Chương 34: Phương gia nhận con gái nuôi

“Cha tớ… nhận con gái nuôi…”

“Cái gì?!”

Chuyện này không có trong nguyên tác! Hơn nữa, Phương phu nhân vẫn còn đó, lí nào lại có chuyện nhận con nuôi? Không lẽ… con ngoài giá thú sao?

“Ông bà muốn có thêm cháu gái. Nhưng mẹ tôi không muốn sinh em. Mang thai và sinh con ảnh hưởng đến công việc của mẹ…” Cho nên mới đi đến quyết định nhận con gái nuôi? Nhưng con gái nuôi thì sao? Không lẽ Chấn Kiệt sợ đứa bé đó giành tình thương của cha mẹ?

Đùa chắc, hai con người kia thì làm gì có tình thương cho con cái. Đứa bé kia được đón về rồi cũng sẽ chẳng nhận được gì đâu.

“Cậu đừng lo, con nuôi đến sau cùng cũng là con nuôi, họ không thể thay thế vị trị của cậu.” Nói dối! Rõ ràng kiếp trước nữ chính cũng bước vào nhà họ Dương với thân phận con nuôi. Nhưng đến sau cùng, cô ấy còn hơn cả con ruột.

“Không, tôi không lo. Nhưng mà… cậu biết tên của cô bé ấy là gì không?”

“Tên gì?”

“Nhã Tịnh, Thẩm Nhã Tịnh. Chính là con gái của cố diễn viên Thẩm Nhã Hương đã qua đời cách nay ba năm.”

Động tác đưa xích đu của Tuệ Nghiên dừng lại, trợn tròn mắt nhìn Chấn Kiệt. Nữ chính đến sau cùng vẫn có thể bước vào hào môn sao? Không trở thành tiểu thư Dương thị thì trở thành con nuôi Phương gia, đây là sức mạnh của cốt truyện sao?

Chuyện năm đó Nhã Hương tìm tới Dương gia có không ít người biết, từ sau đó không ít người né mẹ con vị họ Thẩm này như né tà. Cô cũng có nói sơ qua cho Chấn Kiệt nghe, có lẽ vì thế mà cậu ấn tượng với hai cái tên này.

“Nghe này Chấn Kiệt” Cô nghiêm túc nhìn vào mắt cậu. “Dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng một khi đã được nhận nuôi thì Nhã Tịnh đã trở thành em gái cậu. Cậu không được có suy nghĩ quá phận gì với cô ấy, pháp luật không cho phép.”

Nhã Tịnh không có nhiều khả năng là con rơi của viện trưởng Phương. Nói cô ta là con rơi của ai cô cũng có thể nghi ngờ, chứ của ba Chấn Kiệt thì hoàn toàn không thể. Người đó trong mắt chỉ có lợi ích và công việc, chỗ cho tình cảm gia đình còn không có thì lấy đâu ra chỗ cho nữ nhân khác?

Cốt truyện đã sai lệch, nhưng nữ chính vẫn có thể bước vào giới hào môn, trở thành đại tiểu thư quyền quý. Tuy vị trí Phương gia không so được với Dương gia, nhưng cũng tốt hơn nhiều lần những nhà giàu khác. Nữ chính vẫn có cơ hội gặp gỡ nam chính và các nam phụ.

Cô chính là sợ cốt truyện vẫn tiếp tục, nam phụ - Phương Chấn Kiệt vẫn phải lòng nữ chính. Nhưng hiện tại hai người chính là anh em, dù cho sau này hủy thủ tục nhận nuôi thì vẫn không thể đến được bên nhau.

“Tôi biết mà.”

Nhận được câu trả lời, cô mới buông lỏng chút ít. Tuy không biết mai sau chuyện sẽ thế nào, nhưng chí ít đây cũng xem như cậu đã hứa.

“Cô ấy rất dễ thương đúng không?” Cô tám tuổi, nữ chính bảy tuổi, đây là lúc cô ta gặp được nam chính. Nếu cô nhớ không nhầm, nó cũng liên quan đến Ngụy gia.

Đoạn nam nữ chính lần đầu trong tiểu thuyết được thuật lại qua lời kể của nam chính. Nguyên văn như sau: “Kể từ lần đầu gặp em ở bữa tiệc sinh nhật của Ngụy Lan Chi năm ấy, anh đã biết con tim này chỉ trao cho một mình em. Em như vầng thái dương tỏa sáng giữa đêm tối, đem ấm áp đến cho anh. Nhã Tịnh, anh yêu em hơn bất cứ ai trên thế giới này.”

Sinh nhật của Ngụy Lan Chi mà Dương Nhã Tịnh đi dự chỉ có một lần năm bảy tuổi. Bởi vì hai người sau đó có xích mích nên mấy lần sau Dương Kha không đến dự, quan hệ hai bên cũng lạnh nhạt và xấu đi từ đó.

Hôm nay Hứa gia có đến dự, tuy có hơi muộn. Ba vị hoàng tử Hứa thị đều sẽ đến, vị còn lại bị bắt cóc mấy năm rồi không rõ tung tích. Hứa gia ngoài mặt đi tìm, nhưng thực chất ngoài Hứa lão gia ra chẳng ai để ý. Ai cũng ngầm hiểu, đó là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Trong ba vị hoàng tử đó, một người là nam chính. Nam chính tương lai thừa kế Hứa thị, nói vậy chắc là con ruột của Hứa tổng hiện tại đi?

