Chương 50: Tây Phương

Edit: V.O

Ta xoay người xuống giường, nếu Hồ Mị Nhi nhìn thấy hòa thượng sẽ xảy ra chuyện gì? Nàng ta đã sớm nhớ mãi hòa thượng không quên. . .ta vô thức nắm chặt tay. Rốt cuộc hòa thượng đó tốt chỗ nào, sao luôn được yêu quái nhớ thương, cho dù là có người thích, chẳng lẽ yêu hắn là sai? Ta lại nghĩ tới câu "Xà Yêu" không hề tình nghĩa kia, cho dù bây giờ nghĩ một chút cũng cảm thấy trong lòng ấm ức không dứt.

Ta lại không hề có sức lực mềm rũ ngồi ở trên ghế. Thôi, bây giờ ta lấy thân phận gì đi quản hắn? Bằng hữu? Kẻ thù? Tình nhân cũ? Hay là có lẽ ngay cả bản thân ta cũng không được coi là thân phận gì. . .ta cần gì phải tự rước lấy nhục, nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy thực khó chịu.

Ta đẩy cửa ra, đi ra, đúng lúc thấy Nghiêm Lộ Thành đi từ trong phòng ra, ta ngẩn người một lúc, thấy hắn chau mày: "Lộ Thành, sao rồi?"

"Ta không yên lòng Lan Cốc, muốn đi xem nàng ấy." Hắn nhìn thấy là ta, cố nặn ra vẻ tươi cười, cố tỏ vẻ nhẹ nhõm nói.

Ta là biết hắn không muốn để cho ta lo lắng, có lẽ hắn cảm thấy sự lo lắng của ta là đang thương hại hắn. Nhưng hắn cũng chỉ là một phàm phu tục tử, cho dù bản thể là Hoa Quân, nhưng hắn bây giờ so với chúng ta mà nói, cũng kém nhiều.

"Ta cũng đi xem thử, đã đuổi tử khí ra, theo lẽ thường mà nói, bây giờ cũng tỉnh." Ta thở phào an ủi: "Ngươi cũng thả lỏng chút đi, Nghiêm thái sư đã nói cặn kẽ chuyện trong phủ với ta, chuyện Nghiêm Phu Nhân ngươi cũng nén bi thương, bất kể thế nào, ngươi cũng biết, nàng là mẫu thân của ngươi. . ."

"Tiểu Thanh, ta hiểu." Hắn ngắt lời của ta: "Ta không ngại mẫu thân của ta là yêu, từ nhỏ nàng đã thương yêu ta đủ điều, đến bây giờ điều ta đau lòng chính là ta không có cách nào bảo vệ nàng, trơ mắt nhìn nàng bị hồ yêu hại chết. . .ta thà rằng ta là yêu quái, có phép, vậy ta mới có thể báo thù rửa hận. . ." Mắt của hắn dâng lên màu đỏ, vẻ mặt dữ tợn, giống như ác quỷ.

"Lộ Thành, có một số việc không thể cưỡng cầu, không phải con người có câu, không phải là không báo, chỉ là chưa tới lúc, như bây giờ, chỉ sẽ làm thân thể của ngươi suy sụp, thù hận che mắt ngươi, ngươi sẽ như rơi vào đầm lầy, sẽ càng lún càng sâu." Ta thở dài, suy nghĩ một chút, vẫn nói ra. Có thể ta nói có chút khó nghe, không có đứng ở lập trường của hắn mà suy nghĩ, nhưng lời ta nói là sự thật, người đã chết đi, lại có thể làm gì, chỉ sợ nếu lần trước cứu người không phải là thân phận của hòa thượng có chút quái đản, sợ rằng ta sẽ không công mà lui, cân bằng sinh tử nào có dễ dàng đánh vỡ như vậy.

"Ta biết rồi." Nghiêm Lộ Thành thu tâm tình, gật đầu. Thấy hắn như vậy, ta cũng không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: "Đừng nói những chuyện này nữa, bây giờ đi xem thử Lan Cốc thế nào đi."

