Chương 25: Cho em thời gian tiếp nhận tôi!

Buổi sáng, Ân Ân chuẩn bị đi làm hôm nay tâm tình đặc biệt tốt cô chọn một chiếc áo sơ mi màu trắng được làm từ vải lụa, đi kèm một chiếc váy ôm sát chiều dài vừa ngay tới đầu gối, tóc được tết lại phía sau gáy thật gọn gàng. Nhìn chung tổng thể vô cùng tao nhã đẹp mắt, tầm mắt lơ đãng rơi trên chiếc giường lớn, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.

Lôi Vận, tối hôm qua người đàn ông đó không có về nhà, mi tâm Ân Ân rũ xuống sau đó xuống lầu. Gia Linh thấy cô liền đi đến chào hỏi.

“Mời chị, ăn sáng!”

Ân Ân, mỉm cười đi đến ngồi xuống bàn.

“Tối hôm qua, hắn có về không?”

“Phu nhân, chị đang nói Lôi Thiếu gia sao? Hôm qua ngài ấy không có về, nhưng buổi sáng gọi điện về dặn em chuẩn bị súp cho chị!”

Ân Ân, tầm mắt lơ đãng trên chén súp đang nóng hỏi, trong lòng đột nhiên ấm áp lạ thường, quả thật hắn khi yêu đúng là cưng chiều hết mực. Tầm mắt cô di chuyển sang tờ báo bên cạnh bàn, cô tùy tiện lật qua lật lại xem, trong lòng liền có chút nhẹ nhõm.

Xem ra tin tức giữa cô và hắn đã dần lắng xuống. Cái gì đây? Công ty bất động sản THIÊN VÂN người sáng lập là Tử Hạo bị kết án do buôn lậu hàng cấm, công ty bị nêm phong, Tử Hạo bị kết án tù chung thân, toàn bộ tài sản bị tịch thu.

Ân Ân, có chút chấn động thì ra loại người như tên đó lại ở phía sau làm nhiều chuyện xấu xa như vậy?

Ân Ân, thở dài đặt tờ báo xuống, thật là xã hội bây giờ người xấu rất nhiều, đen trắng, thật giả lẫn lộn không cách nào phân biệc được…

***

Buổi tối…

Không biết vì sao hôm nay người đàn ông này lại có nhã hứng lái xe chở cô đi dạo quanh thành phố Bắc Kinh nữa.

Ân Ân, lén nhìn qua gương mặt hắn, thật đúng là càng nhìn càng cuốn hút, áo sơ mi màu hồng pater lại tương đối phù hợp với hắn, người đàn ông quả thật rất hoàn mỹ nên dù mặc gì cũng rất đẹp, góc nhiên như vậy càng tôn lên vẻ đẹp mị hoặc khiến phụ nữ ngu ngốc mà si mê.

“Ân Ân, em thích không?”

“Thích!”

Xe dừng lại một góc, cô mới phát hiện thì ra đã lên đến đồi rồi, Ân Ân nhanh chóng xuống xe, gió thật nhẹ nhàng, bầu không khí vô cùng sảng khoái. Cô thích thú đi lên phía trên, từ độ cao này nhìn xuống, có thể thấy được toàn bộ Bắc Kinh thật đẹp. Người đàn ông đi đến tay nóng ấm đặt lên cái eo nhỏ của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, ánh mắt người đàn ông nóng rực chứa đầy si tình trong đó.

Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô vì khung cảnh đẹp mà tươi cười. Trong lòng hắn thật ấm áp…

Một năm qua ở cùng nhau hắn dần hiểu được cô hơn rất nhiều, cuộc sống của cô thú thật rất đơn giả, thứ cô cần cũng rất đơn giản. Một bông hoa mười tệ sẽ mua được nụ cười của cô, cũng giống như lần ở Cổ Trấn hắn tặng cho cô một chiếc lắc chân được làm thủ công đan hình cỏ ba lá, cô cũng vui vẻ mà nhận lấy, đến giờ cô cũng không tháo ra, hoặc như hôm nay vậy cô cũng không bài xích hắn.

