Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Hai Lần!

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tôi đang ở đâu thế…?”

“Có ai không…?”

“Có ai không?!”

Căn phòng tối tăm bị đóng kín,cả cơ thể An Nguyệt mệt mỏi. Đầu cậu đau điếng và trống rỗng, cậu nhớ đêm hôm qua Tiểu Tề đang đưa mình về vì cậu rất mệt nên đã ngủ thϊếp đi, tỉnh dậy thì thấy mình đang ở nơi xa lạ này, căn phòng được bài trí xa hoa nhưng không phải ngôi nhà của của cậu và Diệp Vũ. Tầm mắt An Nguyệt quan sát một vòng căn phòng rồi dừng lại ở chiếc bình hoa đang cắm một bó diên vĩ tươi thắm.

Cậu còn đang sững người ngắm bình hoa kia thì cửa đột nhiên mở ra làm An Nguyệt giật mình, ngoái đầu lại.

Một người đàn ông bước vào trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt đẹp như tượng tạc hiện lên ôn nhu, hắn có lẽ là một trong những người có đôi mắt đẹp nhất cậu từng thấy. Đôi mắt sâu không thấy đáy, đẹp đẽ đến đau lòng.

“Vương Phong...”

“Em dây rồi?” Hắn mỉm cười nói rồi lại gần cậu.

“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?” Cậu nghi hoặc nhìn Vương Phong.

“Đây là nhà tôi. Cũng sẽ là nhà của em.”

“Ý anh là gì?” An Nguyệt muốn đứng dậy nhưng đầu cậu đột nhiên phát ra tiếng ong đau nhói, cơ thể cậu lảo đảo. Vương Phong lập tức đỡ lấy cậu.

“Đừng cử động tác dụng của thuốc mê vẫn còn, có lẽ Tiểu Tề dùng hơi qua tay.”

“Tiểu Tề? Tiểu Tề đâu?” Cậu hất tay hắn ra, hoang mang nhìn hắn.

Vương Phong nhếch môi cười trào phúng rồi nói: “Em có cậu em trai tốt thật, người em sẵn lòng bán đứng anh trai mình để bảo vệ cha, mẹ và chị gái cậu ta. Xét về phương diện này cậu ta là một đứa con hiếu thảo đấy chứ.”

“Anh uy hϊếp Tiểu Tề?’

“Tôi đâu có làm gì, tôi chỉ nói vơi hắn là gia đình hắn đang trong tay tôi chỉ cần hắn mang em đến đây tôi sẽ thả họ ra. Chỉ vậy thôi.” Hắn cúi người xuống gần An Nguyệt giọng nói mang theo châm chọc. “Em biết không anh em tốt của em ban đầu có hơi lưỡng lự, tôi còn nghĩ là hắn quan tâm em nhưng mà không phải!"

"Hắn sợ Diệp Vũ gϊếŧ hắn thôi hahaha” Vương Phong bất ngờ cười lớn.

“Nhưng mà điểm yếu của Diệp Vũ là em mà không phải sao? Tôi nói chỉ cần có được em tôi sẽ khống chế

được Diệp Vũ. Hắn không hề chần chừ mà lập tức đồng ý với tôi."

“Tôi phải trở về, điện thoại của tôi đâu?” An Nguyệt lục lọi túi áo của mình, điện thoại cậu đã biến đi đâu

mất.

Vương Phong kéo cậu, hắn ôm cậu vào lòng, cái ôm chặt đến mức làm người khác nghẹt thở. Bàn tay mạnh mẽ của hắn siết chặt lấy cậu.

“Sao em phải trở về chứ? Em sợ Diệp Vũ sao? Đừng lo sau khi tôi sẽ dọn hết những vật cản ngáng đường chúng ta...”

“Vương Phòng buông tôi ra!” Cậu la lên ngắt lời hắn nhưng hắn vẫn ôm cậu thật chặt.

“Cha tôi qua đời rồi, ông ta chết rồi nếu Diệp Vũ không còn nữa sẽ chẳng còn ai ngăn cản tôi đến với em. Tôi sẽ có được em, em nói xem có đúng không? Chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều đáng thương như nhau.”

