Chương 32

Buổi tối An Nguyệt tự dưng kéo Tiểu Tề đang ngủ ở trên ghế sofa tỉnh dậy, Tiểu Tề nhăn mặt cau có chửi thề vài câu liền bị An Nguyệt một bên hồ hởi mở máy tính bảng lên đưa cho hắn xem thông tin của vài căn hộ chung cư cao cấp nằm tại vị trí đắc địa của thành phố.

"Anh có ý gì?"

"Mua nhà mới!"

Tiểu Tề mắt trợn tròn nhìn An Nguyệt rồi lại nhìn mấy căn hộ chung cư trong màn hình máy tính bảng nghĩ tới số tiền của mấy căn hộ này hắn thực sự bị sốc.

"Được rồi đêm hôm đừng có lên cơn nữa về phòng anh ngủ đi."

"Vậy cậu muốn ngủ ở sofa tiếp hả?"

"..."

"Lại đây Tiểu Tề căn này rất được, nằm ở vị trí đắc địa nhất, tại tầng cao nhất, view đẹp nhất..."

Tiểu Tề nhìn An Nguyệt thao thao bất tuyệt nói về mấy căn hộ như mấy người môi giới bất động sản hắn thật không thể tin người sáng nay còn tựa vai hắn khóc lóc giờ lại vui vẻ đến vậy. Cuối cùng An Nguyệt tâm huyết dâng trào đặt lịch hẹn người tư vấn một tuần sau căn hộ cao cấp nằm ở vị trí đắc địa nhất, tại tầng cao nhất, view đẹp nhất cũng được bàn giao xong xuôi cho cậu.

Tiểu Tề bước vào căn hộ mới được mở khóa bằng vân tay, thiết kế hiện đại, nội thất cao cấp, tường được sơn màu trắng tối giản, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cả thành phố dưới chân khỏi nói cũng biết tiền tích góp mấy năm trong cái giới giải trí này đã bị chó hoang đốt sạch vào căn nhà này.

"Thế nào thích chứ?" An Nguyệt giọng tự hào hướng Tiểu Tề nói.

"Thích cái beep, rồi sao đây anh muốn cho tôi sống ở nơi như vua chúa rồi ăn uống như một kẻ ăn mày hay sao?"

"Làm gì có tí nữa chúng ta phải ăn mừng một bữa hoành tráng chứ."

"Rồi sau đó thì sao? Hết tiền rồi!"

"Chúng ta chỉ cần kiếm tiền tiếp thôi không phải sao?" An Nguyệt vỗ vỗ vai Tiểu Tề hướng ánh mắt lên toà nhà cao tầng đối diện. "Ở đây còn có thể nhìn thấy hình ảnh của tôi hiện lên màn hình vừa to vừa lớn ở phía bên kia."

Tiểu Tề cũng nhìn tới màn hình cực lớn đặt trên tòa nhà cao tầng đối diện, tòa nhà phía bên kia nằm ở trung tâm thành phố xung quanh tòa nhà có bốn màn hình lớn đứng ở cửa sổ sát đứng tại căn nhà này có thể thấy rõ một màn hình phía đối diện.

"Chó hoang vậy anh cũng phải cố gắng để hình mình được xuất hiện trên đó nhiều một chút. Nơi đó là dành cho những minh tinh hàng đầu."

"Đương nhiên." An Nguyệt nhìn màn hình lớn kia rồi cười. "Tôi là Hạ An Nguyệt mà!"

Tiểu Tề nhìn nụ cười của An Nguyệt không hiểu sao hắn cảm thấy cậu của bây giờ so với mười năm trước, so với một tháng trước, so với một tuần trước như thể được tái sinh.

"Ừ, anh là Hạ An Nguyệt mà!"

________

Diệp Vũ đang ngồi trong thư phòng sau khi giải quyết xong công việc trên máy tính xong, Diệp Vũ tay bấm vài cái một lát sau màn hình máy tính hiện lên hình ảnh trực tiếp từ camera giám sát nào đó.

Trên màn hình máy tính hiện lên khung cảnh một căn bếp hiện đại nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác ấm áp, anh nhìn thấy một một người con trai dáng người cao lớn, mặc áo thun đen đang loay hoay làm gì đó. Diệp Vũ cau mày, đó không phải người anh muốn xem.

