lục Tề Nam sao?"

Càng nghĩ Cố Đông càng khó chịu hơn, anh ta liếc nhìn trợ lí Lưu Viên Khải:



- Có thấy cô ta có động tĩnh gì không?

- Dạ...?

Lưu Viên Khải giật mình, rồi cậu ta cũng kính cẩn báo cáo:

- Khả Như tiểu thư vẫn đang tìm công việc ạ.

- Thông báo với tất cả các công ti, cho Khả Như vào danh sách đen. Không ai được phép tuyển cô ta vào làm việc.

Cố Đông không tin là Khả Như sẽ không tìm tới. Lần này xem cô còn trụ được đến đâu? Nếu cô mà dám tìm đến Lục Tề Nam thì đừng có trách Cố Đông này độc ác!

Lưu Viên Khải nhìn Cố Đông, lắc đầu thở dài. Cố Đông là một người cố chấp, dù là đồ anh ta bỏ đi thì cũng không được phép đi tìm người khác.

****

Khả Như trở về nhà trong bộ dạng ướt sũng. Cô liền thay quần áo khô, trong bụng cô còn một sinh linh nhỏ nên cô không thể để bản thân bị ốm được. Cô giơ tay lên sờ bụng mình, đứa con này như là động lực mạnh mẽ để cô vượt qua những ngày khó khăn. Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ lại đi tìm việc, miễn là công việc có thể kiếm được tiền.

Nhưng mà bây giờ cô biết tìm việc ở đâu? Liệu còn công ti nào chịu nhận cô chứ?

Vì Khả Như cô biết rõ lí do mình không tìm được việc làm là do ai gây ra mà. Cố Đông, anh ta quyết đuổi cùng gϊếŧ tận hay sao?

- Em ra nông nỗi này rồi, chắc hẳn anh rất hài lòng.

Rồi cô lại khóc. Mỗi lần nghĩ đến Cố Đông thì cô không tài nào kìm nén được nước mắt của mình. Cô khóc!

Cô yêu Cố Đông như vậy, nhưng trong mắt anh cô lại là người gây ra cái chết cho em gái.

Còn cô thì sao? Cô không xứng đáng để được anh yêu thương sao? Tại sao?

- Anh nói xem em phải làm gì thì mới vừa lòng anh đây.

Trong bụng cô là con của anh cơ mà...