An Nguyệt ngột ngạt, cái ôm của Vương Phong không có một chút ấm áp bao bọc nào, thứ duy nhất cậu

cảm nhận được chỉ là sự độc chiếm của hắn.

Cậu cự quậy, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cái ôm đó nhưng hắn chỉ càng giữ cậu chặt hơn.

“Vương Phong anh bị sao thế? Buông tôi ra!” cậu đẩy mạnh hắn ra sau.

Vương Phong loạng choạng suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất. Hắn không tức giận mà vẫn giữ dáng

vẻ điềm tĩnh nhìn cậu, nụ cười hắn hằn sâu sự cay đắng chua xót. Hắn kéo cổ tay cậu đè cậu ngã lên chiếc

giường êm ái trong phòng.

“Buông em ra? Để em đi sao? Em biết khi em chưa xuất hiện tôi sống như thế nào không?”

“Tôi sống như một cái xác không hồn vậy? Người cha không bao giờ yêu thương quan tâm hay hỏi han gì

đến tôi, ông ta chỉ cần một người thừa kế hoàn hảo có cùng huyết thống với ông ta, tôi và mẹ tôi sống như một con rối dưới sự điều khiển của chính người tôi gọi là cha."

"Chính cha tôi đã bức chết người phụ nữ mà tôi yêu nhất, ông ta gϊếŧ chết mẹ tôi. Mẹ tôi chết đi em biết tôi tuyệt vọng thế nào không?"

Ánh mắt hắn chứa đày phẫn uất cùng uất nghen rồi hắn nhìn cậu nó lại trở và như cũ, hắn đưa tay chạm vào gương mặt cậu, bàn tay hắn run run tưa như sợ mình sẽ làm người con trai dưới thân vỡ vụn, hắn mân mê gò má cậu giống nhuw đang thưởng thức món đồ thủy tinh tinh xảo, đắt tiền.

“Từ khi tôi gặp em tôi vẫn sống như một cái xác không hồn. Em biết vì sao không?”

Vì cả linh hồn của hắn đã bị nụ cười và ánh mắt đó cướp mất.

Hắn không còn gì cả, chỉ còn tồn tại với thứ tình yêu đơn phương vừa hèn hạ vừa đáng thương này thôi.

Từng ngón tay của Vương Phong vuốt ve gương mặt cậu rồi dừng lại ở cánh môi mềm mà hắn hằng mong ước đặt lên đó một nụ hôn, hắn thực sự làm vậy. Hắn cúi thấp người xuống rồi nhẹ nhàng hôn cậu, nụ hôn mạnh mẽ như thể muốn hòa làm một với cậu, mùi hương trên người cậu, cả sự mềm mại và ngọt ngào đó đúng như hắn từng tưởng tượng nó kí©h thí©ɧ tâm trí hắn. Hắn muốn mỗi ngày đều có thể

như vậy ở bên cậu, hôn cậu,...

Không hiểu sao An Nguyệt không còn phản ứng mạnh với hắn nữa, cậu ngoan ngoãn nằm yên cho hắn chạm vào gương mặt mình, cho hắn hôn mình. Không phải vì cậu không muốn phản bác mà là vì cậu đang sợ hãi, quá sợ hãi để làm ra bất kỳ một hành động nào.

Ánh mắt Vương Phong khi nãy hắn nhìn cậu tuyệt vọng và cô đơn đến đáng sợ, hắn đang được ở bên cạnh người mà hắn yêu, người mà trong

mơ hắn cũng mơ thấy, hắn chạm vào cậu hôn cậu nhưng hắn biết con người này mãi mãi không yêu hắn.

Dù cho làm gì cũng không yêu hắn, ánh mắt của hắn làm cậu nhớ đến cậu thiếu niên 17 tuổi đó, dù cho ký ức đáng sợ có ám ảnh cậu mức nào cậu vẫn không thể quên được chàng thiếu niên 17 tuổi từng nói yêu cậu.

