Chương 7:

A Khất cuối cùng cũng biết tại sao Yêu Vương lại tức giận.

Khi hắn đang giao thuốc cho vị linh mục, hắn đã nhìn thấy một nam nhân.

Một nam nhân thô lỗ.

Nam nhân này này từ khi bước chân vào trong miếu, đôi mắt sâu như vực thẳm không hề rời đi.

“Ngươi là chắc là một con hồ ly tinh?”

Giọng nói lười biếng, lời nói thẳng thắn.

“Vâng, công tử.”

Cách xứng hô này dường như khiến nam nhân rất vui vẻ, khóe mắt hiện lên nụ cười tươi rói, lộ ra vài phần ấm áp.

Nếu ngươi chịu chăm chút vẻ ngoài của bản thân một tý.

Ngươi chắc hẳn là một công tử vui vẻ và dễ gần.

“Tên ta là Sấm Ngôn, có thể cho ta biết tên của các hạ không?”

“Vương hậu!”

Thần quan bất ngờ hét lên làm cắt ngang đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người. Hắn ta vội vã chạy đến, chắn trước mặt A Khất.

“Đừng làm tổn thương ngài ấy.”

Lời này là đang nói cho Sấm Ngôn nghe.

“A Yểu...”

“Không thể!”

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn ngươi…… ta không làm được, A Yểu, ta đã mất ngươi một lần rồi, lần này ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào nữa."

Là đang muốn nói Sấm Ngôn là đại trượng phu.

Mới vừa nãy vẫn còn mang ý cười trên mặt, nhưng trong nháy mắt, đã từng bước đứng dậy, biểu cảm phức tạp.

"Không được."

"Ngươi"

"Đây là mệnh lệnh của ta..."

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

A Khất nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, hắn khẽ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói:

"Thần quan, ta đã để thuốc giảm đau trên bàn, ta ... ta sẽ không quấy rầy ngài, ta sẽ rời đi ngay."

“Vương hậu.” Sấm Ngôn dịu giọng, cười với hắn: “Cảm ơn.”

“Không, không khách khí.”

Mặt A Khất bỗng đỏ lên.

Khi hắn quay lại, không nhìn thấy nổi một tia oán hận và hận thù trong mắt Sấm Ngôn.

-------------------------------

"Tiện nhân! Bổn vương đã sớm biết ngươi không có lòng tốt, không nghĩ tới ngươi lại có thể ác độc như thế, không tiếc muốn cướp đi tính mạng A Yểu!"

Yêu vương tức giận đùng đùng trực tiếp phá nát cửa lớn.

“Bệ hạ, ý của ngươi là gì?”

A Khất cau mày, hắn đặt bát cơm xuống.

“Ngươi đã hạ độc A Yểu?”

Khuôn mặt tuyệt đẹp hiện ra trong con ngươi của hắn.

“Cái gì?” Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc “Độc dược gì?”

“Ngươi vẫn còn giả bộ phải không?” Yêu vương nhìn thấy phản ứng của hắn, khẽ mở môi mỏng, giọng điệu của y đầy chế nhạo: "Vương hậu, ngươi muốn diễn đến khi nào? Có cần thiết không?"

“Bệ hạ”. A Khất cố gắng bình nhất có thể: "Có chuyện gì xảy ra?”

“ A Yểu đã uống thuốc ngươi đưa, đến giờ vẫn đang hôn mê.”

"Không thể nào... Thuốc này do Vân Kì đại nhân tự tay điều chế, làm sao có thể có vấn đề."

"Vân Kì nhất định sẽ không vấn đề" Yêu vương nhìn hắn chằm chằm: "Câu hỏi này... hẳn vẫn nên để Vương Hậu ngươi giải thích?"

"Bệ hạ, thần thϊếp chưa từng làm loại chuyện như vậy, thần thϊếp có thể thề."

Nhìn thấy y không tin tưởng mình, A Khất khổ tâm muốn mở ngực bản thân, để hắn có thể nhìn trái tim của mình.

Bất quá với tình hình trước mắt.

Dù hắn nói gì cũng thì cũng không hiệu quả nữa.

"Lúc trước bản vương còn nghĩ đến, nếu như Vương hậu ngươi có thể an tĩnh một chút, bản vương có thể niệm tình phu thê mà đối xử với ngươi tốt chút, rốt cuộc Vương hậu vẫn ngoan cố như vậy, xem ra... tất cả vẫn là không còn cần thiết."

Địa lao đầy rẫy những mùi thối rữa ẩm ướt.

Tay nam nhân bị trói bởi những sợi dây thô ráp, cả người hắn bê bết máu co rúm ở trong góc, hơi thở vô cùng yếu ớt.

Hầu như không có một mảnh da nào còn nguyên vẹn.

Mùi tanh đặc quánh tan vào trong không khí thối rữa, lan nhanh như một cơn gió trong ngục tối.

Yêu vương liếʍ môi dưới.

Máu ấm tung toé lên mặt rồi lại chậm rãi lạnh dần đi.

Nam nhân ngồi trong góc há miệng thở dốc, hắn kinh hãi run rẩy, đau đớn đến mức không thể kêu lên, giống như một người câm không nói được tiếng nào.

Mái tóc dài mềm mại dính máu, đuôi tóc chảy ra những giọt máu.

Từ từ rơi xuống vũng máu trên đất.

Những người không biết còn nghĩ rằng đó là địa ngục trần gian.

