Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Không Lối Thoát

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dương Khuê rời khỏi căn phòng 604, bước xuống sảnh dưới bar. Lúc này đã là nửa đêm, cô vẫn chưa hết ca làm. Nhưng chuyện vừa xảy ra khiến cô chẳng muốn ở đây thêm nữa mà chỉ muốn bỏ về nhà ngay tức khắc.

Tất nhiên là cô không thể xin về vào lúc này, bởi vì nếu nghỉ thì chẳng còn chỗ nào mà làm. Cô cố nén cảm giác khó chịu và bồn chồn này để tiếp tục hoàn thiện nốt công việc của mình cho đến hết ca sáng.

- Sao thế? Mặt mày cứ đăm đăm. – Hải Sơn lom lom nhìn Dương Khuê, hỏi cô.

Cô không trả lời. Dạo gần đây, Hải Sơn rất hay bắt chuyện với cô. Hai người không quá thân nhau, hay nói cách khác, đối với Dương Khuê, cô chẳng muốn thân thiết với ai cả.

Chỉ có mình Hải Sơn ôm tình cảm và mơ mộng với cô. Dương Khuê vẫn tiếp xúc với Hải Sơn, bởi ở nơi làm việc mà không nói chuyện với ai thì cũng kỳ cục. Kể từ khi Dương Khuê đến đây làm, đã một tháng, ngày nào cũng vậy, Hải Sơn nói và cô tiếp lời.

- Đừng có xị mặt ra thế. Lúc nãy tao thấy mà đi phục vụ riêng. Bị bắt nạt à?

- Không. Ai bắt nạt được tao?

Dương Khuê trả lời cho có. Nếu như bình thường, Hải Sơn sẽ hùa theo cô và cười như tên dở hơi, nhưng lần này thì không. Anh đột nhiên trầm xuống.

Cô nhận ra sự khác biệt này, nhưng lại không muốn để tâm đến nó.

Tầm giờ này là lúc bar đông đúc. Nửa đêm, thời điểm để mấy cậu ấm cô chiêu thỏa sức lắc lư theo nhạc và vài băng nhóm hẹn gặp mặt nhau rồi ẩu đả. Dương Khuê bị kéo vào vị trí pha chế vì quá nhiều khách đặt hàng.

Cô đổ vài loại rượu vào với nhau, lắc cái lọ sắt lên để trộn cho đều, rồi đổ cocktail ra ly. Nước trong ly màu đỏ, trong suốt.

Dương Khuê đặt ly lên bàn, đẩy về phía người đàn ông trước mặt. Cậu ta trẻ, trông xinh xẻo, kiểu trai đẹp của Hàn Quốc, nhưng hơi có nét thư sinh chứ không giống dân quẩy bar thành thục. Nhưng thứ nước cậu ta gọi thì chỉ có những ai rành rẽ nơi này lắm rồi mới hay uống.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, đối với một số người.

Dương Khuê tuân thủ đúng luật, chỉ trao đồ, không nói chuyện với khách. Tuy nhiên, Quân lại không thế. Cậu đón lấy ly nước trên tay cô, thuận tiện cầm lấy bàn tay của Dương Khuê .

- Này, anh làm gì đấy. – Dương Khuê rút tay về, nhận ra lực kéo của Quân khá mạnh. Cậu ta siết bàn tay cô đến phát đau.

- Muốn nhảy một chút không? – Quân chào mời bằng một câu nói đầy sức hút.

Nhưng tất nhiên đó không phải thứ mà Dương Khuê muốn. Cho nên cô lắc đầu. Cậu ta vẫn nắm chặt lấy tay cô, khiến cô bực bội.

- Thả tôi ra. Muốn nhảy thì mời anh ra sàn kiếm gái.

- Nhưng anh thích em.

Dương Khuê méo miệng, cười như mếu. Đàn ông tầm này điên hết rồi hay sao? Đột nhiên lại có ba người đàn ông cứ muốn dính lấy cô, kèm theo một đám người áo đen cứ luôn rình rập để tóm cô về. Thật đáng sợ. Lúc muốn tìm đàn ông chết đi được, thì chẳng có mối nào để chăn dắt, lúc thì chạy trốn cũng không kịp.

Dương Khuê bực bội, cầm ly nước mình vừa pha, hất thẳng vào mặt Quân. Cậu ta chưa kịp đề phòng, ăn trọn ly cocktail vào mặt, vị cay và ngọt len lỏi vào trong miệng.

Quân siết chặt cổ tay Dương Khuê làm cô bị đau, cậu ta bất ngờ kéo sát cô về phía mình, ghé vào tai cô và thì thầm.