Trong căn phòng tối tăm đáng sợ, cậu thiếu niên điên cuồng tiêm rất nhiều những thứ thuốc vào cơ thể cậu, điên cuồng trói cậu lại, điên cuồng dùng đòn roi đánh cậu, thế nhưng trong bóng tối đáng sợ đó dường như không phải mỗi cậu là người duy nhất tuyệt vọng. Cậu thiếu niên thỉnh thoảng lại khóc rồi tuyệt vọng ôm lấy cơ thể đầy máu của cậu, hỏi cậu một cậu: “Anh có yêu em không?” nếu như lúc đó cậu thiếu niên không trói cậu lại, nếu như lúc đó cậu có thể nói chuyện, An Nguyệt muốn ôm lấy đứa trẻ 17 tuổi đó, xoa đầu nó, vỗ về lưng nó nói với nó một cậu “Dương Quân đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em” thì mọi chuyện có thể sẽ khác không? Có phải nếu cậu nói như vậy thì đứa trẻ đó sẽ lớn lên một cách đầy ưu tú, cô thư ký mà cậu yêu quý cũng không tuyệt vọng mà ra đi như vậy.

Điên thoại Vương Phong đổ chuông, hắn nhìn tên liên hệ rồi nhếch môi cười sau đó ôn nhu quay qua nhìn An Nguyệt.

“Diệp Vũ gọi này, em có muốn nghe máy không?” Hắn trào phúng hỏi.

An Nguyệt không phản ứng chỉ nhìn chằn chằm vào dãy số điện thoại quen thuộc chạy trên màn hình điện thoại mà hắn cho cậu xem. Vương Phong ác ý nghe điện thoại ngay trước mặt cậu hắn mở loa ngoài để giọng nói của Diệp Vũ truyền vào tai cậu.

“Diệp Vũ nếu muốn cứu An Nguyệt tối nay tôi đợi cậu ở nhà chính của Vương gia” Hắn nhàn nhạt nói.

“Đến một mình!”

Hắn nói xong rồi bình tĩnh tắt máy, An Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.

“Anh muốn làm gì Diệp Vũ?”

Vương Phong chạm lên mái tóc cậu, hắn mân mê lọn tóc đen mềm.

“Nãy giờ em nghe không hiểu? Tôi là muốn gϊếŧ chết hắn, gϊếŧ chết kẻ cản đường chúng ta.”

An Nguyệt cứng đờ người cậu lắc đầu, cậu sợ hãi.

“Đừng làm vậy.”

"An Nguyệt đừng sợ tôi có quà tặng em đây." Vương Phong lấy ra từ trong túi quần một cái vòng tay nó không giống một cái vòng tay bình thường, nó không phải làm từ vàng bạc hay bất kỳ thứ chất liệu quý hiếm nào. Chiếc vòng như một vòng thủy tinh trong suốt không có gì đặt biệt, khi Vương Phong đeo nó lên tay phải của cậu nó hiện lên ánh xanh, rồi từng đường điện tử hiện lên. Chiếc vòng tự động ôm sát cổ tay cậu đường điện tử màu xanh dần chuyển sang màu đỏ rồi quay về trở lại trạng thái trong suốt.

Vương Phong trầm ngâm nhìn chiếc vòng trên tay cậu rồi gật đầu rời đi.

"Vương Phong...!"

Cậu níu lại cổ tay hắn, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó trên tay của hắn. Là một vết sẹo dài 3-5 cm.

"Đừng đi xa như vậy nếu anh chọc

Diệp Vũ phát điên thì sẽ..."

"Suỵt!" Vương Phong đưa một ngón tay lên môi cậu chặn lại lời nói của cậu.

"An Nguyệt còn một thứ nữa tôi muốn cho em, nhưng tôi để nó ở chỗ của ba tôi rồi. Nếu tối nay tôi chết, em đến đó lấy nhé."

Buổi tối ở phía bên ngoài cửa nhà chính của Vương gia có một chiếc xe hơi màu đen u ám, u ám hệt như tâm trạng của người lái nó. Người đàn ông mặc tây trang lịch lãm nhưng trên gương mặt anh không có chút gì gọi là thiện cảm, đường nét đẹp đẽ như tượng hiện lên lãnh khốc đến đáng sợ, con mắt anh sắt bén nhìn về phía ngôi nhà trước mặt. Trời tối cũng đã đổ mưa, một vệt sáng sẹt ngang chia cắt giữa bầu trời, người đàn ông đó bước từng bước vào trong, thản nhiên, bình tĩnh đến đáng sợ, trên tay anh cầm

một cây súng ngắn. Đám thuộc hạ thấy anh cầm súng bước vào lập tức bọn chúng cũng rút súng ra chĩa

vào anh.