Người đàn ông thật có chút đau lòng nhìn cô, tay hắn kéo cô sát vào người hắn…

“Ân Ân, tại sao em luôn đơn giản như vậy? Tôi muốn cho em thứ tốt nhất, muốn cho em thứ xa xỉ nhất, nhưng em lại luôn không thích!”

Ân Ân, cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp hơi cười lộ rõ cái răng khểnh đáng yêu, cô thở dài.

“Không phải là tôi không cần thứ xa xỉ, mà là tôi đang muốn thả dây dài câu cá lớn!”

Lời nói của cô khiến người đàn ông cười một tràn, cô thật không có khiếu hài hước gì cả.

“Ân Ân, nếu em thật sự là thả dây dài câu cá lớn, thì tôi nên chút mừng em, hiện tại cá lớn đã là của em!”

Bầu không khí ngập tràn hương vị ngọt ngào, Ân Ân hai mắt có vài tia ấm áp nhìn người đàn ông. Cô cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp, tầm mắt cô lơ đãng di chuyển xuống phía dưới.

“Lôi Vận, nếu tôi từ trên cao này đẩy anh xuống, có phải là anh sẽ chết không toàn thấy đúng không?”

Tay hắn vẫn ôm lấy eo cô không buông, đối với câu hỏi của cô hắn cũng không có phản ứng gì.

“Đúng vậy, nhưng cho dù có ngã xuống dưới tôi với sẽ kéo em đi theo, vì em là người phụ nữ của tôi!”

Toàn thân Ân Ân cứng đờ, ngữ khí của người đàn ông này thật quá bá đạo. Đối với cái chết của Thiên Kỳ cô dần dần cảm thấy rất kỳ quặc, lúc đầu cô còn cho rằng là hắn ra tay sau này cô cảm thấy có gì không đúng lắm. Nhưng cô sẽ cố gắng tìm hiểu sẽ xác minh cụ thể, cô ngước mặt lên nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn thật sự cô động lòng rồi, người đàn ông này đối với cô trước sau vẫn rất tốt. Cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường cho nên khi đối mặt với một người đàn ông, luôn dịu dàng ấm áp như vậy làm sao không động lòng được? Cô biết là cô sai nhưng cô không thể khống chế được tình cảm của bản thân, lúc đầu cô thừa nhận là do bị hắn ép buộc nhưng một năm qua, trái tim lạnh lẽo của cô vì sự ấm áp của hắn mà tan chảy, sự hận thù trong cô đã dần vơi đi. Cô biết cô có lỗi với Thiên Kỳ, cô thật hổ thẹn, nhưng cô vẫn muốn thử, thử một lần lấy hết dũng khí tiếp nhận người đàn ông này.

Tay cô đột nhiên vòng qua chủ động ôm lấy cơ thể người đàn ông, Lôi Vận có chút cứng đờ vì sự chủ động của cô, hắn khẽ cười.

“Ân Ân, tôi sẽ cho em thời gian tiếp nhận tình cảm của tôi, bao lâu cũng được, vì tôi yêu em!”

“Được!”

***

ĐỨC MÃ

“Ân Ân, mình đã cố gắng lắm mới thu thập được một ít thông tin với Lôi Thị, tin tức về Lôi Thị rất ít hầu như trên báo cũng không hề viết, mình đành phải chạy vại tìm người cố gắng hỏi thăm thôi!”

Dung Hoa nhăn nhó đưa tài liệu trước mặt cô, lần này Ân Ân muốn Dung Hoa làm cùng, vì cô và Dung Hoa khá thân thiết cho nên lúc làm việc sẽ không xảy ra mâu thuẫn. Ân Ân, phụ trách thiết kế còn Dung Hoa phụ trách thu thập vài tài liệu liên quan để cố gắng nắm bắt được thứ Lôi Thị cần nhất là gì?’

