Chương 5:

Cái nam nhân kỳ quái này mạnh mẽ kéo A Khất đi tìm đại phu.

Dọc theo đường đi thị nữ nhìn đến hai người bọn họ, không khỏi mở to hai mắt bước chân, cũng dừng lại.

"Ngươi, nhanh chóng lại đây khám cho hắn"

Mới vừa bước vào, nam nhân không chút khách khí chỉ chỉ một người y sư.

“Dạ dạ, đại nhân.”

“Vân Kỳ?”

Trong tay Yêu Vương xách theo mấy lọ thuốc, hẳn là muốn đưa cho thần quan.

Hắn cùng hắc y nam tử hình như quen nhau.

Ánh mắt ám trầm ở nhìn đến nam tử trong nháy mắt hơi lóe lên.

“Ai nha, Yêu Vương như thế nào tới dược thất? Ngươi muốn cái gì trực tiếp làm người nói cho ta là được, còn phải tự mình đi một chuyến, không ngại mệt sao.”

(*Dược thất: phòng thuốc)

“Đây không phải là…… bệnh cũ của A Yểu tái phát sao, bổn vương sợ chậm trễ khiến hắn khó chịu.”

Khi Yêu Vương nhắc đến cái tên “A Yểu”, tổng hội nhộn nhạo ra vài phần không thể bỏ qua nhu hòa, hắn vừa muốn nói cái gì, ánh mắt lại bắt giữ đến người đang đi theo phía sau Vân Kỳ.

Vân Kỳ nhìn đến Yêu Vương sắc mặt sụp xuống dưới, vội vàng giải thích: “Hắn bị thương, ta dẫn hắn đến bôi thuốc.”

“Vương hậu bị thương?” Yêu Vương nhịn không được cười lạnh, “Sáng nay còn nấu canh giải rượu cho bổn vương, nháy mắt liền bị thương?”

“Vương hậu?”

Vân Kỳ đúng là có nghe nói chuyện Yêu Vương cưới thê tử.

Lúc ấy hắn cho rằng là giả, không nghĩ tới thật sự cưới về cái vương hậu.

Bất quá vị vương hậu này……

Vân Kỳ không khỏi nhìn nhiều vài lần.

“Ta không sao, ta không sao.” A Khất lắc đầu, “Thực xin lỗi, ta đây liền rời đi.”

Nói xong, hắn xoay người muốn rời đi.

“Từ từ.”

Yêu Vương đem lọ thuốc đưa cho thị nữ, ý bảo nàng nhanh chóng đi đưa cho thần quan.

Hắn đi đến bên người A Khất, dùng sức bắt được hắn rất nhỏ rớt da cánh tay, nhìn đến đối phương đau đến liên tục thấp giọng hút không khí mới lộ ra vẻ mặt vừa lòng.

“Bổn vương đến giúp vương hậu bôi thuốc.”

“Cái này……”

Vân Kỳ nhìn chằm chằm vào tay Yêu Vương.

Đây là bôi thuốc hay là muốn lấy mạng của người ta?

“Vân Kỳ, đi làm việc của ngươi trước đi”

Yêu Vương phất phất tay, đuổi mọi người ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

“Bệ hạ, thực xin lỗi, ta…… Ta không biết đó là Vân Kỳ đại nhân. Nếu bệ hạ không thích, về sau ta sẽ không tới nơi này.”

A Khất quỳ gối trên sàn nhà cứng rắn, tay của hắn còn bị Yêu Vương giữ chặt, móng tay cắm thật sâu vào thịt, dường như hận không thể đem xương cốt của hắn bóp nát.

Yêu Vương hừ lạnh một tiếng, “Vương hậu thật bản lĩnh a, đầu tiên là đem thần quan dỗ dành đến xoay quanh, này không không bao lâu, lại có tân nhân tâm thương ngươi.”

Hắn đè nén lửa giận.

“Bổn vương muốn nhìn một chút vương hậu rốt cuộc chơi trò gì.”