"Nói cũng đúng." Hắn hít sâu một hơi, nâng tinh thần, sải bước đi đến phòng Lan Cốc. Ta đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn, lo lắng, nếu như không nhìn lầm, tử khí của Lộ Thành chẳng những không tiêu, ngược lại còn nặng hơn ở Địa cung vài phần, hi vọng đừng gây thêm rắc rối nữa mới tốt. Ta cũng chỉ thoáng qua suy nghĩ đó trong nháy mắt, rồi đi theo.

"Ngươi đứng ở cửa làm gì, sao không vào đi?" Ta thấy hắn đứng ở trước cửa, trực giác có chút không đúng, vội vàng đi tới.

Chỉ thấy bên trong có một nam tử áo xanh đứng đó, giữa trán có một nốt chu sa, lúc này đang ôm Lan Cốc, dường như đang tính đi.

"Các ngươi tránh ra!" Người nọ thấy Lộ Thành cùng ta ngăn ở cửa, chẳng biết tại sao ánh mắt có thêm vài phần chán ghét, giọng nói hết sức không khách sáo.

"Để Lan Cốc xuống." Nghiêm Lộ Thành lại cực kỳ tỉnh táo, hắn lẳng lặng đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào nam nhân áo xanh.

Giọng nam tử áo xanh này, ta cảm thấy rất quen thuộc, trong thoáng chốc cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã từng nghe giọng này ở đâu.

"Để xuống?" Nam tử áo xanh cười lạnh: "Ngươi có tư cách gì kêu ta để xuống? Lan U, ngươi đã không còn là Tiên Quân oai phong một cõi năm đó, ngươi bây giờ đối với ta tới nói, giống như con kiến hôi." Hắn cười cười châm chọc, khi ánh mắt nhìn Lan Cốc trong lòng hắn thì dịu dàng mà cưng chiều: "Nàng, ngươi bây giờ cũng không xứng."

"Ta không cần biết ngươi là người gì, thân phận gì, những gì ngươi nói ta hoàn toàn không biết, không liên quan đến ta, ta muốn ngươi để Lan Cốc xuống." Mặt Nghiêm Lộ Thành vẫn vô cảm, ta đứng ở bên cạnh hắn lại thấy tay hắn đặt sau lưng nắm thật chặt. Hắn. . .chẳng lẽ đã để ý đến Lan Cốc rồi sao?

"Hừ. Thật không biết điều." Nam tử áo xanh nhìn Nghiêm Lộ Thành, làm như khinh thường, đi từng bước từng bước tới trước, hắn như vậy thật là muốn đưa Lan Cốc đi.

"Ngươi là Tây Phương?" Lúc này ta mới nhận ra thân phận người này, nếu hắn biết thân phận Lộ Thành, lại biết được chuyện Lan U năm đó, cũng chỉ có thể là người thiên đình, còn từng cãi vả với Lan Cốc ở Phủ thái sư, người nọ là người thiên đình, ngôn ngữ rất bảo vệ Lan Cốc, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ sợ người đó chính là nam tử áo xanh này.

"Ngươi nhớ ta? Ngươi khôi phục trí nhớ?" Tây Phương ngạc nhiên nhìn ta: "Nói ra, cũng đã lâu không gặp lại ngươi. Thật là càng ngày càng sa đọa, lại thành xà tinh."

"Lan Cốc yêu Lộ Thành. Ngươi nên biết, đưa nàng đi như vậy, ngươi có từng suy tính đến ý kiến của nàng chưa?" Ta tiến lên trước ngăn bước chân Tây Phương lại.

"Ý kiến?" Giọng nói của hắn bất mãn, tâm tình có chút không ổn định: "Suy tính ý kiến của nàng? Sao ngươi biết ta không nghĩ đến ý kiến của nàng? Bao nhiêu năm tháng, ta nhìn nàng bao nhiêu năm tháng, ngươi chẳng biết gì cả." Hắn xoay người lại chậm rãi đặt Lan Cốc lại trên giường, thấy hắn đối xử với Lan Cốc cẩn thận giống như trân bảo, nhất thời ngay cả ta cũng nghẹn giọng, không biết nên nói cái gì cho phải, hắn đắp kín chăn cho Lan Cốc, lúc này mới xoay người lại, chỉ vào Lộ Thành, nói với ta.