- Vị của nó hệt như em vậy. Nhưng mà không sớm thì muộn, anh cũng sẽ nếm cho bằng sạch thôi.

Dương Khuê đẩy Quân ra. Cậu ta cũng không giữ cô nữa.

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Thế nhé. - Quân nháy mắt với cô một cái, rời khỏi quầy bar, bỏ lại một câu lửng lơ khiến Dương Khuê phải chộn rộn trong lòng.

Hải Sơn đã rời đi từ lúc nhìn thấy Quân. Anh không muốn dây dưa với tên này và còn nhớ mãi giao kèo của cậu ta.

Một nửa cọc tiền đang nằm trong túi của Hải Sơn, mà giờ anh đang nghĩ xem làm thế nào để trả lại nó.

***

Ba giờ sáng, Dương Khuê tan ca làm. Cô thay đồ rồi đeo túi và trở về nhà. Đường phố vào thời điểm này rất vắng vẻ, thi thoảng lắm mới có một vài cái xe vụt qua.

Nhà trọ cô thuê cách quán bar không xa, để tiện cho việc đi bộ đi làm và trở về nhanh chóng vào mỗi đêm. Giờ cô chỉ muốn ngay lập tức ngả lưng xuống và đánh một giấc cho đến sáng.

Dạo này cô có cảm giác rất kỳ lạ. Đặc biệt là tối nay. Cùng một lúc, ba người đàn ông xuất hiện và nói muốn cô. Thế là thế nào? Hải Sơn có thể loại khỏi nghi vấn, bởi anh ta cũng chẳng có gì đáng ngại, chỉ là một đồng nghiệp bình thường và cô cũng đã quen biết được hơn một tháng.

Nhưng còn Trương Thành và Quân, hai người lạ hoắc này, sao họ lại cùng lúc xuất hiện trong cuộc đời cô thế chứ? Lẽ nào, họ là người của bọn áo đen hay bám theo cô? Nhưng tại sao họ lại muốn tiếp cận cô?

Dương Khuê nghĩ mãi mà không hiểu.

Cô nhớ đến bữa tiệc trên tàu từ một tháng trước và cái chết của bà Thoa. Dương Khuê biết mình không cố ý gϊếŧ người, khi đó cô đã quá sợ hãi. Nhưng bà Thoa cũng vì cô mà chết. Có khi nào, một trong hai người này liên quan đến bà ấy không, và họ đang tìm cách trả thù?

- Không thể được. – Dương Khuê giật mình, sờ lên sợi dây chuyền ở trước cổ. Cái nhẫn của bà Thoa vẫn nằm gọn trên đây như một lời nhắc nhở. Hiện tại, nó khiến cô rùng mình đến phát sợ.

Mải nghĩ, cỗ đã về đến nhà từ lúc nào. Dương Khuê thở phào vì quãng đường về an toàn và không có kẻ nào khả nghi. Nhưng khi vừa bước chân vào nhà, cô đã cảm thấy có gì đó lạ lẫm. Như thể có ai đó đã nấp sẵn ở trong. Cô không vội đi vào trong nhà mà với lấy cái ô trong hộc cắm ở cạnh cửa.

Đèn bật sáng, Dương Khuê lom dom đi vào trong, vẻ mặt cảnh giác. Căn nhà trọ nhỏ xíu, trống trơn, nằm trên tầng hai của khu chung cư cũ. Ở đây an ninh không tốt cho nên mới có giá rẻ.

- Ai đấy! – Dương Khuê hét lên. – Ra đây đi, đừng có mà trốn nữa!

Giọng cô hơi run. Cô bất ngờ bị một ai đó bịt miệng, dùng sức lôi đi. Dương Khuê vật lộn với hắn. Cô nghiêng người, co chân bám chặt lấy chân bàn, níu người lại.

Đằng sau cô là một tên áo đen, khá là đô con. Bắp tay hắn kẹp lấy cổ khiến cô ngạt thở. Dương Khuê giơ ô lên và đập vào đầu hắn, nhưng không có tác dụng gì mấy. Cô nghiến răng, quặt cái ô ta sau, chĩa vào mặt hắn, chẳng biết hướng nào nhưng cứ dúi bừa và bật ô lên. Cái ô mở toang ra khiến cho gã đàn ông phía sau ngã vật xuống.

Dương Khuê nhân cơ hội chạy vào phòng ngủ và khóa cửa lại. Cô thở hồng hộc sau trận giằng co, sợ hãi lùi về phía giường. Tên đàn ông kia đập cửa. Cánh cửa o ép và sắp bung ra đến nơi. Trên cửa gỗ cũ nát đã có dấu hiệu của vết nứt.

