Chương 3

“Xe cậu đỗ ở đâu?” Tiêu Muội nhỏ giọng hỏi Lâm Xuân Nhi, người đi sau chỉ chỉ ra cổng: “Ở vách tường, đi theo tớ.” Nghe thấy tiếng ồn ào dần lắng xuống, Lâm Xuân Nhi quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tống Thu Hàn đang bước ra khỏi cửa, nhưng khi cô quay người lại lần nữa thì đã không còn thấy anh đâu.

Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội nắm tay nhau giống như thời còn mài đũng quần trên ghế nhà trường cùng nhau đi vệ sinh sau khi hết tiết, dung dăng dung dẻ bước đến chân tường. Lâm Xuân Nhi cài mũ bảo hiểm, đeo găng tay, lấy một chiếc túi trên kệ để đồ ra ném cho Tiêu Muội: “Lấy về cho hai con mèo háu ăn trong nhà cậu ăn đi.”

Tiêu Muội mở ra nhìn, bên trong đều là sản phẩm làm từ sữa: “Cậu mang từ xa về à? Ngốc hả? Mệt chết cậu rồi.”

“Tớ sẵn lòng mà.” Xuân Nhi đặt bình súp lê lên ngăn để bình nước, đẩy xe: “Mặt tớ bị cháy nắng, có lẽ phải ở nhà dưỡng lại một thời gian, nếu cậu rảnh thì đến nấu cơm cho tớ, một bữa một trăm…”

Tiêu Muội cười he he: “Tiền thưởng dự án hồi trước đã có rồi, không cần cậu cứu tế nữa. Lần này để tớ bao nuôi cậu, cơm canh đủ đầy luôn.” Nói xong, cô ấy lại kéo khung xe đạp của Lâm Xuân Nhi: “Nhưng trước tiên cậu phải nói cho tớ biết, người bạn trai ổn định của cậu từ đâu ra đã?”

Lâm Xuân Nhi mỉm cười, lên xe rời đi. Mỗi khi thỉnh thoảng nhớ tới Tống Thu Hàn, cô đều hy vọng anh có thể sống tốt. Đôi khi cũng sẽ cảm thấy mình quá ngây thơ, chàng trai từng được bao nhiêu người yêu cuối cùng rồi cũng sẽ già, vác cái bụng phệ bước đi trên phố, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động nhưng trong lòng lại đang thầm chửi rủa cuộc đời. Cô sợ Tống Thu Hàn trở thành kiểu người như vậy, cô hy vọng anh sẽ luôn giữ được vinh quang thời niên thiếu.

Chiếc xe đạp dưới chân nhanh chóng tiến lên. Lúc cô mới bắt đầu đạp xe chính là sau chuyên đề đó, cô dường như phát ốm, đột nhiên cảm thấy khó thở rồi bật khóc giữa tàu điện ngầm đông người qua lại; hay khi mở mắt ra giữa đêm khuya, cảm giác như tất cả những người đã chết đi đều lơ lửng trong không khí, giống như lượng tử khổng lồ; hoặc như trong cuộc họp, lúc phát biểu quan điểm sẽ tự dưng nghẹn lời. Đúng là cô bị bệnh thật, nhưng cô không đi gặp bác sĩ. Cô dành ra một kỳ nghỉ dài, đặt chân lên chuyến hành trình chữa lành bản thân.

Một chiếc ô tô chạy ngang qua cô, Trần Khoan Niên và Tống Thu Hàn ngồi ở ghế sau. Trần Khoan Niên kéo cửa sổ xe xuống, ló đầu ra ngoài nhìn người đi xe đạp lẻ loi. Tài xế không nhịn được nhắc nhở anh ta: “Cậu đừng ló đầu ra, nguy hiểm lắm.” Anh ta “ừ” một tiếng, sau khi nhìn đủ rồi mới quay lại nói với Tống Thu Hàn bên cạnh: “Cô ấy thật sự không đùa đâu. Cậu xem nhịp điệu và độ giãn cơ của cô ấy đi, có thể so sánh với tuyển thủ chuyện nghiệp đó.”

“Thật à? Vậy lát nữa cậu khuyến khích cô ấy đi thi đấu đi, cậu giúp cô ấy xé gió*.”

(*: Một thuật ngữ chuyên nghiệp trong các cuộc thi đua xe đạp, đề cập đến việc người đi xe đạp cần vượt qua lực cản của không khí để đạt được tốc độ nhanh nhất.)

“Chẳng lẽ không phải nên để cậu đi xé gió sao? Cậu là người đã từng vô địch cơ mà.”

“Không được.” Tống Thu Hàn thản nhiên trừ chối. Đêm nay anh không muốn nói chuyện: “Tìm một chỗ uống vài ly không?”

“Chưa uống đủ thì sao vừa rồi cậu lại đề nghị rời đi?” Trần Khoan Niên không hiểu.

Tống Thu Hàn không trả lời anh ta, vừa rồi Lâm Xuân Nhi đã nôn, cần được trở về nghỉ ngơi: “Tấp xe vào lề đường đi.” Anh đột nhiên nói, nhưng lại không nói ra lý do. Tài xế dừng xe lại theo lời anh, bật đèn cảnh báo nguy hiểm. Tống Thu Hàn nhìn ánh đèn bên ngoài sáng như một dải ngân hà, giống như khi đó Lâm Xuân Nhi đọc diễn cảm bài “Phố trời”* trong lớp học, lúc đọc đến câu “Dĩ nhiên hiếm thấy trên đời”, ánh mắt cô lấp lánh rạng ngời, giọng nói dịu dàng hòa với tiếng côn trùng râm ran, kéo mọi người vào một vùng thiên hà rực rỡ.

(*: Một bài thơ của Quách Mạt Nhược)

Cô chạy tới, vượt qua xe anh, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước.

“Đi thôi. Đến chỗ Loan Niệm.” Anh ấn cửa sổ xe xuống, Trần Khoan Niên ở bên cạnh lấy điện thoại mở nhóm WeChat ra, gửi một bao lì xì lớn vào đó. Nhóm chat mười mấy người lập tức nổ tung, Trần Khoan Niên mỉm cười hài lòng, ngón tay gõ chữ lách cách: “Sao nào? Có phải tôi đáng tin cậy hơn lớp trưởng Lâm không?”