Chương 14

Chạy tức tốc đến bệnh viện bước vào phòng bệnh của cậu. Đập vào mắt anh là hình ảnh người mình yêu đang dãy dụa khi bị bác sĩ và y tá trấn áp, dưới nền đất là những mảnh vỡ của bình hoa đặt cạnh giường bệnh, điều đáng nói là cậu đang cầm trong tay mảnh vỡ đó cố gắng đưa nó lại gần cổ mình. Bác sĩ tiêm cho cậu một mũi an thần thì cậu mới bình tĩnh lại.

Nhấc chân tiến lại gần giường bệnh con người gầy gò đến đau lòng đó đang trợn tròn mắt nhìn anh. Tay phải bị thương do mảnh vỡ hồi nãy còn tay trái bị trói chặt với thành giường để tránh cậu tự làm đau mình. Tâm can anh như có ngàn mũi dao đâm vào khi thấy hình ảnh đó anh nhấc cánh tay lên muốn chạm vào cậu.

"A...đ...đừng.."

Cậu rút người vào trong chăn, khó khăn phát ra từng chữ trong giọng nói còn có sợ hãi và tránh né.

Anh đau lòng muốn kéo chăn đang che hết gương mặt cậu xuống, nhưng bàn tay bỗng khựng lại khi nhìn thấy sự run rẩy của người dưới chăn.

"Tôi sẽ không làm em đau...

...xin em đừng như vậy!"

Từ từ ló đầu ra khỏi chăn nhìn anh, anh cúi người xuống cạnh cậu. Cởi dây trói cho cậu nắm lấy bàn tay bé nhỏ đó.

"Tôi là Diệp Vũ của em, tôi sẽ bảo vệ em. Tin tôi!"

"D...Diệp Vũ?...không tôi không muốn Diệp Vũ..." Cậu giật tay mình ra khỏi anh, ôm lấy đầu hét lên.

"..T..ôi...tôi không...A" cậu ôm đầu liên tục lặp đi lặp lại những từ ngữ vô nghĩa, sau đó kích động hét lên.

Anh bất lực nhìn cậu, chưa bao giờ một Diệp Vũ không gì có thể ngăn cản lại cảm thấy bản thân vô lực đến thế. Chứng kiến người con trai mình yêu liên tục gào thét sợ hãi. Anh hối hận đến mức tự muốn gϊếŧ chính mình.

Tối hôm đó sau khi đã được tiêm vào một mũi thuốc an thần thì cậu lập tức rơi vào giấc ngủ. Anh canh cậu suốt cả một đêm. Cho đến tận nửa đêm cậu bỗng tỉnh dậy với tay lấy cái dao gọt hoa qua ở trên bàn.

Anh sửng sốt đoạt lại vật nguy hiểm đó vào tay cậu. Cậu gào thét với tay đòi lại con dao. Anh nắm chặt lấy cổ tay không an phận của cậu một lúc lâu sau đó đặt tay cậu áp sát vào mặt mình cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay trắng trẻo gầy gò kia.

Quay đầu hôn lên mu bàn tay cậu. Cậu bất ngờ rụt tay về định hét lên thì anh lại lập tức đặt lên đôi môi cậu một nụ hôn.

Đã lâu rồi anh chưa được cảm nhận rõ ràng từng xúc cảm của làn môi anh đào mềm mại của cậu. Mê luyến xâm nhập vào bên trong, khoáy đảo thế giới riêng ẩm ướt đó cho đến khi cảm nhận được người kia đang khó khăn hít từng ngụm không khí mới nuối tiếc rời đi.

Cậu trợn to mắt nhìn anh nhưng cũng không la hét nữa. Anh lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền ở trên là hai chiếc nhẫn quen thuộc.

Vào lúc anh tìm thấy cậu trong hoàn cảnh đáng sợ kia. Lúc đó hơi thở cậu yếu ớt bàn tay đầy máu đang nắm chặt sợi dây chuyền tựa như thứ bất khả xâm phạm vậy. Lúc đưa cậu đến bệnh viện anh mới phát hiện ra.