“Dung Hoa, mình đã ngày đêm khổ cực hôm nay cuối cùng cũng có thể hoàn thành bản thiết kế chính thức rồi, cậu xem!”

Ân Ân, đưa bản thiết kế ra trước mặt Dung Hoa, nữ nhân liền oa một tiếng ánh mắt sáng rực cầm lấy bản thiết kế.

“Trời! Ân Ân …thật rất đẹp lại rất tinh tế nha, mình thật ngưỡng mộ cậu!”

Ân Ân, nghi hoặc nhìn nữ nhân.

“Thật sao?”

“Đúng vậy, rất hoàn hảo, xem ra lần này chúng ta thắng lớn rồi!”

Lời nói khẳng định của Dung Hoa khiến Ân Ân tâm tình thở phào một hơi nhẹ nhỏm, ba ngày nay hầu như cô như rơi vào khủng hoảng, hắn cứ úp úp mở mở không không trực tiếp cho cô biết hắn cần cái gì. Cô đành nhốt mình trong phòng sáng tối tự làm, cô nhìn bản thiết kế trên tay ánh mắt tràng đầy tự tin.

TẬP ĐOÀN LÔI THỊ.

Tầng cao nhất, phòng làm việc Tổng Giám Đốc…

“Bốp!”

“Em vẽ cái gì đây? không đạt về làm lại cho tôi!”

Bản thiết kế của cô, bị ném không thương tiếc trên đất, khoé mắt cô rưng rưng nước mắt thật muốn tuông trào ra. Hôm nay cô đã ngồi tại đây sửa lại bản thiết kế trước mặt hắn đã 9 lần rồi nhưng lần nào hắn của nói là không đạt, cô thật không chịu nổi nữa hắn rõ ràng là muốn làm khó cô, hắn muốn trêu đùa cô. Không nhịn được nữa mà phát ra tiếng nấc nhẹ.

Lôi Vận, nhìn cô như vậy thật đau lòng, không phải là hắn quá cầu toàn muốn làm khó cô, mà là thật sự không đạt, ánh mắt đau lòng nhìn cô đang ngồi nhặt lại đóng bản vẽ. Hắn trước giờ làm việc rất nghiêm khắc cho nên hắn đã cho cô thời gian sửa lại hết 9 lần đối với cô đã rất nhượng bộ.

Lôi Vận, kéo tay cô đi đến bàn làm việc đưa tư liệu về dòng nước hoa sắp ra mắt cho cô, hắn luyên thuyên nói.

“Dòng nước hoa sắp tới được thiết kế ngay ngày lễ tình nhân tên nước hoa là eternal love ý nghĩa của nó là tình yêu vĩnh cữu, em hiểu không Ân Ân cái em đang thể hiện chỉ là một chút xa xỉ, một chút tỉ mỹ, nó chỉ nói lên bề ngoài của nước hoa nó không mang ý nghĩa gì cả, nếu như năng lực của em chỉ tới đây, thì tôi sẽ tìm người khác làm!”

Ân Ân, ánh mắt nhìn về phía tài liệu đang cầm trên tay hắn, cô cắn chặt môi ánh mắt vô cùng kiêng định dứt khoát. Lôi Vận rõ ràng rất kỳ vọng vào cô vậy mà lúc nãy cô còn nghĩ hắn cố ý gây khó dễ muốn trêu đùa cô,tuy lời nói hắn nói ra khiến cô có chút khó chịu ,tuy cách làm việc dứt khoát nhưng rất đúng …cô quẹt nữa mắt cầm lấy sắp tại liệu trên tay hắn …

“Lôi Vận, cảm ơn anh, tôi sẽ không làm anh thất vọng!”

Bóng lưng kiêng định của cô đi ra khỏi phòng ,ánh mắt người đàn ông khôi phục lại vẻ dịu dàng nhìn theo cô, gương mặt hoàn mỹ nở một nụ cười ấm áp.

còn tiếp