Chương 9: Liệu lúc tỉnh lại cô có tha thứ cho hắn không?

"Anh.... anh.... muốn làm gì?".

"Cô phải tự xem lại mình. Cô phải biết là, cô là món đồ của tôi. Tôi rất ghét món đồ của mình ở cạnh người đàn ông khác. Cô hiểu chứ?".

Dứt lời không chút thương tiếc mà vun thẳng nhát roi đầu tiên vào lưng cô. Gia Như cảm giác như có luồng điện chạy qua, tê dại vô cùng. Đột nhiên cô cảm thấy có hơi thở lạnh lẽo phả vào tai, hắn cất giọng lạnh lùng.

"Xin lỗi tôi, tôi sẽ tha cho cô".

"Không, tôi không làm sai. Đừng hòng tôi sẽ xin lỗi. Tôi đã nói ba ngày sẽ về, tôi không hề làm phật ý anh....".

Lời chưa nói xong, roi thứ hai đã quất vào lưng. Lần này máu bắt đầu nhỏ giọt. Gia Như cắn chặt môi. Cô đâu biết rằng, giây phút từ KHÔNG trong miệng cô thốt lên, cơn điên của hắn cứ thế mà dâng trào.

Roi thứ ba tiếp tục, lần này công lực mạnh hơn. Gia Như không chịu được mà khụy xuống, từ đầu đến giờ cô không la lấy một tiếng. Vì quá khứ, cô bị mẹ kế và chị đánh đập, nếu cô dám la thì cô chắc chắn suốt đời này không bao giờ cất tiếng nói được nữa.

Cứ như vậy mà cô bị đánh ૮ɦếƭ mất, nhưng cô chưa muốn ૮ɦếƭ. Cô còn bà ngoại và... một người anh trai thất lạc nữa. Đột nhiên giây phút cô yếu nhất, thì lời nói của mẹ bỗng vang vọng trong đầu. Nói là cô còn một người anh thất lạc.

Gia Như cất giọng yếu ớt vô cùng.

"Xin anh... đừng ɢɨết....tôi".

Gia Như gắng sức thốt ra lời nói cuối cùng trước khi ngất đi. Đòn roi thứ tư hắn không kiềm lại được, cứ như vậy mà quất vào lưng cô, máu rơi từng giọt trên nền nhà.

Ngụy Khắc như bừng tĩnh, ánh mắt máu lạnh và độc ác hoàn toàn biến mất. Hắn nhìn Gia Như đang bị trói chặt, máu nhỏ giọt rĩ rã. Hai bàn tay Ngụy Khắc bất giác run lên, hắn nhìn cây roi trong tay, rồi nhìn vết thương trên lưng cô.

<>.

Hắn cảm thấy đầu đau buốt. Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là phải cầm máu cho cô gắp. Không suy nghĩ gì nữa, hắn vội cởi trói cho cô, nhanh chóng bế cô ra ngoài.

Quản gia như đứng trước cửa nãy giờ, vừa thấy hắn ra thì vội lên tiếng.

"Muộn rồi, tôi đưa cô về"- anh cất giọng nghiêm nghị.

"Không bao giờ tôi về chung với một người nguy hiểm như anh đâu".

"Để phụ nữ say rượu về một mình mới nguy hiểm đấy. Không nói nhiều, tôi đưa cô về".

Vương Kì Tử không cho phép sự cự tuyệt, dịu dàng nắm lấy bàn tay của Thẩm Nhược Thanh dẫn đi. Do bây giờ đã ngà ngà say nên chị mặc cho anh muốn dẫn đi đâu thì dẫn.

Anh lái xe đưa Thẩm Nhược Thanh về tập đoàn Thẩm thị, thỉnh thoảng lại liếc sang khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của Thẩm Nhược Thanh.

Đôi môi của Vương Kì Tử nở nụ cười nhẹ. Thẩm Nhược Thanh thích Gia Như, chỉ cần nhìn qua thôi thì anh đã biết.

Nhắc tới Tôn Gia Như, em gái anh kết hôn mà anh không hề hay biết. Mà người đó lại là Ngụy Khắc, tổng tài của tập đoàn bất động sản. Có thể nói Gia Như được hạnh phúc thật sự hay là vì lí do khác?.

[....]

"Đừng đi, không..... đừng đi....mà".

Gia Như gặp ác mộng nên tay cứ quơ loạn. Hắn nắm lấy hai bàn tay của cô đan vào hai bàn tay của mình, Ngụy Khắc còn hôn nhẹ lên trán cô nữa.

Những vết thương trên lưng cô được Phong Hải băng bó cẩn thận. Do không nằm ngửa được nên hắn để cô tựa vào иgự¢ mình.

Gia Như bây giờ vẫn còn sốt mê mang, nói mớ vài câu lại ngủ li bì.

Hắn cảm thấy bản thân tồi tệ vô cùng. Liệu lúc tỉnh lại cô có tha thứ cho hắn không? Không, cô lấy quyền gì mà cự tuyệt hắn chứ. Ngụy Khắc tự trấn an mình, rồi hắn khẽ đặt lên trán cô nụ hôn dịu dàng.