Chỉ trong khoảnh khắc đó thôi cũng có thể quật ngã mọi sự tự tôn, sắt đá của người đàn ông lạnh lùng như Diệp Vũ. Vội lấy ra sợi dây chuyền đó ra khỏi tay của cậu, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cậu truyền vào.

Một lần nữa đeo nó lên tay cậu, một lần nữa đau lòng mà nắm lấy nó. Cúi gầm mặt xuống.

"Tôi thua rồi!"

Cậu cảm nhận được từng giọt ấm nóng rơi trên mu bàn tay mình. Thế giới quan trống rỗng của cậu bây giờ đang xuất hiện những tia cảm xúc lẫn lộn bởi người đàn ông này. Anh khiến cậu sợ hãi nhưng cũng khiến cậu thấy an toàn.

Từ khi gặp Gia Bảo có lẽ Diệp Vũ đã chân chính thua cuộc, bại trận hoàn toàn trước người con trai này. Nhưng anh không biết người con trai đó lúc nào cũng sẵn sàng nhường anh phần thắng...

_____

Những ngày hôm sau tình hình của cậu có chút cải thiện không la hét, đập phá nữa nhưng lại im lặng thờ ơ bất động. Cậu không phản ứng với tất cả mọi thứ và dường mất đi khả năng giao tiếp với thế giới bên ngoài...trừ Diệp Vũ ra. Có lẽ từ sau đêm hôm đó cậu đã từ từ mở cánh cửa của mình ra để cho anh xâm nhập vào thế giới của riêng cậu.

Diệp Vũ chăm sóc cậu mỗi ngày. Cậu không cho bất cứ ai đυ.ng vào cơ thể trừ Diệp Vũ ra. Anh giúp cậu tắm rửa, hằng ngày bồi cậu ăn. Thỉnh thoảng đưa cậu đi dạo. Chẳng ai biết là Diệp Vũ giờ hạnh phúc đến mức nào khi thấy người kia mỗi ngày đều tiếp nhận mình thêm một chút.

Nhưng cậu vẫn chưa dừng hành động làm tổn thương bản thân mình lại, có lần anh không chú ý cậu đã dùng tay cào vào miệng vết thương cho đến khi nó chảy máu. Sau đó liền giơ tay lên cười tà mị khoe với anh. Mỗi lần như vậy trái tim anh như trực tiếp bị bóp nghẹn đi vậy.

Anh đau lòng nhưng không thể mắng cậu, tất cả sự việc này đều là do sai lầm ngu ngốc của Diệp Vũ anh mà ra.

Anh muốn cho Gia Bảo xuất viện sớm để cậu ở lại bệnh viện hoài cũng không phải một ý hay.

Bác sĩ nói với anh tâm lý của cậu hoàn toàn bất ổn, nếu không có những liều thuốc đắt tiền kia thì giờ này cậu đã không khác gì bệnh nhân tâm thần rồi. Giờ mọi thứ chỉ còn phụ thuộc ở anh, người duy nhất mà cậu tin tưởng lúc này.

_____

Diệp Vũ cho người sắp xếp lại toàn bộ căn nhà, những đồ vật có thể gây hại cho bản thân tuyệt đối không thể để trong tầm mắt của cậu. Nội thất bàn ghế đều thay đổi.

Anh lo sợ cậu sẽ nhớ về những ký ức cũ khi quay lại ngôi nhà này.

Đúng như dự đoán của anh cậu bước vào căn nhà ngửi thấy khí tức quen thuộc liền một trận la hét run rẩy. Những sự kiện tồi tệ ở nơi đây từ việc bị mắng chửi đánh đập đến tận cùng của sự thống hận đau khổ lướt ngang qua đầu cậu.

Đau lòng ôm lấy tâm can bảo bối của mình trấn an cậu một lúc lâu cậu mới có thể trở lại trạng thái im lặng.