“Diệp tổng mời ngài giao vũ khí cho chúng tôi...” tên thuộc hạ chưa kịp nói hết cậu thì hắn đã ôm bụng ngã quỵ xuống, đôi mắt hắn mở to nhìn anh. Không biết từ lúc nào Diệp Vũ đã nhanh chóng đoạt mạng hắn bằng một viên đạn.

Vương Phong ngồi nhàn nhã trong sảnh phòng khách của nhà chính, hắn chống một tay lên má, nhìn người đàn ông đáng sợ đang bước vào,trời mưa rồi, Diệp Vũ cũng đã đến...

“Diệp tổng ngài đến rồi!” Hắn chăm chọc nói.

Anh không cần đợi Vương Phong cho phép trực tiếp ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn, rút khăn tay ra lau nòng súng vẫn còn nóng. Diệp Vũ nhìn xung quanh sảnh có rất nhiều vệ sĩ tất cả đều có súng.

“Ngài gϊếŧ hết đám vệ sĩ ngoài kia rồi sao?" Vương Phong hỏi.

Nhưng Diệp Vũ không trả lời.

"Không hổ danh là Diệp tổng.” Thuộc hạ của hắn không phải là dạng tầm thường rốt cuộc thân thủ của Diệp Vũ đáng sợ đến mức nào hắn cũng không rõ.

“An Nguyệt đâu?” Diệp Vũ đi thẳng vào vẫn đề chính, ngữ điệu và giọng nói anh vẫn còn bình tĩnh nhưng

Vương Phong biết Diệp Vũ thực sự đã phát điên rồi. Vương Phong ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ hiểu ý một lúc sau bọn họ đưa An Nguyệt ra với tư thế bị trói tay đằng sau lưng, miệng bị dán băng bịt kín lại. Diệp Vũ nhìn cậu đang đi từ trên lầu xuống hai mắt anh khẽ

xao động nhưng rồi lại thu về trạng thái bình tĩnh. Bảo bối của anh vẫn nguyên vẹn không có chuyện gì, phải thật bình tĩnh.

“Thả em ấy ra!”

“Diệp tổng ngài nghĩ ngài đến đây, gϊếŧ chết rất nhiều người của tôi sau đó mang người tôi yêu đi sao?"

Diệp Vũ nhếch môi cười. “Vương Phong tôi đã nói với cậu rồi.”

“Thứ duy nhất tôi đưa cho cậu chỉ có thể là một bó hoa thôi. Cậu nghe không hiểu sao?” Diệp Vũ bình

tĩnh nói cũng bình tĩnh chĩa nòng súng sắc lạnh đó vào người bạn lâu năm của mình.

“Kêu người của cậu bỏ bàn tay chết tiệt đó ra khỏi người yêu tôi.” Lời nói như ra lệnh ai không biết sẽ tưởng đây là địa bàn của Diệp Vũ, vệ sĩ xung quanh đều là người của Diệp Vũ. Oai phong lâm liệt ngồi trên ghế tựa như mọi thứ đều bị khí thế của anh áp đảo.

Vương Phong cười lớn.“Thảo nào cha tôi lại kính nể cậu như vậy, ông ta coi cậu là hình mẫu mà người thừa kế của ông ta nhất định phải trở thành.” lời hắn nói tuy là trào phúng cùng châm chọc lại mang theo bất đắc dĩ cùng phẫn uất.

“Nhưng mà Diệp Vũ liệu cậu có quá kiêu ngạo không?” Giọng nói Vương Phong có ẩn ý.

An Nguyệt nhìn xung quanh căn phòng tất cả những kẻ mặc vest đen đáng sợ kia đều đã rút súng nhắm

thẳng Diệp Vũ, ở ngay thái dương cậu cũng có thứ gì lành lạnh chạm vào.

