Chương 2:

A Khất có một bí mật không thể cho ai biết.

Hắn thích Yêu Vương, phải nói đến từ rất lâu lúc trước.

Đó là một mùa đông, hắn vừa mới mất đi mẫu thân, một người quỳ gối trên nền tuyết dùng ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng để đào tuyết. Muốn đào cái hố, chôn cất người thân của hắn.

Ở trên đường về nhà, hắn nhìn thấy Yêu Vương đang mượn danh nghĩa đi tuần trên thực tế là dạo chơi.

Người nọ có một gương mặt tuyệt thế vô song, mặt mày chi gian cuồng ngạo cực kỳ trương dương bắt mắt, một chút cũng không biết thu lại, còn mang theo một chút tà khí.

Cho dù bọn họ cách nhau khá xa.

Hắn cũng cảm giác được người kia sinh ra đã có sẵn cao quý, là uy nghiêm không cho phép khinh nhờn

Có lẽ là ánh mắt của A Khất quá mức thâm trầm nóng rực.

Yêu Vương trong lúc lơ đãng chú ý tới hắn, đối hắn cong cong khóe môi.

Chẳng qua là một cái mỉm cười bình thường.

Nam tử bị bao phủ ở trong biển người dường như đã chịu một đòn ngay tim, sửng sốt tại chỗ, liền hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Thế giới dường như bởi vì nụ cười này mà tươi đẹp lên.

Kinh hồng vừa hiện, nhất nhãn vạn năm.

Xem ra, có vài người sinh ra đã định trước sẽ trở thành minh đăng của một người khác.

Như là một bó quang, một lần nữa thắp sáng ngọn lửa hy vọng, trở thành màu sắc duy nhất trong cuộc đời u ám của A Khất, là nhật nguyệt tinh thần mà hắn muốn theo đuổi.

Bởi vì kiến thức quá hắc ám.

Cho nên, y trở thành hắn không có thuốc nào cứu được lại thành kính trung tâm con dân.

_______________________________________

A Khất không biết pháp thuật, tuy rằng hắn đã là một con 500 tuổi thành niên hồ ly.

Những con hồ ly khác tại thành niên chi tế đã sớm học xong không ít bản lĩnh.

Hắn thì khác.

Không ai dạy hắn.

Giống đầy khắp núi đồi cỏ dại, không người để ý tới, toàn bằng vận khí dã man lớn lên.

A Khất nhìn chân đã sớm đau đến mất đi cảm giác, phía dưới là vũng máu đỏ tươi.

Cắn răng, một chút một chút bò lên ghế dựa.

Hắn còn chưa bò đến ghế dựa, đau đớn cắn nuốt toàn bộ lý trí của hắn, mạnh mẽ bắt hắn hôn mê.

Hắn mơ thấy mình gối lên trên đùi mẫu thân.

Mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn.

Nhẹ giọng nói cho hắn không phải sợ.

Chờ đến lúc A Khất tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Có thể là bởi vì bị thương, mặc dù bên ngoài mặt trời xán lạn tươi đẹp, hắn lại không cảm giác được một chút ấm áp. Ngược lại là sàn nhà hàn khí, ở sấn hư mà nhập tiến vào thân thể hắn.

Vết thương ở trên đùi không còn nghiêm trọng giống như ngày hôm qua.

Hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi vì hắn lúc trước thường xuyên chịu đựng như vậy, bất luận bị nhiều ít vết thương nghiêm trọng, chỉ cần hắn ngủ một giấc, ngày hôm sau liền sẽ dị thường tốt lên.

“Khụ khụ.”

Không lưu thông không khí kẹp đại lượng tro bụi.

A khất cố hết sức chống ghế dựa đứng lên, xuyên tim đau đớn lập tức làm hắn tỉnh táo lại.

Hắn thử bước chân, vẻ mặt rất nhanh bắt đầu vặn vẹo.