“Không, không dễ thương chút nào.” Giọng nói của Chấn Kiệt kéo cô khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô dùng ánh mắt hồ nghi nhìn cậu.

Đúng lúc này, một người hầu đi ra.

“Xin lỗi đã làm phiền hai vị. Viện trưởng Phương gọi cậu Phương vào trong có chút việc.”

Phương Chấn Kiệt chần chừ nhìn sang bên này, cô khẽ gật đầu tỏ ý không sao, cậu ta mới luyến tiếc đi theo cô hầu. Khoảnh khắc quay mặt đi, đáy mắt hằn lên tia khó chịu. Chậc! Chuyện tốt lại có người phá đám.

Có một điều cậu ta không nói cho Tuệ Nghiên biết, chính cậu ta đã gợi ý cho ba Phương nhận Nhã Tịnh ở trại trẻ mồ côi.

Người cha này tuy không dành quá nhiều tình thương cho con cái, nhưng không hẳn là không quan tâm. Hắn biết nếu nhận thêm một đứa trẻ lớn vào nhà, nhận được đãi ngộ giống nhau thì Chấn Kiệt sẽ không chấp nhận được. Vì thế, hắn cho cậu ta quyền quyết định chọn em gái. Haha, giống như một giao dịch mua bán mà “em gái” ở đây là một món hàng.

Mười mấy cô bé tuổi từ năm đến tám đứng thành hàng ngang. Cậu vốn định chọn một người nhút nhát dễ sai bảo, đã nhắm trúng cô gái ấy rồi thì bỗng nhìn thấy một bóng người khác. Quen thuộc, quem thuộc đến mức khiến cậu ta tức nghiến răng nghiến lợi.

Vậy là cậu ta đi khỏi chỗ cô bé tóc ngắn, trong mắt cô bé ấy toàn là hụt hẫng. Người đứng ở gần cuối hàng, Thẩm Nhã Tịnh, nhút nhát trong bộ váy hơi sờn cũ. Không suy nghĩ nhiều, cậu chọn cô ta.

Viện trưởng Phương thấy cô bé xinh xắn đáng yêu cũng rất vừa ý, đưa người đi làm thủ tục.

Chấn Kiệt đứng tần ngần ở sân, khóe môi cong lên thành nụ cười quỷ dị. Thì ra trời cao cũng muốn cậu ta báo thù!

Quay lại thời gian lúc cậu bị thằng bé mập đánh ở trường mẫu giáo. Khoảnh khắc khi bị nó đẩy ngã xuống sàn, xung quanh tối sầm như mực, một đoạn kí ức dài như đoạn phim ùa về. Đầu đau như búa bổ.

Cậu nhận ra trong đoạn phim ấy, cậu bị bắt nạt đến tận những năm cấp hai. Đến một ngày bị bọn nó dồn vào sau trường đánh, một nhóm nữ sinh cũng máu mặt không kém đứng ra giải vây. Trước khi họ đi, cậu hỏi vì sao lại giúp. Họ trả lời rằng, Dương tiểu thư nhờ chúng tôi giúp cậu.

Dương tiểu thư mà cậu quen biết chỉ có Dương Nhã Tịnh, mặc nhiên nhận định là do cô ta giúp mình, cố chấp điên cuồng đem tình yêu trao cho cô ta. Mãi đến sau này, khi cô ta lợi dụng chơi chán cậu rồi ném đi, cậu khổ sở chìm trong men rượu hồi tưởng quá khứ, mới nhận ra mình đã sai những gì.

Lúc ấy Tuệ Nghiên không được thương yêu, rất ít xuất hiện. Mãi sau này cậu mới biết đến sự tồn tại của cô ấy, nhưng lúc này tình cảm bao năm đã mặc nhiên dành cho Nhã Tịnh, làm gì còn chỗ cho lí trí.

Nhã Tịnh học chung cậu ta từ mẫu giáo, nếu muốn giúp thì đã sớm giúp rồi, làm gì có chuyện đợi chờ. Nhóm nữ sinh kia cũng chỉ chơi thân với Tuệ Nghiên, rất ghét Nhã Tịnh. Thì ra… người giúp cậu từ đầu đã là Tuệ Nghiên.

Nhưng, chính bàn tay cậu đã đẩy cô ấy vào hiểm cảnh. Hết lần này đến lần khác nghe theo Nhã Tịnh đối xử tệ bạc với Tuệ Nghiên. Sau cùng, khi cô ấy chết đi, một nén nhang cậu cũng không đốt được.

Đầu đau như búa bổ, mở mắt ra đã nhìn thấy khung cảnh ở trường mẫu giáo. Trước mắt có thêm một dáng người bé xíu đứng che chở. Cậu nhận ra đó là Tuệ Nghiên. Đầu óc vẫn chưa tiếp thu hết, chỉ biết đứng đơ ra nhìn mọi thứ. Đến lúc mình phản ứng kịp thì phụ huynh hai bên đã đến rồi.

Tốt! Vẫn may, Tuệ Nghiên vẫn nghĩ cậu là một đứa trẻ. Vậy cậu sẽ dùng cách của một đứa trẻ để làm bạn với cô.

Còn về Nhã Tịnh? Lần gặp hôm ấy đã làm lòng cậu nảy lên một suy nghĩ tàn nhẫn. Cậu biết cha mẹ đang lén thực nghiệm những thí nghiệm khoa học bị cấm, như nhân bản và những thí nghiệm trên người sống. Vậy… cứ để cô ta làm mẫu thử đi.