Cậu không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo chỉ biết là hắn đang muốn dùng cậu để gϊếŧ Diệp Vũ, rất muốn gϊếŧ Diệp Vũ, rất rất rất muốn.

“Kêu bọn họ bỏ súng xuống.” Diệp Vũ thấy nòng súng ngay bên cạnh đầu An Nguyệt thì giọng nói đã không còn bình tĩnh nữa.

“Tôi cho cậu cơ hội cuối.”

“Nếu tôi không làm thì sao? Cậu sẽ làm được gì hahaha...”

Đùng!

Tiếng súng vang vọng khắp căn phòng rộng lớn, sau tiếng động đó chẳng còn nghe thấy tiếng Vương Phong cười nữa, viên đạn bạc nừ nòng súng sượt ngang qua vai hắn. Máu từ trên cánh tay hắn chảy xuống, hắn cau mày nhìn Diệp Vũ rồi lại cười điệu cười quỷ mị. An Nguyệt cũng bị dọa bất ngờ, Diệp Vũ nổ súng rồi.

“Viên đạn lần sau sẽ không phải ở vai.” Anh nói.

Bọn thuộc hạ nắm chặt cò súng sợ hãi, họ vừa nhìn người đàn ông mang khí thế áp bức trên ghế vừa nhìn chủ nhân vừa bị bắn một phát đạn chờ lệnh. Vương Phong đứng dậy hắn tới gần chỗ An Nguyệt.

“Diệp Vũ nếu bây giờ tôi ra lệnh cho họ bóp cò thì sinh mạng của cậu sẽ kết thúc.” Vương Phong uy hϊếp nói.

Diệp Vũ nhếch môi cười, thản nhiên cứ như người đang ngồi trước hàng chục cây súng tử thần kia không phải anh “Bọn họ có bản lĩnh bóp cò không?” anh nói rồi ánh mắt lướt ngang qua tên vệ sĩ ngay bên cạnh An Nguyệt, con mắt sắc như dao xoáy thẳng vào người hắn.

“Nhất Minh, 34 tuổi, cha là Nhất Phương 74 tuổi đang mắc bệnh nặng. Có một vợ và hai con, một trai

một gái. Con trai đang học cao trung đứa con gái năm nay vào tiểu học"

Diệp Vũ nhàn nhạt đọc tiểu sử cửa hắn cuối cùng hoir hắn một câu: "Có đúng không?"

Vừa nghe Diệp Vũ nói tên thuộc hạ liền tái xanh mặt.

“À còn nữa nghe nói vợ anh đang mang thái đứa thứ ba, cái thai tốt chứ?”

“Diệ.. Diệp tổng ngài...?”

“Bỏ súng xuống!” Anh trầm giọng ra lệnh. Không chỉ tên vệ sĩ kia run sợ mà gần như tất cả người trong căn phòng này đều run sợ. Diệp Vũ đến đây một mình? Đúng! ở đây có rất nhiều thuộc hạ của Vương Phong? Đúng vậy! Tất cả người thân của bọn

họ đều đang nằm trong tay anh, đây là điều chính xác nhất. Không phải tự nhiên mà anh kiêu ngaoj và bình thản như vậy.

“Nếu hôm nay tôi không thể rời khỏi đây gia đình các người sẽ chết. Chọn đi!” anh nhàn nhạt nói, lời nói không có lấy một ngữ điệu nặng nề nào nhưng lại dễ dàng phá vỡ mọi kế hoạch, mọi phòng bị của Vương Phong. Đồng phời phá vỡ luôn lòng trung thành của thuộc hạ hắn.

Tên thuộc hạ ở gần An Nguyệt hạ súng xuống.

“Tiếp tục đi đừng nghe lời hắn nói.” Vương Phong nhìn thấy thế thì hét lên mất bình tĩnh.

Tên thuộc hạ nắm chặt súng trong tay, hắn thật sự tiếp tục giương nòng súng lên nhưng lần này là chĩa thẳng về phía của Vương Phong.

“Diệp tổng hôm nay Nhất Minh tôi nguyện chết vì ngài!” Tên vệ sĩ dứt lời lập tức mấy tên thuộc hạ khác cũng đổi hướng súng, Diệp Vũ từ kẻ nguy hiểm chuyển sang nắm thế chủ động.