May mà đồ đạc của hắn bị Yêu Vương sai người ném ở ngoài cửa, cho nên hắn không cần đi xa.

Xách theo hai cái tay nải thoạt nhìn không phải rất nặng.

Giống như là muốn mạng của hắn.

Lúc đó A Khất đi quá vội, hắn không mang nhiều ít đồ đạc.

Trên thực tế hắn cũng không nhiều đồ đạc có thể đem.

Hắn lôi một bộ quần áo làm từ vải thô ra thay, cẩn thận từng li từng tí tránh đi miệng vết thương. Tiếp theo lấy ra một tấm vải sạch sẽ, chịu đựng đau đớn, quỳ trên mặt đất chùi sạch sẽ vũng máu loãng cùng tro bụi.

Tới giữa trưa, có người đến đưa đồ ăn cho hắn.

A Khất cảm động nhìn một chén cơm trắng cùng một đĩa rau xanh ở trước mặt, hắn tâm tựa hồ bị cái gì trát một chút.

Thật ra bệ hạ vẫn là sẽ nhớ hắn, ít nhất sẽ cho hắn cơm ăn, sẽ không bỏ mặc hắn.

Cuối cùng cũng không cần lục rác ở sau bếp tửu lâu, cũng không cần lo lắng cùng người khác tranh đồ ăn bị đánh.

Hắn không thể ngồi, sợ đυ.ng đến trên đùi thượng, đành phải đứng ăn cơm. Sau khi ăn xong sau cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngay cả khóe miệng đều không tự chủ được giơ lên.

“Để cho ta tới nhìn một cái vị vương hậu này trông như thế nào.”

Một người ăn mặc hồng y tiểu công tử trực tiếp đẩy cửa ra, hắn sinh đến xinh đẹp sắc sảo, mặc toàn là giá cả không rẻ hảo vật, một bộ khí thế rào rạt bộ dáng cũng cực kỳ đẹp.

“Xin……”

Chữ “chào” còn ở bên miệng, hồng y công tử kia trực tiếp đi đến trước mặt hắn, cao ngạo đánh giá hắn, trong miệng phun ra các loại bén nhọn chói tai từ ngữ.

“Chậc chậc đây là cái gì? Khó trách vừa tiến đến chính là một đại cổ keo kiệt vị, không biết còn tưởng rằng là trong góc có một con chuột đã chết.”

“Lớn lên cũng chỉ như vậy, còn không đẹp bằng nha hoàn trong cung của ta.”

A Khất cúi đầu không nói lời nào.

Hồng y công tử thấy hắn không phản bác, cho rằng hắn ở bãi sắc mặt không để ý tới hắn. Trong lòng tức giận, giơ tay đánh cho hắn một bạt tai.

“Một Vương Hậu ở trong lãnh cung mà thôi, xem đem ngươi lợi hại. Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là người Vương thích nhất!”

“Thực xin lỗi, ta, ta không có.”

Vương hậu dễ bắt nạt như vậy, xem ra sau này đến lạc thú không thể thiếu.

Hắn lại cho A Khất một bạt tai.

“Ngươi nhớ kỹ, ta tên Liễu Duệ.”

“Vâng……”

Hậu cung chỉ cần có người, nhật tử chú định là không bình tĩnh.

Yêu Vương nuôi rất nhiều tình nhân.

Điểm giống nhau duy nhất giữa bọn họ là bộ vị nào đó khi chỉ nhìn một cách đơn thuần, cực kỳ giống thần quan.

A Khất không có người hầu.

Hắn cũng không quan tâm, vì có thể được càng nhiều đồ ăn, hắn đi giúp cung nữ giặt quần áo cùng quét dọn vệ sinh. Giặt một thùng quần áo có thể được một cái bánh bao, có đôi khi ma ma cao hứng, sẽ khen thưởng hắn một ít cơm thừa canh cặn.

“Ơ, đây không phải là vương hậu nương nương của chúng ta sao."