Vì chăm sóc cho Gia Bảo, Diệp Vũ gần như mang hết việc của công ty về nhà làm. Không dám để cậu tránh xa tầm mắt của anh dù chỉ nửa bước.

Những ngày đầu cậu còn không chịu ăn uống, cự tuyệt mọi thứ cậu cứ như một cái xác không hồn. Sau đó anh liền tìm mọi cách để dỗ ngọt cậu, từ truyện cổ tích đến gấu bông đến kẹo ngọt...

May thay Gia Bảo của anh luôn hứng thú với những thứ trẻ con đáng yêu như trước.

_____

"Bảo bối dậy đi hôm nay đưa em ra ngoài." Anh dùng ngữ điệu ôn nhu đến không thể hơn nói với cậu.

Lười biếng mở đôi mắt to tròn ra nhìn anh, ánh sáng buổi sớm làm cậu bất giác nheo mắt lại.

Bình thường Diệp Vũ không bao giờ đánh thức cậu dậy. Hôm nay thì khác anh phải về biệt thự của Diệp gia để tham gia dạ tiệc Jade moon - bữa tiệc dành cho giới thượng lưu diễn ra trong vòng 3 ngày. Lần này địa điểm tổ chức là Diệp gia mà anh lại là gia chủ nên không thể vắng mặt.

Anh bế cậu tới phòng tắm, đặt cậu lên chiếc ghế cao trước bồn rửa mặt. Đánh răng sau đó lau mặt cho cậu.

Anh đã bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu từ trước, toàn là những món nhẹ nhàng tốt cho dạ dày. Trong thời gian bản thân ngu ngốc quên đi cậu, Diệp Vũ đã để cho Gia Bảo chịu những thứ gì anh biết rõ chính bác sĩ cũng đặc biệt căn dặn về bệnh dạ dày của cậu nên anh càng để tâm đến việc ăn uống hàng ngày của Gia Bảo.

Giám sát việc ăn uống của cậu đã trở thành một thói quen của Diệp Vũ. Sau khi ăn xong liền tự giác thay đồ cho cậu. Cả một quá trình cậu chỉ im lặng thuận theo, có lẽ việc được anh chăm sóc đã hình thành một sự ỷ lại và tin tưởng trong cậu.

"Nào bảo bối đeo găng tay vào, rất lạnh."

Anh cầm lấy bàn tay cậu cẩn thận đeo găng tay vào, thì cậu lại không an phận dùng miệng kéo cái găng tay vừa được đeo ra.

"Ngoan đừng nghịch!"

Ôn nhu nói rồi lại lấy cái găng tay từ người kia cẩn thận đeo lên lại, cậu lại tiếp tục tháo ra. Có vẻ cậu rất thích thú với trò này. Vật lộn một hồi thì cậu mới để anh an ổn mà đeo lên chiếc găng tay kia, sau đó Diệp Vũ ôm cậu ra xe đang đợi sẵn trước cổng. Có lẽ sự kiên nhẫn của anh cả đời này đã dùng hết lên người con trai trong vòng tay mình rồi.

Đến biệt thự của Diệp gia cậu thật sự choáng ngợp trước nơi đây. Không giống như nhà của Diệp Vũ yên tĩnh và trầm mặc.

Được xây dựng và mô phỏng theo kiến trúc của Đại cung điện hoàng gia Caserta. Trước của biệt thự có rất nhiều vệ sĩ và những người hầu hạ. Khi xe vừa chạy đến đã có một hàng người đứng đó cúi chào anh. Bất giác lo sợ nắm lấy cổ tay áo của anh, Diệp Vũ liền bị bộ dạng đáng yêu này của cậu trực tiếp đốn ngã.

Diệp Vũ lâu rồi mới về Diệp gia đơn giản vì anh không thích nơi đây và phần lớn vì Tiêu Ngọc - kẻ được người đời gọi một tiếng "Diệp phu nhân" cung kính đang ở đây.