Bàn tay anh cầm chuột bấm vài cái khung cảnh phòng bếp ấm áp lập tức chuyển qua một căn phòng đang ngập tràn hơi nước, hình ảnh mờ mờ ảo ảo của thân thể xích͙ ɭõa trắng nõn ẩn hiện trong hơi nước làm rối loạn tâm can kẻ khác. Trong lòng như có lửa, Diệp Vũ cảm thấy bụng dưới hơi trướng anh vội vàng tắt máy tính rồi ngửa đầu ra sau ghế hít một hơi thật sâu.

Nhấc máy gọi một cuộc điện thoại lại nhìn xuống tính khí phía dưới đã cương lên không còn cách nào khác Diệp Vũ đành phải vào nhà vệ sinh tự giải quyết. Sau đó anh chạy đến một khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất, nhân viên nhìn thấy Diệp Vũ đều cuống cuồng chỉnh trang phục thay đổi nét mặt rồi gập lưng chào hỏi. Thật ra thái độ với khách hàng của nhân viên ở đây rất tốt nhưng đối với Diệp Vũ lại càng phải đặc biệt tốt căn bản vì khách sạn này thuộc quyền sở hữu của Diệp gia.

Diệp Vũ mở cửa vào căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, bên trong căn phòng tổng thống sang trọng đã có một thiếu niên trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên trên giường, nhìn thấy anh bước vào thiếu niên lặp tức đứng dậy lễ phép chào hỏi.

Diệp Vũ lạnh lùng đi tới ngồi xuống chiếc giường lớn, cởi bỏ áo khoác. Thiếu niên trẻ tuổi đứng ở đó không biết phải làm sao liền lén liếc nhìn người đàn ông hoàn mỹ đang ngồi trên giường trong lòng không khỏi cảm thán. Đây chính là nam nhân trong truyền thuyết mà cả thiên hạ muốn có!

Thiếu niên rót rượu đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn hít một hơi thật sâu tiến lại gần Diệp Vũ.

"Diệp tổng ngài có muốn dùng chút rượu không?"

Thanh âm thiếu niên trong trẻo lời nói ra cũng sẽ khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Lúc đưa ly rượu cho Diệp Vũ y còn cố ý bầy ra một nụ cười câu nhân, đôi mắt cũng tạo thành một đường cong hoàn mỹ người khác nhìn vào sẽ bị nụ cười có chút thơ ngây này làm cho mềm lòng. Diệp Vũ đưa tay cầm lấy ly rượu trong tay y uống cạn.

"Cậu đã biết phải làm thế nào rồi chứ?" Giọng nói từ tính lạnh lẽo của Diệp Vũ làm thiếu niên hơi lúng túng.

Thiếu niên bạo gan cúi người xuống mở ra cúc áo sơ mi trên người Diệp Vũ.

"Hôm nay em sẽ phục vụ ngài thật tốt, Diệp tổng."

Diệp Vũ ngửi thấy một hương thơm nồng từ trên người thiếu niên, anh bắt lấy cánh tay đang cởϊ áσ trên người mình.

"Mùi hương trên người cậu?"

Lực đạo của Diệp Vũ vô cùng mạnh mẽ siết chặt cổ tay y đến mức suýt vỡ vụn.

"Là... Là mùi nước hoa hương Iris.."

Diệp Vũ thả lỏng cánh tay của thiếu niên ra, thiếu niên nhìn gương mặt lãnh khốc của anh nhỏ giọng hỏi: "Diệp tổng ngài không thích mùi hương này sao?"

Diệp Vũ bây giờ mới nhìn kĩ thiếu niên trước mặt mình chắc cùng lắm là 20 tuổi, nước da trắng trẻo ngũ quan thanh tú xinh đẹp, tóc đen, áo sơ mi trắng càng làm tăng thêm dáng vẻ thanh thuần của thiếu niên. Người này thật sự có vài phần rất giống An Nguyệt!

Thiếu niên thấy Diệp Vũ nhìn y trong lòng liền vui mừng, chỉ cần là kẻ có hứng thú với nam nhân không ai là không bị y câu dẫn. Chỉ cần hôm nay trèo được lên giường của Diệp Vũ cuộc đời y sẽ đổi sang một trang khác, nam nhân vừa anh tuấn vừa nhiều tiền như Diệp Vũ khác xa những lão già giàu có trước kia y phục vụ.

"Tiếp tục đi!"

"À... Vâng..."