Liễu Duệ đi theo một đám trang điểm xinh đẹp mỹ nhân đúng lúc đi ngang qua nơi này.

“Bổn cung đang cùng ngươi nói chuyện đó."

Tinh xảo giầy thêu đá văng ra ván giặt đồ.

A Khất muốn duỗi tay nhặt, lại bị đôi hài kia gắt gao đạp lên dưới chân.

“A…… Thực xin lỗi Liễu Duệ công tử, ta vội vàng giao cho ma ma.”

“Ý của ngươi là, Liễu Duệ công tử còn không bằng ma ma?”

“Không phải không phải, thực xin lỗi, ta không phải cố ý.”

Hắn ngẩng đầu, phát hiện tất cả xinh đẹp mỹ nhân đều ở nghênh ngang kiêu ngạo cười nhạo hắn.

“Tiện nhân!”

Liễu Duệ nào chịu được loại ủy khuất này, y không ngừng tát hắn.

Đánh mệt liền để cho tỳ nữ bên người mình đến đánh.

Không bao lâu, gương mặt nhỏ của A Khất sưng đỏ lớn một vòng.

Hắn cảm thấy dường như có một chất lỏng nào đó trào ra từ cổ họng, tiếp theo trong miệng mùi tanh trọng đến không thể nói lý.

Thừa dịp khe hở thời gian, hắn lao lực nuốt nuốt nước miếng, muốn đem dục muốn mãn ra tới máu bầm nuốt trở về.

Yêu Vương xa xa nhìn đến một đám người vây ở một chỗ, không khỏi tò mò đi tới.

“Liễu Duệ công tử sợ vương hậu nương nương quá mức nhàm chán, cố ý kêu lên chúng ta lại đây cùng Vương Hậu nương nương nói chuyện phiếm. Sau đó chúng ta nhìn thấy Vương Hậu nương nương bị ong mật đốt, Liễu Duệ công tử gọi người cầm thuốc mỡ lại đây, định giúp Vương Hậu nương nương giảm sưng.”

Có người bước lên giải thích.

“Nhưng là vương hậu nương nương không cảm kích, ném thuốc mỡ không nói, còn mắng Liễu Duệ công tử một trận, nói hắn…… Nói hắn……”

“Nói hắn cái gì?”

“Nói đều do hắn đoạt đi bệ hạ, còn nói muốn đánh chết Liễu Duệ công tử!”

“Đúng vậy, chúng ta đều thấy vương hậu nương nương vừa mới động thủ đánh Liễu Duệ công tử.”

A Khất nghe bọn họ một người một câu đem chân tướng khuếch đại một phen, há miệng thở dốc, phát hiện cắm không thượng lời nói.

Yêu Vương nóng bỏng tầm mắt dừng lại ở trên người A Khất.

Hung mãnh lửa giận hận không thể đem hắn thiêu đốt hầu như không còn.

“Vương hậu nương nương không phải cố ý, bệ hạ, ngươi không cần tức giận. Là Liễu Duệ không tốt, người trách Liễu Duệ đi.”

Việc A Khất không được sủng ái, toàn bộ người trong hoàng cung đều biết.

Cho nên Liễu Duệ không kiêng nể gì lao vào trong lòng ngực của Yêu Vương, khóc như hoa lê dính hạt mưa, nhìn thấy mà thương.

Yêu Vương vốn dĩ liền không thích vị Vương Hậu tâm tư không thuần này.

Hiện giờ, đối hắn ấn tượng càng là rơi xuống đến đáy.

“Ngươi có phải đã quên lời cảnh cáo của bổn vương rồi không?”

“Thần thϊếp chưa từng làm, bệ hạ xin ngài tin tưởng ta.”

Hắn giải thích là cỡ nào tái nhợt vô lực.

Ở trong mắt Yêu Vương diễn biến thành chột dạ giảo biện.

“Vương Hậu nhiễu loạn hậu cung, bàn lộng thị phi, kéo đi địa lao lĩnh thưởng.”