Chương 35: Rót ánh trăng làm mực, cẩn thận viết tiếp quãng đời sau này của em

Diệp Vũ bắt đầu cởi từng kiện quần áo trên người. Gia Bảo căng thẳng nhìn chằm chằm cái thứ to lớn của anh. Anh cúi người xuống áp thứ to lớn đó vào cạnh lối vào bí mật của cậu.

"Lúc nãy em ghen sao?" Anh thấp giọng hỏi.

Cả người Gia Bảo nóng rang, cậu lắc đầu, cậu không hiểu ghen là gì.

Cậu rõ ràng không ghen, cậu chỉ muốn Diệp Vũ ôm cậu, hôn cậu, làm như thế này với một mình cậu thôi...

Diệp Vũ chẳng biết từ đâu lấy ra một lọ gel bôi trơn.

"Vậy lúc nãy em vừa khẳng định chủ quyền đó hửm?" Diệp Vũ chạm vào nụ hồng đỏ tươi phía dưới của cậu, hoa nhỏ bị chất lỏng lạnh lẽo trên ngón tay anh làm cho co giật.

"Muốn cho tôi biết rõ em là chủ nhân của tôi sao?" Diệp Vũ vừa nói vừa đưa ngón tay vào trong cậu, nụ hoa kia lập tức ngậm chặt lấy anh, nhốt anh ở trong mật ngọt.

Đột nhiên bị xâm nhập Gia Bảo rùng mình, ngón chân cậu cong lên, hai tay bấu víu lấy ga giường khẽ rêи ɾỉ.

Một tay Diệp Vũ khuếch trương bên dưới còn lại cũng không nhàn rỗi mà mân mê lên hai đầu v* của cậu.

Gia Bảo đang mặc một cái áo len màu xanh vô cùng vướng víu nhưng Diệp Vũ lại không nỡ cởi ra, vì anh sợ cậu lạnh. Anh vén áo cậu lên để lộ hai đầu v* xinh đẹp. Áo len xanh tương phản với làn da trắng hồng của cậu tạo ra hiệu ứng hình ảnh vô cùng kí©h thí©ɧ.

"Bé yêu, giữ chặt áo của em đi." Diệp Vũ cầm lấy tay Gia Bảo đặt lên phần áo bị vén lên ngang ngực cậu.

Anh cúi xuống ngậm lấy một bên vυ" cậu bắt đầu dày vò nó, khiến nó đỏ ửng như một trái cherry chín.

Hai nơi mẫn cảm nhất đều bị hành hạ khiến Gia Bảo không nhịn được mà rêи ɾỉ. Giữa tiếng nhóp nhép ướŧ áŧ giọng nói trêu chọc của Diệp Vũ vang lên vô cùng nổi bật.

"Cục cưng ơi, hai trái anh đào trước ngực em đã chín rồi này, nhưng mà sao nó vẫn còn cứng thế?"

Gia Bảo bị anh nói tới thì đột nhiên xấu hổ che ngực mình lại. Diệp Vũ giữ lấy tay cậu vừa trêu chọc vừa si mê nói:

"Đừng che, để tôi cắn thử xem đã chín chưa nào." Nói rồi anh thật sự cắn xuống.

Gia Bảo bị đau, cậu đánh vào lưng Diệp Vũ, nước mắt sinh lý chẳng biết từ lúc nào cũng chảy xuống. Gương mặt Gia Bảo trắng nõn, lúc cậu khóc trông ngoan ngoãn, đáng thương vô cùng. Người khác nhìn thấy cậu khóc, một là muốn bảo vệ hai là muốn bắt nạt, Diệp Vũ bình thường chỉ dám làm vế thứ nhất, hôm nay anh muốn làm cả hai.

Bên dưới đã khuếch trương xong, Diệp Vũ không thể chờ được nữa, anh gấp gáp muốn tiến vào.

"Bé con, thả lỏng..." Rõ ràng là đã khuếch trương rồi nhưng nụ hoa bé nhỏ của anh vẫn chưa chịu nở.

"Aaaa... ưʍ..." Diệp Vũ vào rồi, Gia Bảo đau.

Vừa nghe thấy cậu rên la Diệp Vũ liền thả chậm tốc độ hơn nữa, rõ ràng là trong lòng anh đang nóng như lửa đốt nhưng động tác xâm nhập kia lại không có chút vội vàng, dung tục nào. Diệp Vũ cứ ra vào chậm rãi như vậy một vài lần, anh biết rõ quy luật của thân thể xinh đẹp này, anh cúi xuống hôn lên khuôn đúc kim cương ngay giữa bụng cậu. Miệng thì thầm thì lời yêu, còn thân dưới thì liên tục

luận động, kỹ thuật của Diệp Vũ, rất tốt chốc lát đã khiến Gia Bảo từ đau đớn rên la đổi thành những thanh âm nỉ non, mềm nhũn.