Thiếu niên lại tiếp tục cởi bỏ cúc áo trên người Diệp Vũ, bờ ngực rắn chắc màu lúa mạch nhanh chóng lộ ra làm y không khỏi nuốt nước bọt. Thiếu niên hiểu rõ những cách làm cho nam nhân vui vẻ, thoải mái y bày ra rất nhiều trò cố ý khıêυ khí©h thú tính của Diệp Vũ nhưng từ đầu đến cuối anh căn bản đều không có chút phản ứng gì. Trong mắt Diệp Vũ thân thể xinh đẹp của thiếu niên trước mặt trở nên thật nhàm chán.

Thiếu niên đã làm mọi cách khơi gợi du͙© vọиɠ trong anh nhưng cuối cùng lại thất bại, y ngẩng đầu lén liếc nhìn Diệp Vũ. Thầm nghĩ Diệp tổng đã lâu rồi không thích tìm tình nhân bên ngoài có phải bởi vì phương diện kia của anh không được hay không? Đương nhiên chuyện này y có chết cũng không dám hỏi.

Bỗng nhiên điện thoại lúc nãy thiếu niên để trên giường sáng màn hình, vô tình Diệp Vũ lại liếc mắt nhìn đến màn hình điện thoại đang sáng, mắt anh nheo lại. Diệp Vũ với tay cầm lấy điện thoại của thiếu niên anh nhìn rõ hình nền điện thoại của y là một người con trai rất đẹp đang mặc đồng phục học học sinh, nụ cười đẹp như một cơn gió xuân thổi qua làm lòng người khác cảm thấy dễ chịu.

"Xin lỗi Diệp tổng điện thoại của em đột nhiên thông báo..."

"Hình nền của cậu?" Ánh mắt Diệp Vũ vẫn nhìn chăm chú đến màn hình điện thoại đang sáng của thiếu niên.

"Là tạo hình trong phim điện ảnh mới nhất của Hạ An Nguyệt... Cậu ấy là minh tinh mới nổi..."

Thiếu niên nhìn sắc mặt của Diệp Vũ khi nhìn chăm chú màn hình điện thoại của y dường như được thả lỏng, bớt đi dáng vẻ lãnh khốc ban đầu. Thiếu niên bắt đầu nhận ra được điều gì đó, đặc biệt là thú tính của Diệp Vũ ngày càng cương lớn đến mức dọa người y càng khẳng định hơn suy nghĩ của mình là đúng.

Thiếu niên dùng miệng phục vụ Diệp Vũ mà anh ở trong khoang miệng ấm nóng của thiếu niên lại nhớ tới cái đêm An Nguyệt mặc đồng phục học sinh nằm ở dưới thân anh, Diệp Vũ cứ thế nghĩ đến xúc cảm mãnh liệt đêm hôm đó mà bắn ra.

Thiếu niên ngồi trên giường thở hồng hộc y ngước nhìn lên Diệp Vũ một thân cao lớn đang cài lại cúc áo sơ mi.

"Diệp tổng không muốn tiếp tục sao?" Giọng nói của thiếu niên nỉ non.

Thiếu niên bạo gan từ trên giường nhướn người ôm lấy Diệp Vũ đang đứng gần đó điều chỉnh trang phục, y biết có lẽ Diệp Vũ rất thích An Nguyệt mà gương mặt và bộ dạng của y không phải rất giống An Nguyệt hay sao?

"Diệp tổng chúng ta còn chưa tới món chính mà..."

Diệp Vũ đang muốn đẩy y ra thì mùi nước hoa hương Iris tỏa ra từ thiếu niên trước mặt cùng hành động vùi đầu vào người anh lại làm Diệp Vũ có chút si mê lúc trước mỗi khi anh rời khỏi giường An Nguyệt sẽ dùng bộ dạng này để mà ôm lấy anh.

"Cậu tên gì?"

"Tên của em là Chiêu Quang."

Nhìn thấy gương mặt của Chiêu Quang, Diệp Vũ mới tỉnh táo đẩy y ra. Chiêu Quang bị Diệp Vũ đẩy mạnh ra, y lại nhìn tới ánh mắt sắc lạnh của Diệp Vũ một cỗ sợ hãi lập tức trở về.

Diệp Vũ lạnh lùng lấy ra một tờ chi phiếu viết lên vài con số rồi rời đi.

Quả nhiên bản sao có hoàn hảo thì An Nguyệt trong lòng anh vẫn là độc nhất. Phải đi bắt em ấy về thôi!