Vương Phong nhìn lần lượt nòng súng của thuộc hạ chĩa vào mình, hắn vỗ tay rồi phá lên cười.

Quả nhiên là Diệp tổng.

Đích thực là Diệp tổng.

Tình hình này chỉ cần Diệp Vũ hô “gϊếŧ” lập tức sẽ có hàng chục đường đạn lao về phía hắn, hắn thua rồi

sao?

“Quả nhiên là Diệp tổng thuộc hạ của tôi trong chớp mắt lại trở thành của cậu rồi.”

Người tôi yêu cũng là của cậu...

Tôi thua rồi? Không tôi còn trong tay điểm yếu của cậu!

“Vương Phong.” Vương Phong từ lúc nào đã vòng qua chỗ của An Nguyệt hắn rút ra con dao đã chuẩn bị

từ trước đó kề sát cổ cậu.

“Thả em ấy ra!”

“Kêu bọn họ ra ngoài, kêu tất cả những tên kia ra ngoài không thì tôi gϊếŧ em ấy” Vương Phong chĩa con

dao sắc bén trong tay qua từng người trong căn phòng cuối cùng dừng ở trước mặt Diệp Vũ.

“Ra ngoài.” Diệp Vũ bình tĩnh ban phát mệnh lệnh.

Vương Phong đợi thuộc hạ đi hết rồi cuối cùng thu con dao chĩa về phía anh sang cần cổ trắng nõn của

An Nguyệt. Khu vực cổ yếu ớt chỉ một vết cứa thôi sẽ chảy máu, mạch máu phía dưới sẽ đứt cuối cùng máu cậu sẽ đau đớn quằn quại và chết. Diệp Vũ không tin Vương Phong sẽ thật sự làm hại cậu, hắn vì cậu mà đối đầu với anh. Hắn nỡ ra tay với người hắn yêu sao?

“Trả em ấy cho tôi.” Diệp Vũ thái độ bình tĩnh nói, lời nói ra lại uy nghiêm đến lạ thường.

“Nếu tôi trả em ấy cho cậu, cậu có để tôi sống không, Diệp Vũ?”

“Nếu cậu trả cho tôi một Hạ An Nguyệt nguyên vẹn tôi sẽ cho cậu sống.”

Vương Phong bật cười hắn bỏ dao khỏi cổ An Nguyệt chuyển xuống đôi tay bị trói của cậu. Hắn cắt dây

trói, An Nguyệt lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Vũ tựa như một phản ứng tự nhiên, giống như một đứa trẻ biết đau là nơi an toàn dành cho nó. Diệp Vũ ôn nhu cởi miếng băng keo trên miệng cậu rồi ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng nói: “Không sao rồi.” ánh mắt của anh hồi nãy còn là sắt lạnh và quyết đoán nay chỉ còn dịu dàng và yêu thương.

Vương Phong nhìn khung cảnh trước mắt, hắn không biết phải diễn tả thế nào. Người hắn yêu đang trong vòng tay của một kẻ khác... Hóa ra cha hắn không muốn hắn dính vào tình yêu vì nó đau đớn như vậy...

Hắn nhìn đồng hồ trên tường rồi nhìn sang chiếc vòng đeo trên tay cậu, chiếc vòng trong suốt vô cùng đặc biệt.

“Trên người An Nguyệt có một con chip, chỉ cần ấn công tắc thôi thì sóng siêu âm diện rộng từ con chip phát ra sẽ gây ảnh hưởng đến não bộ, tất cả chúng ta sẽ chết..."

“Vốn dĩ tôi đã tính toán thật kỹ rồi nếu cậu chết tôi và An Nguyệt sống, nếu cậu mang An Nguyệt rời khỏi

cả ba chúng ta cùng chết.” Lời Vương Phong nói ra đầy tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức bắt buộc người

khác phải tin lời hắn nói là thật. Rằng nếu hắn không thể sống bên cậu thì hắn sẽ chết cùng người hắn yêu.
« Chương TrướcChương Tiếp »