Lúc Gia Bảo sắp đạt tới cao trào Diệp Vũ bế cậu lên, để cậu ngồi trên cự vật thô to của mình. Anh không động đậy mà chỉ yên lặng hôn cậu. Gia Bảo như một bé tinh linh nước, cả cơ thể mềm nhũn dựa vào Diệp Vũ như muốn tan ra.

Phía dưới của cậu khó chịu... nhưng Diệp Vũ không chịu giúp cậu.

"Ưʍ..." Gia Bảo nghẹn đến sắp chết rồi.

Diệp Vũ cười, anh ngậm lấy vành tai cậu hỏi: "Em muốn gì nào?"

"Đ... động..."

"Động cái gì cơ?" Diệp Vũ sờ lên trái đào căng mộng đang ngậm chặt lấy anh: "Động như thế nào? Em làm mẫu đi."

Bàn tay nóng hổi của Diệp Vũ dán vào mông cậu càng làm Gia Bảo thêm ngứa ngáy. Cậu cố di chuyển nhưng sức lực của cậu quá yếu chỉ có thể tạo ra cọ sát nhẹ vào thân trụ to lớn kia.

"Ồ, làm như vậy sao?" Diệp Vũ tỏ vẻ bất ngờ. Giọng nói mang theo ý cười vô cùng dịu dàng.

Gia Bảo lắc đầu, không phải như vậy...

Cậu nhìn xung quanh rồi lại nhìn Diệp Vũ, đôi mắt cậu đỏ hoe, cậu mấp mấy môi nhưng lại không thể nói thành lời. Cổ họng cậu nghẹn ứ, hai tay cậu bấu chặt đùi mình, không biết phải làm thế nào để nói với Diệp Vũ là cậu đang khó chịu.

"E... em..." Gia Bảo khóc nấc lên

"Gia Bảo..." Diệp Vũ nhìn cặp đùi trắng nõn in hằn lên dấu tay thì bắt đầu hoảng loạn, anh vốn chỉ muốn chọc cậu một chút, anh không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.

"Được rồi, bé con, được rồi..." Anh ôm Gia Bảo vào lòng: "Tôi sai rồi, em đừng khóc..."

Gia Bảo khóc hoài không nín được, cuối cùng Diệp Vũ phải vừa "yêu" cậu vừa dỗ cậu.

Lúc làm xong rồi Gia Bảo vẫn không ngừng khóc.

"Bảo bối đi tắm thôi." Diệp Vũ cố đào cục bông giận dỗi ở trong chăn kia ra.

Nhưng mà anh càng tới gần, cậu lại khóc càng to.

Diệp Vũ hết cách, anh trực tiếp bế cậu lên. Gia Bảo tức giận, cậu không muốn Diệp Vũ chạm vào mình, cậu hết đánh, hết đá rồi thì gào vào mặt anh.

"Đừng, đừng, đừng, em đánh tôi tiếp đi." Diệp Vũ vội vàng che miệng Gia Bảo lại: "Đừng hét, cổ họng sẽ đau."

Gia Bảo đêm nay giống như muốn làm phản, Diệp Vũ bảo cậu không được làm gì thì cậu lại càng làm. Cậu vừa đánh anh vừa la lên, dù cho cổ họng có đau rát đi chăng nữa thì cậu cũng mặc kệ, đằng nào cậu cũng không nói được...

Diệp Vũ hôn cậu, cố nuốt hết những thanh âm phản nghịch kia của cậu lại. Anh khó khăn lắm mới mang được cậu vào phòng tắm.

"Em phải cởi đồ rồi mới tắm được chứ."

Diệp Vũ bất lực nhìn Gia Bảo. Cậu đang giữ chặt chiếc áo len của mình, không cho anh cởi ra. Diệp Vũ đành phải dùng vòi hoa sen làm sạch phía sau cho cậu trước, cả một quá trình vô cùng chật vật tựa như đang đi đánh trận.

"Bảo bối ngoan, cởϊ áσ ra, chúng ta đi ngâm bồn tắm nào, em thích bồn nước ấm nhất mà không phải sao?" Diệp Vũ ba phần nuông chiều, bảy phần dụ dỗ nói.

Gia Bảo không chịu nhưng Diệp Vũ mặc kệ, đồ trên người Gia Bảo anh đã cởi quen rồi, thoắt cái đã cởi chiếc áo len vướng víu kia ra. Anh bế một thân trắng nõn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Gia Bảo vào bồn tắm, ôm lấy cậu từ phía sau, mang theo ý niệm vấy bẩn cậu để làm sạch cậu.

Tắm rửa xong, trên người Diệp Vũ xuất hiện không ít vết bầm. Anh thả Bối Gia Bảo thơm mềm, sạch sẽ lên giường sau đó đắp chăn bông cho cậu.