A Khất không dám động, hắn nắm chặt nắm tay, cố gắng làm cho cơ thể của mình đừng run đến lợi hại.

“A ——!”

Thon dài như ngọc ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực bị bỏng đến đỏ bừng, tiếp theo bỗng nhiên rạch một cái, nhanh chóng ở mặt trên lưu lại năm đạo vết cào máu chảy đầm đìa.

Yêu dã máu tươi lưu lại ở móng tay.

Giây tiếp theo lấp đầy khe hở ngón tay.

A Khất đau đến môi trắng bệch, hàm răng đều đang không chịu khống chế run rẩy.

Cằm bị ngón tay lạnh băng, lại mang chút vết máu nắm được, ép buộc hắn ngẩng đầu lên, không thể không nhìn nam nhân trước mặt, đây là ánh sáng của hắn, cũng là ác mộng của hắn.

Hắn khúm núm ánh mắt trùng hợp đối thượng đôi mắt có màu lưu ly kia.

Tức khắc bị hút vào.

Thực nhân tâm phách màu sắc giống như mỹ lệ đá quý.

Đẹp đến kinh tâm động phách.

(*Kinh tâm động phách: rung động/ chấn động lòng người).

Bởi vì quá mức tinh khiết, còn có thể dễ dàng thấy đối phương đáy mắt đang tùy ý làm bậy điên cuồng cùng lửa giận.

Có lẽ là xem đến quá say mê.

Hắn lại trong chốc lát quên mất ngực đau đớn.

“Hừ, quả nhiên hồ ly tinh trời sinh chính là thích nơi nơi câu tam đáp tứ, bổn vương nhớ rõ mẫu thân ngươi hình như là một con kỹ hồ?

Như thế nào, con muốn nối nghiệp mẹ sao? Nếu hôm nay bổn vương không gặp phải một màn này, chỉ sợ lần sau nhìn đến, phỏng chừng là vương hậu ở trên giường của người khác đi.”

(*Kỹ hồ: giống với kỹ nữ, chính là gái ngành.

*Câu tam đáp tứ: là câu nói dùng để chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng, không đứng đắn.).

A Khất gian nan giải thích: “Bệ hạ, ta không có ý nghĩ như vậy. Thần thϊếp…… Người thần thϊếp thích, vẫn luôn là bệ hạ……”

Lời nói còn chưa nói xong, “Bang” một tiếng đánh gãy lời nói kế tiếp của hắn.

“Ngươi không xứng nói hai chữ kia.” Yêu Vương lạnh lùng nhìn hắn, “Tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi chẳng qua chỉ là một con hồ ly thấp hèn ti tiện, chỉ bằng ngươi cũng xứng thích bổn vương? Sợ là muốn ô uế tình cảm của bổn vương đi.”

“Thực xin lỗi.”

Nam tử nỗ lực không chú ý bên trong đáy lòng điểm này chậm rãi phóng đại khổ sở.

Hắn là một cái vết nhơ không thể xóa nhòa.

Một vết nhơ bất luận cùng ai cùng một chỗ, đều sẽ làm dơ đối phương.

Như vậy hắn.

May mắn ẩn dật.

Nhưng cũng đem ánh sáng của hắn kéo xuống thần đàn.

Làm sao bây giờ, vương chí cao vô thượng của hắn, nói tình yêu của hắn ô uế tình cảm của y.

Nhưng hắn lại không có biện pháp ngừng phần yêu thích này.

Yêu Vương đem A Khất xách lên ném đến trên giường.

“Bổn vương thiếu chút nữa đã quên hồ ly tinh thiên tính, khó trách ngươi đói khát như vậy, đêm qua vẫn chưa hài lòng đúng không, hôm nay liền chờ không kịp muốn ở dưới người người khác quay vòng?”

Khóe miệng không chút để ý hơi hơi nhếch lên, ập lên một mạt cười nhạo chói mắt.

Châm chọc hắn khó coi.