"Ngươi biết ta hận hắn bao nhiêu không?" Hắn gần như cắn răng nghiến lợi: "Ta hận không thể khiến hắn tan thành mây khói! Mấy lần! Mấy lần luân hồi, chỉ vì ngươi, vì ngươi mà từ bỏ tất cả, hắn thì vĩ đại rồi!" Hắn nhíu mày: "Tình thâm nghĩa trọngvới ngươi, Lan Cốc thì sao? Nàng thì sao, bây giờ nàng chỉ có thể nằm ở trên giường nửa chết nửa sống!"

Ta không lên tiếng, bất kể chuyện này đối với ta mà nói có phải chuyện kiếp trước

hay không, nhưng đối với những thần tiên này, ta chính là ta, luân hồi mấy lần cũng không thay đổi được sự thật.

"Ta yêu nàng, còn sâu hơn các ngươi, Lan U yêu ngươi có thể chết vì ngươi, ta cũng có thể từ bỏ tất cả vì Lan Cốc!" Hắn quay đầu lại, nhìn chăm chú vào bóng dáng Lan Cốc, giọng nói càng phai nhạt: "Nhưng ngay cả cơ hội nàng cũng không cho ta, chuyện mỗi ngày mỗi đêm thường làm chính là nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Lan U khi chuyển thế, mỗi ngày đều cuồng dại chờ hắn trở lại, ngay cả ánh mắt cũng không phân cho ta!" Hắn hận nhìn chằm chằm Lộ Thành, đến gần mấy bước, kéo lấy Lộ Thành, cao cao tại thượng, nặn mấy chữ từ trong kẽ răng: "Ngươi, tại sao?"

Lộ Thành luôn im lặng không lên tiếng lại hành động, hắn đấm một đấm lên mặt Tây Phương: "Ngươi lấy thân phận gì tới tra hỏi ta?" Lúc này Nghiêm Lộ Thành, rõ ràng ở bên cạnh ta, ta lại cảm thấy như chưa từng quen thuộc, hành động tỉnh táo ra tay cơ trí thế này, không hề giống hành động dịu dàng thường thấy của hắn.

"Ha ha ha ha ha. . ." Tây Phương ngã xuống đất lau vết máu ở khóe miệng, cười một trận: "Sao, ngươi nhớ ra?" Hắn nhìn chằm chằm Lộ Thành: "Nói cho ngươi biết, lần này ta nhất định sẽ giành được Lan Cốc! Ta cũng mặc kệ thân phận ngươi là gì, nàng có ý kiến gì, cũng bởi vì tôn trọng nàng, ta đã cho nàng không biết bao nhiêu cơ hội, lừa gạt giấu diếm vì nàng, tự ý hạ trần, ngươi để cho nàng chịu khổ như vậy, cũng đừng trách ta." Hắn đứng dậy: "Lan U, ngươi cũng đủ rồi, có nàng ta, ngươi còn quan tâm Lan Cốc làm cái gì?" Hắn chỉ chỉ ta: "Không phải ngươi cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì nàng ta sao, vậy ngươi để Lan Cốc lại đi." Giọng nói của hắn nhàn nhạt: "Để nàng cho ta đi. Hết lòng chăm sóc ngươi vì ân tình, nàng gần như đã tiêu hao hết tiên khí của mình, chỉ còn lại một bộ tiên cốt, thật chẳng lẽ muốn nàng cho ngươi cả mạng luôn sao?"

"Ta sẽ không để nàng đi." Nghiêm Lộ Thành cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không đồng ý Tây Phương.

"Được. Người phụ tình bạc nghĩa giống như ngươi, Lan Cốc không ra tay, vậy ta sẽ làm người ác loại trừ ngươi, hoàn toàn đi tới nổi khổ luân hồi của ngươi đi." Bóng dáng hắn thoáng qua, đã gần trong gang tấc.

"Tây Phương! Ngươi dám ra tay với người phàm!" Ta đã ra tay ngăn cản, tình hình hiện giờ của Lộ Thành, hơn phân nửa vẫn có liên quan đến ta, sao ta có thể bỏ mặc hắn.