"Hôm nay em hư lắm." Diệp Vũ nhéo má cậu nói. "Bây giờ ngủ ngoan nhé."

Diệp Vũ tưởng như vậy là xong rồi nhưng Gia Bảo đến giờ vẫn chưa chịu thua, cậu đạp tung cái chăn trên người ra.

"Gia Bảo?"

Diệp Vũ đắp lên lại cho cậu, cậu lại đẩy nó xuống đất.

"Gia Bảo."

Cậu ngồi dậy, ném cả cái gối đi.

"Bối Gia Bảo!" Diệp Vũ luôn nói chuyện nhẹ nhàng với cậu bây giờ anh hơi to tiếng khiến Gia Bảo giật mình.

Gia Bảo mở to mắt bất ngờ nhìn anh sau đó tủi thân bắt đầu khóc thút thít. Hai tay cậu đưa lên, liên tục dụi đi những giọt nước mắt.

"Đừng mà... Tôi xin lỗi... xin lỗi em..." Diệp Vũ không có ý tức giận với cậu, anh chỉ muốn doạ cậu một chút cho cậu đừng quậy nữa, nhưng không ngờ tới điều đó lại làm Gia Bảo sợ.

Diệp Vũ bắt đầu lúng túng, Bối Gia Bảo chính là đề bài mà anh nguyện dùng cả đời này để giải, nhưng có lẽ mãi mãi anh cũng không thể giải ra. Bởi vì anh yêu người này và tình yêu là một ẩn số với trăm triệu kết quả... Diệp Vũ dù có tài giỏi đến mấy cũng không thể tìm ra cách giải đúng trong một lần.

"Đừng dụi vào mắt." Diệp Vũ dịu dàng nắm lấy hai tay cậu: "Có chuyện gì, em..."

Diệp Vũ vừa hỏi, Gia Bảo lại như phát điên lên. Cậu khóc rất lớn, vừa khóc vừa đánh Diệp Vũ, sau đó đưa tay cào lên cổ mình.

"Không! Gia Bảo, đừng!" Anh sợ hãi lập tức giữ chặt tay cậu lại nhưng vẫn không kịp. Trên cổ cậu hiện lên năm dấu cào ứa máu.

Mắt Diệp Vũ hơi đỏ, anh đau lòng, muốn trách mắng cậu nhưng lại chẳng nỡ, năm vết cào kia rõ ràng là ở trên cổ Gia Bảo nhưng nó lại như cào vào tim anh.

"Em tức giận thì cứ xả lên tôi, đừng làm như vậy có được không?" Diệp Vũ gần như là cầu xin nhìn Gia Bảo nói.

"Anh... a... anh ghét... em..." Gia Bảo nức nở, từng chữ nói ra như xé rách cuống họng, cậu phải cố gắng lắm mới có thể nói hoàn chỉnh câu "anh ghét em."

Diệp Vũ hoảng sợ ôm lấy Gia Bảo, "Không, Gia Bảo, không phải như vậy, tôi không ghét em, vì sao tôi lại ghét em... em..." anh không biết phải dùng cách gì để giải thích cho cậu hiểu nên chỉ có dùng cách nhàm chán nhất: "Tôi yêu em lắm Gia Bảo à, tôi yêu em lắm, tôi rất yêu em..."

Gia Bảo đã khóc đến mức không thở nỗi.

"Em không... không nói... được... anh... ghét... anh ghét... em." Gia Bảo nức nở khóc trong lòng Diệp Vũ, cả người cậu thơm mềm, giọng nói không rõ ràng giống hệt như một đứa trẻ. Trái tim Diệp Vũ bị sự đáng yêu này hành hạ đến tan nát.

Diệp Vũ bây giờ mới hiểu vì sao Gia Bảo lại phản ứng như vậy, anh luôn hỏi cậu muốn gì, cậu bị làm sao, nhưng lại quên mất rằng cậu không nói được...

Những thanh âm đẹp đẽ ấy đều đã bị anh phá huỷ...

Diệp Vũ ôm chặt Gia Bảo vào lòng, vỗ về sau lưng cậu, xoa đầu cậu, hôn cậu thật chậm. Anh dùng tất cả những từ ngữ anh cho là ngọt ngào nhất trên đời dỗ dành cậu. Anh biết Gia Bảo muốn trả lời anh, muốn anh có thể hiểu được cậu, cậu nghiêm túc trước mọi lời trêu đùa của anh, cậu thiếu cảm giác an toàn, cậu luôn sợ hãi, luôn lo lắng, không biết mình là ai chỉ có Diệp Vũ là người duy nhất nói cho cậu biết rằng cậu cũng có cuộc đời của riêng mình.