“Bổn vương cho người một cơ hội cuối cùng, thuốc giải ở đâu.”

“Thần thϊếp… thần thϊếp không hạ độc, thần thϊếp cũng không biết gì cả… thuốc giải. Bệ hạ, thần thϊếp thật sự chưa bao giờ làm chuyện như vậy.”

A Khất ôm đầu, roi sắt đánh tới không ngừng.

Mỗi cú đánh cũng đủ khiến cho toàn thân hắn đều đau đớn, giữa tỉnh táo và hỗn hoạn, bị tra tấn nhiều lần.

“Thần xin bệ hạ… hãy tra rõ.”

“Vậy sao?”

Yêu vương cười lạnh.

“Vậy thì tiếp tục đánh cho bổn vương, miễn là không chết người là được.”

A Khất nheo mắt nhìn vẻ ngoài uy nghiêm của Yêu Vương qua khe hở trên tóc.

Trong sâu thẳm đôi mắt là một mảnh tình cảm sâu nặng.

Nhưng lại ảm đạm, không biết đã chứa đựng bao nhiêu tình yêu thương.

Máu trên lông mi, làm ướt khóe mắt, nhuộm đỏ cả thế giới.

Trước đây, hắn vẫn hoang tưởng mình có thể cảm hóa được sự dịu dàng của Yêu Vương.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ mong bệ hạ nhìn lại mình.

Ngay cả với một cái nhìn lạnh nhạt thờ ơ.

Nó đủ để xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn.

Hắn quả thực không dám tham lam.

Nếu không... những ngày sắp tới sẽ còn khó khăn hơn.

“Bệ hạ!” Một bóng đen chặn hướng đi của vương.

Tại sao lại dám lớn mật như , chỉ có hai người mới có quyền như vậy.

“Thần đã xem qua thuốc rồi, và nó không có cả.” Vân Kì nóng lòng lo lắng giải thích, “Thần quan không thể tỉnh lại là vì một loại độc dược rất đặc biệt.”

"Ồ?”

“Thần cho rắng…. Việc này không liên quan gì đến Vương hậu. "

"Vân Kì, mới có mấy ngày thôi, mà ngươi đã muốn thay hắn nói chuyện sao? ”. Một câu nói đầy ẩn ý chứa vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm.

“Không phải .” Vân Kỳ không tự chủ được liếc mắt nhìn cánh cửa sắt phía sau Yêu vương, “Vương hậu không biết chữ hay viết thần chú, sao có thể tấn công Thần Quan chứ.”

“Ngươi biết rõ hắn như vậy.” Vẻ mặt Yêu vương hiện rõ sự không hài lòng, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, ngay cả Vân Kỳ cũng không khỏi rùng mình vài cái: "Làm sao ngươi biết có phải hắn đang giả bộ hay không?"

"..."

Vân Kỳ bị lời nói của y làm cho choáng váng. Không biết phải nói gì.

Yêu vương vừa rồi cũng rất tức giận.

Sau khi nghe Vân Kỳ nói chuyện này, y không khỏi bình tĩnh lại mà suy nghĩ kỹ càng, cũng rất có lý.

Nhưng y vốn là rất ghét người ở bên trong.

Chỉ hận đến mức không thể khiến hắn biến mất được.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, cơn tức giận đều biến thành tấm vải che mắt y.

Giữ cho mình sự bình tĩnh.

Nếu không có sự xuất hiện của con hồ ly tinh đó.

Người đứng bên cạnh y sẽ luôn là A Yểu kinh diễm tuyệt

Y đã mơ từng ngày từng đêm, mơ thấy mình được nắm tay người mình yêu, ngồi trên vị trí cao được vạn người ngưỡng mộ, dốc cạn tình yêu và cuộc đời theo năm tháng dài đằng đẵng.

Kết quả là giấc mơ của y đã tan tành.

Ánh sáng, gió và trăng xung quanh y đã bỗng chốc trở nên thật nhỏ bé.

Một thế giới của sự khác biệt, ai thay đổi nhiều hoăc ít cũng có thể thoải mái.

Trên thực tế, điều này xảy ra không hoàn toàn là lỗi của người đó.

Nhưng xét cho cùng, theo một khía cạnh nào đó, con hồ ly tinh đó cũng là một nửa nạn nhân.

Nhưng y chính là cực kỳ không vui.

Vốn là vị vua uy nghiêm, vua của một giới chi quân . Người xứng đáng với y, sao có thể là một con hồ ly thấp hèn được cơ chứ.

Y cảm nhận được sựu sỉ nhục lớn lao.

Là sự sỉ nhục đến từ trời cao.

“Bệ hạ, hay là chờ điều tra rõ ràng rồi hãy sử tử Vương Hậu?” Vân Kỳ do dự một chút, suy tư một chút rồi nói: “Thân thể của Hoàng hậu tương đối yếu, tốt nhất đừng để bị cảm, nếu không thì rất dễ dàng tái lại bệnh cũ... "

"Ngươi rất lo lắng cho hắn ta?"

"Thần chỉ đang làm việc tử tế mà một thần y nên có. "

"Tốt thôi... "Khóe môi Yêu vương nở nụ cười, nhưng trong mắt lại đầy băng giá, "Hắn ở bên trong, nếu ngươi có khả năng cướp người từ quỷ sai, bổn vương hứa với ngươi sẽ không động đến hắn cho đến khi sự việc sáng tỏ."

"Cảm tạ bệ hạ."