"Ngươi cũng muốn cản ta?" Tây Phương nhìn chằm chằm ta: "Phải biết, người Lan Cốc yêu là nam nhân của ngươi, chúng ta cùng một chiến doanh." Hắn nói với ta.

"Ta không quan tâm người Lan Cốc thích là ai, ta ở đây, muốn ra tay, trước hãy bước qua thi thể của ta." Ta trả lời: "Tây Phương, ngươi phải biết, nếu bây giờ ngươi ra tay, Lan Cốc tỉnh, chỉ sợ quan hệ của các ngươi sẽ ác hóa, sẽ không tốt hơn." Ta cố gắng ngăn cản hắn, với pháp lực của hắn, ta không nhất định là đối thủ của hắn.

"Nếu nàng không hiểu rõ nỗi khổ tâm của ta, ta cũng nên nhận, thà rằng để cho nàng hận ta, cũng không muốn nhìn nàng đắm mình như vậy!" Hắn cười khổ, nhắm ngay Nghiêm Lộ Thành sau thân thể của ta mà ra tay. Giống như ta biết, ta hoàn toàn không ngăn được hắn, hắn nhẹ đánh một chưởng, đánh bản thân ta đυ.ng lên vách tường.

"Khụ. . . Tây Phương, Lan Cốc sẽ hận ngươi cả đời!" Tay Tây Phương đã bóp cổ Lộ Thành, chỉ cần hắn rung nhẹ, sợ rằng Lộ Thành không còn đường sống, ta vội vã hô, cổ họng ngọt lịm, phun ra một ngụm máu.

"Hận đi, ta không sợ nàng hận ta, ta sợ nàng không thèm để ý, ta chịu đủ rồi!" Tây Phương cười lạnh, bàn tay dùng sức, Lộ Thành nhìn chằm chằm mặt Tây Phương, không có nửa phần sợ hãi."Ta thật sự chịu đủ thái độ này của ngươi rồi." Tay Tây Phương lại chặt vài phần: "Ngươi chết, ta sẽ hủy diệt luôn hồn phách của ngươi, đỡ phải để ngươi chịu nổi khổ luân hồi. Lan Cốc. . .nàng hận đi, ta không quan tâm. . ." Hắn dùng sức.

"Tây Phương. . .nếu chàng chết, bi hủy diệt, ta sẽ đi theo chàng. . ." Giọng nhẹ nhàng, có chút kỳ ảo, cũng không cảm xúc, chúng ta đồng thời quay đầu lại, thấy bóng dáng màu trắng suy yếu kia ngồi lẳng lặng ở trên giường, nhìn tất cả xảy ra, trong tay nàng có thêm một cây dao băng, đang cắt cổ tuyết trắng của nàng.

"Lan Cốc!" Trong nháy mắt Tây Phương buông lỏng tay ra, một hơi xoay người, vẻ mặt ngạc nhiên: "Nàng, sao nàng có thể có cây dao Phá Hồn này, nàng đừng động! Ta. . .ta sẽ không động đến hắn là được. . ." Hắn nhìn chằm chằm tay Lan Cốc, chỉ sợ nàng tiếp tục động: "Lan Cốc, nàng đừng làm ta sợ, ta đối với nàng thế nào, chẳng lẽ lâu như vậy, nàng không biết sao? Vì hắn, uất ức mình như vậy đáng giá không?" Giọng hắn chua sót, mắt nổi lên bi thương.

"Đáng giá không?" Đôi môi Lan Cốc trắng bệch, sắc mặt cũng không có chút máu, nàng nhìn Lộ Thành, dịu dàng như nước. Ta thấy Tây Phương nhìn nét mặt của nàng, người cũng cứng đờ.

"Ta cũng đã hỏi mình. Chỉ là. . ." Nàng nhìn về phía Tây Phương: "Ta hạnh phúc!"

-----

V.O: Tự dưng nghĩ làm bộ này xong lại tìm mãi không thấy bộ nào hợp rơ + hay nữa, chán ghê, các nàng có ý kiến gì không??? Ta phải làm tiếp bộ nào đây??? Muốn khóc ghê!!!