Dương Khuê sợ hết hồn, đến nước này thì chỉ có nhảy khỏi cửa sổ. Cô nhìn xuống phía dưới, khá là cao, độ cao này khiến cô nuốt nước bọt.

Tên đàn ông kia đạp thủng cửa, một chân của hắn đã thò được vào. Chẳng mấy chốc mà hắn sẽ túm được cô. Dương Khuê không còn thời gian để nghĩ nữa. Cô chui ra khỏi cửa sổ và nhảy ào xuống.

Cô nhăn nhó sau khi tiếp đất bằng lưng và chân. Hình như xương chân đã nứt, hoặc cổ chân cô bị trẹo, còn vài vết xây xước thì chẳng thấm vào đâu. Tên áo đen thò người ra khỏi cửa sổ, nhìn thấy cô. Hắn lập tức chạy xuống nhà.

- Chết tiệt. – Dương Khuê bò dậy, vừa chạy vừa nhảy, cơn đau buốt ở xương ống chân hành hạ khiến cô không thể chạy nhanh.

Khoảng cách giữa cô và tên áo đen ngày càng bị rút ngắn.

Đột nhiên Hải Sơn xuất hiện, chặn cô ở đầu đường. Anh ta cúi lưng xuống, kéo cô lên lưng mình.

- Sao anh lại ở đây? – Dương Khuê ngạc nhiên hỏi.

- Nhanh lên, không có thời gian đâu. Đi rồi tính.

Dù thời điểm này cô không thể tin ai được, nhưng buộc phải leo lên lưng Hải Sơn. Nếu không, tên áo đen sẽ bắt được cô.

Sau khoảng ba, bốn ngã rẽ, cả hai thoát khỏi tên áo đen kia. Hải Sơn thả cước bộ chậm lại, cõng Dương Khuê đi lòng vòng.

- Sao anh biết tôi đang bị đuổi? – Lúc này Dương Khuê mới có thời gian để truy hỏi.

- Tôi theo dõi cô. – Anh lí nhí đáp. – Khi nãy ở bar, cái tên mà cô hất nước vào mặt, hắn có vẻ rất cay cú.

Dương Khuê tức giận, chỉ thẳng vào mặt Hải Sơn mà mắng.

- Anh nghe trộm tôi nói chuyện với hắn!

- Xin lỗi. – Hải Sơn cúi đầu. Dương Khuê giãy khỏi người anh ta, đứng xuống đất, cà nhắc đi bộ bên cạnh Hải Sơn. Cô nhanh chóng nhận ra Hải Sơn đang đưa cô đến một nơi lạ hoắc.

- Chúng ta đang đi đâu đây?

- Chỗ của… tôi. Giờ cô đâu có an toàn.

Dương Khuê ậm ừ, không nói gì, ngầm đồng ý. Đáng ra cô nên đến một cái nhà nghỉ nào đó ở tạm, những xét cho cùng, ở nhà người quen thì an toàn hơn một chút.

Hải Sơn dắt cô đến một cái nhà xưởng ở gần một khu đô thị cũ. Dương Khuê ngập ngừng.

- Nhà anh á? Đây sao?

Hải Sơn lúng túng gật đầu. Dương Khuê nhận ra điểm khác lạ khi thấy một chiếc ô tô màu đen đỗ ở ngay ngoài cửa của cái xưởng.

- Đồ khốn! Anh gài tôi. – Cô gào lên khi nhìn thấy Quân qua ô cửa sổ của ô tô. Dương Khuê quay đầu, chạy thục mạng. Hải Sơn bất lực đứng yên tại chỗ. Quân ra hiệu cho một vài tên bảo vệ đuổi theo Dương Khuê.

Dương Khuê chạy khỏi khu nhà xưởng, lạc trong khu đô thị. Nhà nối nhà san sát nhau, tạo thành một mê cung như ô bàn cờ. Dương Khuê chỉ cắm đầu chạy, cho đến khi bị chặn đầu bởi một chiếc ô tô.

Nó cũng màu đen. Dương Khuê giật mình, tưởng rằng mình đã tới số khi bị Quân tóm được. Phía sau cô là đám người bảo vệ, khoảng ba đến bốn tên đô con đuổi gần đến nơi.

Cửa xe bất ngờ mở ra. Trương Thành thò mặt ra ngoài.

- Sao nào, cô đã nghĩ kỹ chưa?

Dương Khuê ngẩn người. Mấy tên kia đuổi sắp đến nơi rồi. Cô không còn thời gian để nghĩ nữa. Cô không nói nhiều, gật đầu một cái, bước lên xe.

Chiếc xe phóng vụt đi trong êm ả. Dương Khuê đột nhiên có cảm giác mình bị lừa.
« Chương TrướcChương Tiếp »