Bối Gia Bảo của anh lúc này như một quyển nhật ký bị xé rách những trang mực nhoè máu, anh chỉ muốn dùng cây bút hoàng kim, rót ánh trăng làm mực, cẩn thận viết tiếp quãng đời sau này của cậu...

***

Gia Bảo tỉnh dậy sau một trận đau nhức, mệt mỏi. Cả cơ thể của cậu đang bị giữ chặt, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông kia phả lên cổ cậu.

Diệp Vũ đang ôm cậu ngủ say, anh vùi đầu vào hõm vai cậu, thỉnh thoảng lại nói mớ "bảo bối, em thơm quá". Sau đó là...

Bé con, xin lỗi em...

Gia Bảo lặng yên ngắm nhìn Diệp Vũ, cậu không thấy mặt anh chỉ có thể thấy mái tóc đen tuyền và phần gáy mạnh mẽ kia lộ ra dưới ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.

Thật khó để Gia Bảo hiểu được cảm xúc của mình với người đàn ông này. Anh khiến cậu sợ hãi, lại khiến cậu muốn dựa dẫm, ỷ lại. Mỗi khi bên cạnh Diệp Vũ trái tim cậu đều không ngừng rung động, nhưng tâm trí lại liên tục gào thét "tránh xa anh ta ra!"

Cổ họng Gia Bảo hơi khô rát, dường như trận làm loạn ban nãy với Diệp Vũ làm cậu phát sốt rồi.

Cậu đẩy Diệp Vũ ra, bước từng bước run rẩy đi ra ngoài.

Ánh đèn pha lê màu vàng nhạt khiến Gia Bảo cảm thấy xa lạ, cậu không dám đi thêm nữa, cậu dừng lại nhìn ánh trăng sáng trên màn đêm, ngậm từng giọt bạc tinh khôi để giải tỏa cơn khát khô nơi cổ họng.

Bỗng cơn đau truyền đến phá tan mọi suy nghĩ, đầu cậu vang lên một tiếng "ONG" chói tai. Trong khoảnh khắc quay đầu lại cậu thấy gương mặt xinh đẹp của Tiêu Ngọc, vẻ mặt cô ta bây giờ rất đáng sợ...

Gia Bảo ngã quỵ xuống mặt đất, cậu cảm nhận được từng giọt máu của mình đang không ngừng chảy ra. Có một đầu kim loại đâm vào cổ tay cậu, cậu cảm nhận được vó một chất gì đó đang được truyền vào. Sau đó cả người cậu mềm nhũn, trước mắt cậu tối đen, tâm trí trống rỗng.

Ai đó nhấc bổng cậu lên. Không, có tận hai người! Họ di chuyển rất lâu sau đó dừng lại ở một nơi lộng gió, Gia Bảo thậm chí có thể cảm nhận được từng sợi tê tái xuyên qua cái thứ đang bao bọc mình phả vào da mặt.

"Hai người làm gì thế?"

"Chúng tôi vừa mới dọn dẹp lại khu bếp, đây là rác."

"Rác mà vứt xuống dưới đó sao?"

"Quản gia nói phải dọn dẹp tất cả sạch sẽ bởi vì mai là phần quan trọng nhất của dạ vũ nên biệt thự không được có một cọng rác nào, nếu bây giờ mở cổng chính ra để đi vứt một túi rác thì sẽ rất phiền phức. Đây là rác hữu cơ nên sẽ không sao đâu."

"Vậy được rồi, cẩn thận một chút."

Gia Bảo nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, cậu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu chỉ biết mình là rác và sắp sửa bị vứt bỏ.

Điều cuối cùng mà tâm trí cậu cảm nhận được là cơ thể mình đang bị ai đó ném xuống. Gia Bảo chỉ có thể bất lực để cho Trái Đất hấp dẫn cậu về phía nó.

Cuối cùng cậu nằm trên một vũng máu tươi, nghe thấy tiếng sóng biển dào dạt đánh tới lưng chừng vực thẳm. Cả người cậu lạnh buốt, cậu cảm nhận được thân thể mình ướt đẫm không chỉ vì máu...

Lúc nãy cậu rơi xuống nước nhưng có ai đó đã cứu cậu lên.

Gia Bảo mơ hồ mở mắt ra, cậu nhìn thấy ánh trắng sáng ở ngay trước mắt và rồi nhìn thấy một người con trai đẹp đẽ tựa ánh trăng.

Người đó nhìn cậu mỉm cười thật dịu dàng, đôi mắt cậu ấy tựa như bỏ lại toàn bộ thế giới tăm tối này phía sau.

"Chào cậu, tôi là Hạ An Nguyệt, 18 tuổi. Ước mơ của tôi là trở thành một diễn viên, tôi đã giành lấy học bổng và là thủ khoa đầu vào của một trường đại học nghệ thuật danh giá tại Mỹ."

Người con trai kia bình thản nói...

"Bây giờ, tôi không muốn sống nữa."