“Không…… Không phải.”

Nằm ở trên giường nam tử không dám lộn xộn, hắn sắc mặt trắng bệch, cả người đều đang run rẩy.

“Câm miệng, bổn vương không muốn nghe đến giọng nói của ngươi.”

Đêm tối u ám bao phủ tàn phá trăng non.

(*Trăng non: trăng lưỡi liềm).

Bá đạo đem nó chiếm làm của riêng.

Không thể không nói, con hồ ly này nhưng thật ra im lặng nghe theo, rất phù hợp khẩu vị của hắn.

(*Khẩu vị: là gu đó).

Hống quán quá nhiều đóa hoa mỏng manh, đột nhiên thay đổi một cái gối đầu thoải mái.

Bất luận ngươi dày vò như thế nào, nó đều mềm mại tùy ngươi bày biện đùa bỡn.

Tìm hoan mua vui, nếu không thể làm chính mình thoải mái vui vẻ, kia sao kêu tìm hoan mua vui.

Huống chi người nào đó bày ra một bộ ngây ngô vô tội bộ dáng, nói không chừng đó là một trong những thủ đoạn để lấy lòng hắn.

Không chuẩn ngầm so với ai khác đều phải khinh, phù.

“Thích không, vương hậu. Còn muốn sao?”

So sánh với hắn, nam tử hiển nhiên không thoải mái như vậy.

A Khất rất nhiều lần đau đến tiếng hít thở đều ngưng.

Cảm giác này giống như là bị người ấn ở trong nước, ở lúc hắn cận kề cái chết lại đem hắn đưa ra.

Thanh minh còn sót lại trong ánh mắt cũng đang dần dần tan rã.

Trở nên hỗn loạn cực kỳ.

“Bệ hạ…… Thỉnh cho ta đi.”

Nam tử ở nghe được câu hỏi của người trên người mình, vẻ mặt mờ mịt một lần nữa khôi phục một chút tỉnh táo.

Hắn cố hết sức kéo ra một nụ cười yếu ớt.

Trong lúc lơ đãng bôi lên thâm trầm tình yêu, ở trong lòng lặng lẽ nở rộ bên dưới.

“Đem ngươi hận…… Toàn bộ trút hết lên trên người ta.”

Bệ hạ hận hắn chưa chắc không phải một chuyện tốt.

Ít nhất còn có một loại cảm tình là thuộc về hắn.

A Khất quay đầu đi, cố gắng không để Yêu Vương nhìn đến mặt mình.

“Ngươi thật ti tiện.”

Đôi tay leo lên mảnh khảnh cổ.

Chỉ cần dùng thêm một chút lực, liền có thể dễ dàng bẻ gãy.

“Ngươi liền thích hầu hạ ở dưới người người khác như vậy sao?” Yêu Vương rũ xuống mắt nhìn chằm chằm hắn, cũng không che đậy được trong mắt thiêu đốt đến tràn đầy khinh miệt.

Chưa kinh quá tân trang ác ý, trắng ra đến đả thương người.

“Ta…… Không phải.”

A Khất lắc đầu.

Hắn muốn nói cho người trước mắt, hắn chỉ thích vương của hắn.

Từ ánh mắt đầu tiên ở biển người mênh mang, cho tới bây giờ khoảng cách kém không đến một tấc.

Y là ánh sáng mà hắn một lòng đuổi theo từ đầu đến cuối.

Biết rõ sẽ bị thương tích đầy mình.

Ánh mắt hắn vẫn như cũ nhìn về phía bệ hạ của hắn.

Thế nhưng vào giây phút này A Khất chỉ lặng im không nói.

Xé rách đau đớn bắt đầu cắn nuốt từ từ thần trí bên cạnh.

Lại dần dần đem hắn tràn ngập thâm tình đẩy về phía đống lửa tuyệt vọng.

Bởi vì bệ hạ của hắn nói hắn không xứng nói hai chữ kia.

Đúng vậy, hắn không xứng.