Sau khi nhớ lại mọi thứ anh đã muốn hủy bỏ hôn sự buồn cười này nhưng suy nghĩ lại để cho cô ta là Diệp phu nhân nghiễm nhiên người ngoài sẽ nghĩ cô ta mới là người thân cận nhất với anh, người có thể đem ra uy hϊếp anh chứ không phải cậu. Diệp Vũ tự biết điểm yếu chí mạng của anh là Gia Bảo nếu để người khác nắm được sẽ nguy hiểm đến cậu như thế nào.

Khách mời của bữa tiệc đã có mặt đầy đủ trong sáng nay. Jade moon không phải là một bữa tiệc dành cho giới thượng lưu bình thường. Để trở thành khách mời của Jade moon phải là những kẻ quyền lực nhất, xuất sắc nhất. Những ông trùm được mời đều có thể mang theo gia đình mình.

Ngày đầu đơn giản mọi người chỉ gặp mặt làm quen nhau. Các ông trùm có một buổi họp riêng và các phu nhân hay thiếu gia, tiểu thư của họ thì được đưa đi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi khai tiệc tối nay. Anh căn dặn vệ sĩ đưa cậu lên phòng sau đó rời đi.

Căn phòng của cậu được trang trí vô cùng sang trọng, bên trong được Diệp Vũ đặc biệt căn dặn chuẩn bị thêm đàn Piano và họa cụ vẽ tranh. Căn phòng của cậu được canh gác vô cùng nghiêm ngặt.

Sáng nay vẫn chưa ngủ đủ giấc nên cậu mệt mỏi ngã lưng ngủ một mạch đến chiều.

"Thiếu gia đã đến giờ dùng trà chiều rồi."

Một giọng nữ đánh thức cậu dậy, là nữ quản gia mà anh căn dặn chăm sóc cậu. Vì ngủ một giấc khá dài nên đầu cậu có chút đau nhức. Dụi mắt tỉnh táo lại một chút như một thói quen cậu tìm kiếm bóng hình của anh nhưng không thấy.

"Diệp Vũ đâu rồi?" Cậu hướng quản gia hỏi.

"Diệp tổng vẫn còn đang họp, ngài ấy căn dặn tôi để mắt tới thiếu gia."

Quản gia cung kính trả lời.

Cậu dường như có chút thất vọng không nói gì. Vị quản gia thấy cậu không phải ứng liền hỏi tiếp.

"Thiếu gia có muốn dùng trà chiều cùng các vị tiểu thư, thiếu gia khác không?"

Cậu hướng quản gia lắc đầu.

"Trên tường có một cái chuông cậu muốn gì cứ gọi tôi" căn dặn xong vị quản gia cũng lui ra ngoài.

Ở trong phòng hết vẽ tranh rồi tới chơi đàn rất buồn chán. Không biết bằng cách nào mà cậu có thể lẻn ra ngoài mà không bị vệ sĩ phát hiện. Còn đang tự hào cảm thấy mình vô cùng tài giỏi bước đi trên dãy hành lang rộng lớn thì bị một hầu gái gọi lại.

"Này buổi trà chiều sắp bắt đầu rồi ngươi còn đi đâu thế, mau tới đây."

Giật mình quay lại có lẽ hầu gái nhầm cậu thành người phục vụ sao.

"Nhanh lên còn làm gì ở đó có sai sót gì thì cả ta và ngươi đều không giữ nổi mạng đâu."

Cậu tính giải thích nhưng nhìn thấy vệ sĩ đang tìm mình khắp nơi liền chạy đến chỗ của hầu gái.

"Đúng là người mới còn chưa chịu thay đồ, ngươi chán sống" nói xong bà ta đưa cho cậu một bộ đồ phục vụ, rồi dẫn cậu xuống phòng thay đồ dành cho người làm.

"Thay đồ nhanh rồi ra ngoài." Nói xong nữ hầu rời đi.

Cậu ôm bộ đồ trong tay lúc đầu còn hơi ngơ ngác nhưng sau đó liền mặc vào. Không hiểu sao cậu thấy việc này có chút...thú vị.